Ai đều không nghĩ tới League Tứ Hiệu năm nay thế nhưng có một nữ sinh lợi dụng đặc quyền thay đổi tổ đấu, phải biết rằng khí lực cùng thể lực giữa nam và nữ thủy chung đều có đường ranh giới ngăn cách khoảng cách, mà người thắng dù nam nữ chia tổ vẫn có được điểm giống nhau, cho nên trong lịch sử vẫn chưa có ai làm chuyện như vậy.
Thấy thế nào thì nữ sinh chạy qua chỗ nam sinh đều là phí sức chẳng có kết quả tốt.
Mà việc làm cho người ta kinh ngạc là, ai đều không nghĩ tới đối thủ trận đầu của Du Niệm dĩ nhiên là Độc Cô Hữu hội trưởng hội học sinh tu viện Ruble, đây chính là chàng trai tự xưng có thể so sánh với Đan Khương Hằng, cũng là top hai của League Tứ Hiệu, top một là Đan Khương Hằng từ lúc vào khu đại học vẫn chưa từng có người của ba trường khác lấy đi.
Cũng may Du Niệm không biết chuyện này, nếu không câu đầu tiên mở miệng nói tuyệt đối sẽ khiêu khích làm cho họ tức một trận lớn, à, hóa ra hắn ta là lão nhị vạn năm đó nha!
Kỳ thật Du Niệm cho tới bây giờ đều là kẻ gây họa chuyên đắc tội hơn cả Ly nhi.
Khúc Quyến Sí nhướng mày, "Du Niệm —— "
"Làm sao vậy?" Du Niệm nhìn về phía Khúc Quyến Sí dưới đài, có chút khó hiểu hắn lên tiếng là có vụ gì.
Khúc Quyến Sí tay chợt nắm chặt, hắn muốn cho Du Niệm đừng đánh nữa mà nhận thua trước, trận thi đấu sống lại còn có thể bắt đầu một lần nữa, nhưng là nghĩ tới kiêu ngạo của Du Niệm, lời này như thế nào cũng nói không nên lời.
"Cố lên!" Khúc Quyến Sí miễn cưỡng cười, trái lương tâm nói, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Độc Cô Hữu, giống như con sói ác độc chặt chẽ nhắm con mồi, chỉ cần hắn dám để cho Du Niệm chịu một ít thương tổn, hắn nhất định không để ý mọi người ở đây mà nhảy lên giết chết hắn!
Du Niệm câu môi cười, sau giữa trưa ánh nắng hạ xuống, ánh mặt trời ở trên người cô phủ thêm sắc vàng mềm mại, bóng dáng mảnh khảnh, phong hoa tuyệt đại khiến người không thể dời ánh mắt.
"Đông..." trống chiêng xao vang, trận đấu bắt đầu, toàn trường mười hai cái camera, lúc này có tám cái hướng qua bên này, trong lịch sử nữ sinh không biết tự lượng sức đầu tiên tham gia tổ nam sinh, thật sự làm cho người ta ngạc nhiên cô ấy sẽ có "Nghệ thuật nhân thể’ hoa mỹ cỡ nào bày ra cho mọi người xem.
Độc Cô Hữu chưa ra tay, bình tĩnh đến lạnh lùng cao ngạo nhàn nhạt ra tiếng, "Tôi nhường cô ba chiêu."
"Anh xác định?" Du Niệm cười nhẹ, mười ngón xinh đẹp duỗi ở trước mặt bắt đầu từ ngón út hướng trong lòng bàn tay liên tục vài lần, có vẻ không chút để ý nhưng lại lộ ra cảm giác nguy hiểm, trận thứ hai thi lôi đài mới cho phép dùng vũ khí, nói cách khác, trận này Du Niệm có thể dưới tình huống này không phạm quy mà dùng nắm đấm đánh cho hả giận.
Cái gọi là quy tắc là như thế nào nhỉ? Chính là không cho phép đánh người chết, đánh cho tàn phế, đánh choáng váng, chỉ cần không xúc phạm ba điểm này, vô luận đánh người thành thế nào, đều là hợp lý.
"Ừ——" Độc Cô Hữu muốn gật đầu tao nhã mà thân sĩ, nhưng mà cái mong muốn này vừa mới thu hồi, lập tức đã bị một quyền hung hăng đánh trúng, không hoa lệ ngửa lên trời.
"Phanh!" lực công kích của địch nhân rất mãnh, Độc Cô Hữu bị một quyền đánh mà mị mộng, cả người có độ cong ở không trung, nện rớt xuống dưới lôi đài, hoàn hảo hắn còn chưa chết mà lăn ở trước chân Đan Khương Hằng – kẻ địch mà hắn đã từng một trận sinh tử.
