Ánh mặt trời trải dài loang lổ trên mặt đất, tạo nên nhiều điểm sáng tối, giống như cái gì đó cực kỳ xinh đẹp.
“Ngô…” Một tiếng than nhẹ nhàng thoải mái vang lên, có phần trầm thấp, nghe vào tai lại trở nên vạn phần gợi cảm.
“Nha, anh đã tỉnh.” Một tiếng nói mềm mại như gió xuân nhẹ phất qua, làm cho người ta không khỏi thả lỏng thần kinh, nhưng trong nháy mắt Côi Dạ Tước đã ngẩng đầu mạnh mẽ, con ngươi lãnh khốc nhìn về phía cửa sổ, cảnh tượng lọt vào trong mắt lại khiến đồng tử của anh co rụt.
Bên cạnh cửa sổ có một thân hình mảnh khảnh chìm trong ánh mặt trời, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơmi màu trắng thật dài, bởi vì là kiểu nam nên có vẻ rộng thùng thình đến tận đùi, không che được da thịt trắng nõn xinh đẹp gần như trong suốt. Ánh mặt trời chiếu lên người cô tạo thành một vầng sáng ánh vàng mỏng manh, mái tóc dài màu đen buông xoã sau người, tạo ra sự đối lập trắng đen rõ ràng, kích thích người nhìn, đẹp đến nỗi làm người ta không dám nhìn thẳng.
So với học viện có mỹ nữ nhiều như mây thì khuôn mặt kia chỉ có thể được gọi là thanh tú, nhưng khí chất cao quý không gì sánh kịp kia lại làm người ta không thể bỏ qua, chỉ có đôi mắt nhu hoà sóng sánh nước giống như đang giấu cái gì đó, tựa hoa đào yêu dã, thâm thuý khắc sâu vào tâm hồn.
Cho dù là Côi Dạ Tước cũng không khỏi trầm mê trong đó, một hồi lâu sau, từ ngực truyền tới cảm giác mát mẻ mới làm anh hoàn hồn, cúi đầu, nhìn thấy thân hình trần như nhộng của mình được đắp một tấm thảm mỏng mà trên người Du Niệm là áo sơmi của anh, trí nhớ như thuỷ triều mãnh liệt tràn tới, Côi Dạ Tước nhíu chặt chân mày, con ngươi sắc bén mãnh liệt nhìn Du Niệm, giống như con thú khoá chặt con mồi của mình.
Ánh mắt tràn ngập dã tính này đối với Du Niệm là một loại hưởng thụ không chút áp lực, đứng lên rót một cốc nước từ trên bàn đưa cho anh, đôi môi mang theo nụ cười nhẹ nhàng nhu hoà: “Cho.”
Du Niệm thản nhiên làm Côi Dạ Tước không khỏi nghi ngờ rằng bọn họ căn bản không làm loại chuyện này, nhưng bây giờ tư vị tốt đẹp khắc sâu vào xương tuỷ kia lại nói rõ ràng với anh, bọn họ thật sự đã xảy ra quan hệ.
“Cô muốn cái gì?” Không nhận cốc nước của cô, ánh mắt lãnh khốc lạnh lùng của Côi Dạ Tước nhìn Du Niệm.
Du Niệm nghe vậy thì cười nhạt: “Anh có thể cho tôi cái gì?” Gia tộc La Sinh Nhược, không có cái gì? Cô cần gì từ anh ta?
Không thể không nói, một câu nói thản nhiên của Du Niệm làm Côi Dạ Tước chỉ có thể nghẹn họng, nhưng anh cảm thấy tất cả đều không bình thường. Trước kia anh cùng La Sinh Nhược Du Niệm chưa từng gặp nhau, La Sinh Nhược Du Niệm thích Đan Khương Hằng, nay hẹn hò với Khúc Quyến Si, mấy tiếng trước lại mời anh làm bạn giường, thật không khoa học!
“Chính anh đã đáp ứng làm bạn giường của tôi.” Du Niệm ngồi trên chiếc ghế đối diện anh, cười rất thản nhiên, rất nhu hoà: “Tôi thích thân thể của anh.”
“Khúc Quyến Si không thoả mãn được cô sao?” Đáy mắt Côi Dạ Tước mang theo vẻ khinh thường, có nhiều người giống anh cho rằng La Sinh Nhược Du Niệm bị Đan Khương Hằng vô tình nên thần kinh có vấn đề.
Du Niệm cau mày: “Vì sao luôn đem chuyện này liên quan đến anh ấy?” Đối với cô mà nói, bạn trai cùng bạn giường không giống nhau.
“Chẳng lẽ không liên quan?” Côi Dạ Tước đứng lên, tấm thảm mỏng đắp trên người lập tức rơi xuống, lộ ra da thịt màu lúa mạch khoẻ mạnh khêu gợi, rắn rỏi mà tràn đầy sức mạnh.
