Tóc vàng cuộn sóng lớn, giống như thiên nga tao nhã rơi xuống, mắt phượng ngọc lục bảo tao nhã hẹp dài, khóe miệng nhướn lên nụ cười dịu dàng, xinh đẹp khiến cho người ta tâm động, lại làm cho người không thể bỏ qua là huyết thống hoàng thất có cuộc sống sung sướng từ nhỏ và trời sinh tao nhã, cao quý không thể xâm phạm, xinh đẹp mà có gai, khiến cho những người đàn ông tâm động, cũng là hoa hồng có gai kiều diễm không nhàm chán.
Ánh mắt mỉm cười của Du Niệm có chút dời qua bên trái, liền nhìn thấy mười phần hương vị lãnh khốc, đôi mắt sắc bén giống như sói, ánh mắt có tính xâm lược xé nát con mồi gắt gao nhìn chằm chằm, con sói cô đơn lãnh khốc, cao quý, Côi Dạ Tước vốn ghét người lại gần. Lúc này ánh mắt tựa sói gắt gao khóa ở trên người Du Niệm, mang theo tính xâm lược mãnh liệt rõ ràng.
Đoan Mộc Tịch Nhã chậm rãi đi tới, nhìn về phía Khúc Quyến Sí, khóe miệng hàm chứa nụ cười thận trọng, “Không nghĩ tới thỉnh thoảng mới đi ra ăn một bữa sáng có thể gặp được A Sí luôn hiếm xuất hiện đấy.”
Khúc Quyến Sí lười biếng liếc mắt, khẽ hừ một tiếng xem như đáp lại, sau đó híp mắt nhìn Côi Dạ Tước, kéo Du Niệm vào trong lòng giống như tuyên bố chủ quyền, ánh mắt như báo, che dấu sự tàn nhẫn thô bạo, “Tước, cậu đang nhìn cái gì?”
Hai người đàn ông, một người là bạn trai, một người là bạn giường, vốn nên là song phương va chạm đối địch, Du Niệm không chút nào cảm thấy có nguy cơ bị vạch trần ở bên ngoài…..một chân đứng hai thuyền, thuận theo tựa vào trong ngực ấm áp của Khúc Quyến Sí, ánh mắt nhu hòa nhìn thẳng Côi Dạ Tước, giống như trực tiếp xem nhẹ.
Cảm giác không bị coi trọng này có cũng được mà không có cũng không sao khiến người ta không thích, đôi mắt Côi Dạ Tước khẽ nhúc nhích, ánh mắt lãnh khốc chuyển hướng Khúc Quyến Sí, nghĩ đến động tác hồi nãy của hắn, khóe mắt mang theo một chút lạnh lùng đùa cợt, như thế nào? Chẳng lẽ có vài ngày như vậy, Khúc Quyến Sí thật đúng là nổi lên tâm tư đối với La Sinh Nhược Du Niệm sao? Chắc hắn không biết người phụ nữ trong lòng mới ngày hôm qua cùng với hắn quấn lấy nhau nguyên buổi chiều hay sao? Hừm ——
Nhưng mà...
Không thể không nói, La Sinh Nhược Du Niệm rất thủ đoạn.
”Tước?!” Âm lượng có chút áp xuống, rồi lớn thêm chút, mang theo một tia cảnh cáo, hắn không thích ánh mắt của hắn ta, thật giống như có chuyện gì gièm pha phát sinh mà hắn không biết, mà hắn lại không biết nói thế nào.
Đồng dạng là sinh vật có tính ăn thịt, Côi Dạ Tước đương nhiên biết hậu quả chọc giận Khúc Quyến Sí, một kẻ là sói, một kẻ là báo, họ khuyển và họ mèo, luôn luôn là chủng loại không hợp, ngẫu nhiên có thể đùa giỡn một chút giống như bạn bè, nhưng mà kỳ thật hai phương trong xương đều chưa từng xem đối phương là bạn bè chân chính, ai thấy ai đều khó chịu, ai khiến ai đều không thoải mái.
”Tôi chỉ là cảm thấy, Du Niệm tựa hồ càng ngày càng xinh đẹp, là vì cái gì mà dễ chịu hơn, cho nên mới sẽ như vậy sao?” ánh mắt lãnh khốc lại một lần nữa xâm lược mạnh, có điều chỉ nhìn về phía Du Niệm, rõ ràng là lãnh khốc mà giọng điệu nghiêm chỉnh, hết lần này tới lần khác vào tai người khác nghe ra ái muội triền miên kiều diễm, khiến người ta không tự giác nghĩ tới một mặt xấu xa.
”Côi Dạ Tước!” Khúc Quyến Sí ôm Du Niệm tay nắm thật chặt, thanh âm trầm thấp mang theo nguy hiểm nồng hậu, không biết vì sao, thái độ Côi Dạ Tước làm cho hắn bất an, làm cho hắn cảm giác thứ thuộc về mình bị mơ ước, bị nhìn trộm, dường như rất không thoải mái.
Thật sự rất kỳ quái, rõ ràng đây là thuộc độc quyền một mình hắn!
”A Sí, cậu quá khoa trương rồi đó, tôi chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.” hai tay Côi Dạ Tước cắm ở trong túi quần, ánh mắt xâm lược như trước không che đậy mà nhìn Du Niệm, đồng phục bạch tôn giống nhau ở trên người Khúc Quyến Sí mang theo hương vị lười biếng dày đặc, ở trên người Côi Dạ Tước lại giống như phục sức hoàng bào của đế vương.
”Đúng vậy, A Sí, cậu khoa trương rồi đó, chúng tôi chỉ là đến ăn sáng mà thôi.” ánh mắt Đoan Mộc Tịch Nhã phức tạp nhẹ nhàng đảo qua Du Niệm, khóe miệng mỉm cười, “Nếu đều đến đây, chúng ta cùng nhau ngồi xong, rồi một hồi tới trường học, tôi mời khách, như vậy có thể chứ? Du Niệm?”
Du Niệm liếc mắt nhìn Đoan Mộc Tịch Nhã một cái, nhìn về phía Khúc Quyến Sí, ánh mắt ôn nhu mà chuyên chú, trong suốt chỉ có một mình Khúc Quyến Sí, “Nếu anh không muốn ở trong đây ăn, chúng ta phải đi nơi khác, dù sao nơi này không có bánh trà xanh.”
Lời nói của Du Niệm làm cho Khúc Quyến Sí đầy ngập lửa giận trong nháy mắt tắt, ánh mắt lười biếng hơi khiêu khích liếc Côi Dạ Tước một cái, “Quên đi, lười đổi nơi”.Nhìn về phía Thần Điềm Nhi đứng ở một bên không dám xen mồm, “Làm cho tôi một phần bánh trà xanh cao không đường.”
”Vâng.”
Bồi bàn rất nhanh dọn xong chỗ ngồi.
”Không nghĩ tới, A Sí và Du Niệm tiểu thư quan hệ đã thân mật tới như vậy, lúc tôi nghe Hoặc nói cũng không tin đâu, xem ra Du Niệm tiểu thư thật sự đã không còn hứng thú đối với nhất điện hạ nữa nha.” Đoan Mộc Tịch Nhã và Côi Dạ Tước ngồi ở đối diện hai người, tinh tế uống sữa tươi.
Du Niệm nhìn về phía Đoan Mộc Tịch Nhã, “Nhất điện hạ? Nếu nói là Đan Khương Hằng, tôi đối với cậu ta là có hứng thú.”
Tay Đoan Mộc Tịch Nhã đang cầm sữa dừng lại, giật mình, “Cái gì?”
”Tôi đối với Đan Khương Hằng quả thật là có hứng thú, chỉ là người ấy không thích hợp làm bạn trai.”
Người ấy, có loại nguy hiểm được dấu diếm cực kỳ sâu đậm, cô tiếp xúc qua vài người như hắn ta nhưng kiểu hình lại không hoàn toàn giống, mỗi một người đều có mưu tính khống chế cô, nhốt cô, độc chiếm cô, người như vậy, năng lực quá mạnh mẽ, lúc không thích thì là cặn bã, lúc yêu thì hết sức cưng chiều, hủy trời diệt đất, yêu mãi không ngừng (đoạn này hơi lố do có chém tí), cảm tình như vậy tuy rằng làm cho người ta hướng tới, nhưng mà Du Niệm lại nếm thử qua vài lần rồi cũng chùn bước.
Tuy rằng cô cũng không thèm để ý mấy cái sinh mệnh, nhưng mà có được cảm tình những đàn ông như vậy, kỳ thật cô rất thực thưởng thức, không biết có người người phụ nữ nào may mắn có được tình yêu như thế, nhưng Du Niệm không hy vọng là chính mình.
Không chỉ Đoan Mộc Tịch Nhã, ngay cả Côi Dạ Tước đều không khỏi có chút giật mình, Khúc Quyến Sí cau mày, tựa hồ có lý luận gì của Du Niệm đều bị hắn tận lực quên đi, nhưng mà giờ phút này hắn không có tâm tư đứng ra, trong lòng giống nhau đổ ngược một tùng dấm chua, rất chua.
”A...” mắt phượng xanh biếc củaĐoan Mộc Tịch Nhã hiện lên một chút lưu quang quỷ dị, cười nhẹ ra tiếng, “Du Niệm tiểu thư nói như vậy, không sợ A Sí ghen sao?”
Du Niệm nháy mắt mấy cái, nhìn về phía Khúc Quyến Sí, “A Sí, anh sẽ ghen sao?”
”Em thấy sao?” đôi mắt Khúc Quyến Sí hơi mị, tay ôm vòng eo nhỏ của cô giống nhau hơi dùng sức một chút sẽ bẻ gãy, hương thơm thuộc về Du Niệm xâm nhập vào mũi làm cho thể xác và tinh thần người ta thư sướng, hắn cực kỳ yêu hương vị này, cực kỳ yêu cảm giác cô gái nhỏ nhắn này tựa vào trong lòng hắn, tựa như toàn thế giới của cô đều do hắn chống đỡ.
Du Niệm cũng là trong nháy mắt cười, “Thân là bạn trai, vì bạn gái ghen, là biểu hiện tình yêu bạn trai dành cho bạn gái, có thể thỏa mãn lòng hư vinh của bạn gái nha.”
”Thật không? Vậy cô chừng nào thì thỏa mãn lòng hư vinh của bạn trai?”
”A...” Du Niệm trầm tư xuống, ý cười ngay khóe miệng có chút sâu sắc, bỗng nhiên hé ra bài xì phé xuất hiện giữa ngón tay, sau đó thong thả tao nhã lại mang theo sắc bén bắn ra.
Thần Điềm Nhi dẫn theo bồi bàn bưng lên bữa ăn tinh xảo bỗng nhiên bởi bài xì phé này bắn ra mà sắc mặt kinh hoảng, tuy rằng không có cắt qua làn da của cô, nhưng mà chợt lóe kia xẹt qua cảm giác lạnh thấu xương làm cho cô không khỏi run rẩy.
Du Niệm Vi cười nhìn cô, “Còn dám mơ ước người yêu của tôi, thì sẽ giết cô nha.”