Du Niệm không chút khách khí thường thức một phen dáng người của bạn giường mới, thái độ đối với anh cũng không chút để ý, bạn giường chỉ dùng để thượng, không quan trọng nhất định phải có cảm tình gì, dù sao trên đời này cũng không có Kỷ Khuynh Nhiên thứ hai, cô cũng không hi vọng có Kỷ Khuynh Nhiên thứ hai.
“Vấn đề A Si xin tạm thời để sang một bên trước, có một số việc anh cần phải tuân thủ.” Trong giọng nói mềm mại nhàn nhạt của Du Niệm mang theo sự chân thật đáng tin, ý tứ hàm xúc chỉ có thể nghe theo, không khí đột nhiên thay đổi làm Côi Dạ Tước không khỏi hơi híp mắt.
” Yêu cầu đối với bạn giường của tôi rất cao, rất thích sạch sẽ. Trong lúc anh vẫn là bạn giường của tôi, không cho phép có phụ nữ khác, thậm chí là cả đàn ông chạm vào thân thể anh, anh nên biết ý nghĩa của bạn giường, cho nên ở bên ngoài anh có thể làm như không biết tôi, tuỳ anh, nhưng không cho phép ảnh hưởng đến trò chơi của tôi, không cho phép can thiệp vào bất luận quyết định gì của tôi. Bất kể lúc nào, anh chỉ cần nhớ kỹ, thân phận của anh chỉ là một bạn giường là được, hiểu chưa?” Bạn trai là thứ nhất định phải có, mà bạn giường thì không cần thiết, đó cũng là lí do vì sao từ trước khi có Côi Dạ Tước, người từng có quan hệ cùng cô, bạn giường của cô, chỉ có duy nhất một Kỷ Khuynh Nhiên.
Cho nên, tuy bạn giường chỉ có một người duy nhất có thể ở lâu bên người cô, hơn nữa còn được tiếp xúc thân mật nhiều, nhưng thân phận cùng địa vị không cao như bạn trai, mà bạn trai cô lại có rất nhiều, trong thời gian ba tháng không tránh khỏi vận mệnh bị vứt bỏ. Nói cách khác, hai thân phận này thật ra không ai tốt hơn ai, ngược lại đều đau khổ như nhau.
Đương nhiên, đó là sau khi người đó hãm sâu vào trong.
Áp suất thấp cùng hơi thở lạnh lẽo quanh người Côi Dạ Tước lúc này không ngừng toả ra, con ngươi sắc bén đầy vẻ không thể tin được, như nhìn thấy kỳ quan thế giới thứ tám, người phụ nữ này lại nói với anh cái yêu cầu tư bản này? Loại giọng điệu đương nhiên này là như thế nào? Loại giọng điệu như đang nói về thân phận thấp kém có cũng được, không có cũng chẳng sao là thế nào?
Du Niệm nhìn bộ dạng sói đang lộ ra móng vuốt thì nghiêng đầu, ý cười bên khoé miệng càng sâu hơn, đứng lên, tới gần anh, phong thái ưu nhã, cẩn thận mà cao quý, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều như được nghệ thuật gia thiết kế tỉ mỉ: “Dường như anh không vui vẻ? Này, bây giờ đến lúc tan học còn một tiếng nữa, có phải chúng ta nên làm cái gì để tiêu hao chút thời gian không?”
Mùi hương nhẹ nhàng phiêu tán ở chóp mũi, trái tim không khống chế được đập nhanh hơn vài cái, loại khoái cảm mất hồn khắc sâu vào xương tuỷ trong nháy mắt kích thích mỗi dây thần kinh, sói có thể rất lý trí nhưng cũng là một sinh vật theo bản năng.
Bàn tay to kéo vòng eo mảnh khảnh, tầm mắt sắc sảo nhìn từng vết hồng mờ ám bị mái tóc đen kia che lại, men theo tới xương quai xanh tinh xảo, thậm chí càng nhìn xuống hơn, nụ cười dịu dàng, giống như tư thái cao quý thận trọng không thể xâm phạm. Nhưng đùi trắng nõn của cô lại đang càn rỡ khiêu khích, như vậy càng làm người ta sinh ra ý tưởng muốn ra sức dày vò, căn bản làm cho đàn ông không thể chống đỡ…
A…
Bạn giường sao? Đột nhiên cảm thấy có phần hứng thú rồi đó.
Tư vị khoái cảm mất hồn thực cốt như cái chết xâm nhập vào xương tuỷ, khuôn mặt kiều mị kia ý loạn tình mê, tiếng ngâm khẽ đè thấp, vẻ đẹp mỹ lệ làm cho anh suýt nữa tan rã quân lính từ đầu. Trong phòng hiệu trưởng rộng ớn, hai sinh viên quấn lấy nhau cùng một chỗ, liều chết triền miên…
Tiếng chuông tan học buổi chiều vang lên.
Côi Dạ Tước không có chút xu thế ngừng chiến, Du Niệm còn chưa mở miệng, di động Khúc Quyến Si ở một bên vang lên, vừa cầm lấy di động đã biết số điện thoại, chỉ có thể là của Khúc Quyến Si.