Biến cố chỉ trong nháy mắt, ai cũng không nghĩ tới Du Niệm thế nhưng sẽ ra tay không báo trước, tốc độ ấy, mau đến ngay cả tàn ảnh đều khó có thể bắt giữ, nhiếp ảnh gia kích động thay đổi máy chụp ảnh trong tay, nghĩ rằng một chiêu như vậy chỉnh chế độ làm chậm thì cỡ nào lộng lẫy kích động lòng người!
Du Niệm thổi quyền đầu, xoay quá nghịch ngợm nháy mắt mấy cái hướng Khúc Quyến Sí trợn mắt há hốc mồm, Khúc Quyến Sí thân mình run lên như điện giật, hung hăng nhéo đùi một phen mới thanh tỉnh.
Cố Dịch Hiên một bên nước mắt lưng tròng quay đầu nhìn hắn, "A sí, cậu vì sao phải nhéo đùi của tôi cơ chứ?"
"..." Hắn có thể nói là nhéo đùi cậu thì tôi sẽ không đau được không? Bạn bè thì dùng để làm gì? Đúng vậy, chính là giúp bạn bè mà không tiếc cả mạng sống, hắn hiện tại mới nhéo có tí thì có làm sao đâu?
Bên kia Độc Cô Hữu chật vật đứng lên dưới ánh mắt trời sinh hơi có vẻ u buồn lại đẹp như ngân hà đầy sao và bộ mặt không thay đổi của Đan Khương Hằng, một cái dấu vết xanh tím xuất hiện ở hàm dưới cực kỳ mắc cười, tròng kính mắt đã nát ở một bên, dưới tám cái camera, nhiều ánh mắt như vậy, hắn quả thực xấu hổ mất mặt hận không thể chui vào cái động, thu lại oán hận trong mắt, Độc Cô Hữu hết sức làm cho chính mình biểu hiện không sao cả đi tới lôi đài.
Quy định trận đấu không phải đánh kẻ địch xuống đài là thắng cuộc, mà là không phạm quy dưới mọi tình huống, trước hết đánh trúng kẻ địch ngoại trừ phần đầu trí mạng đánh ba lượt mới tính thắng lợi, vậy thì đó là ba lượt nào?
Thứ nhất, trái tim, một chiêu đó là đánh trực diện; thứ hai, một chiêu tính kế lấy góc độ xảo quyệt đủ để chạm trúng vào ngay phần xương xườn của phổi, đây là đánh xuyên hông; thứ ba, là lưng xương sống, là sau khi đánh, đây là chiêu cơ bản mà ít có người có thể làm được, bởi vì phía sau lưng đối với những người đều tập võ, đều là trọng điểm cảnh giác, thậm chí còn cảnh giác so với ở trước mặt.
Du Niệm nháy mắt mấy cái, nhìn Độc Cô Hữu trở lại trên lôi đài, "Còn hai chiêu nữa, anh còn …nhường tôi nữa chứ?"
Vấn đề này thực khiến người lúng túng, vừa bị đánh xuống, chỉ sợ hắn căn bản không có lực lượng phản kích, nhưng nếu nhường? Vừa mới nãy nói nhường cô ta ba chiêu dễ nghe như thế mà, nơi này là hiện trường trực tiếp toàn thế giới đều đang chú ý!
"Hồi nãy là tôi tự đại, thực sự có lỗi. Như vậy hiện tại xin hỏi Du Niệm tiểu thư, cô có cần tôi nhường nữa hay không?" Độc Cô Hữu cũng coi như là có chút đầu óc, rất nhanh dùng giọng điệu thành khẩn đem vấn đề quăng trả lại cho Du Niệm.
Du Niệm cười nhẹ, "Không cần đâu."
Âm cuối Du Niệm mới hạ xuống, Độc Cô Hữu liền không hề chần chờ mà nhảy lên công kích, cũng không hề đấu gần người đơn thuần như Du Niệm của thế giới kia, mà là trong cái đấu gần người ấy mang theo một chút động tác cùng hương vị cổ võ của cái thế giới kia, nhưng cũng không nội lực gì, nhưng mà bọn họ cũng có một chút "Nghệ thuật nhân thể’ rất khoa học làm cho người ta ngạc nhiên hơn, thí dụ như "Chi nặc" của gia tộc La Sinh Nhược là một trong số đó.
Chi Nặc: Chi trong tứ chi, nặc nghĩa là che dấu.
Du Niệm nhìn cảnh tượng vô số quyền đầu trước mắt này đánh đến giống như xuất hiện một trận hạt mưa, đuôi lông mày hơi nhướn lên, cũng không luống cuống tay chân tránh né, ngược lại mũi chân nhẹ nhàng xẹt qua, bỗng dưng biến mất ở tại chỗ, giây tiếp theo bỗng dưng xuất hiện ở sau lưng Độc Cô Hữu, tất cả mọi người nghĩ đến Du Niệm sẽ một kích vào xương lưng hắn để lấy được một phần, nào biết Du Niệm thế nhưng một cước quét ngang đạp Độc Cô Hữu một cái, dấu nửa giày liền in trên khuôn mặt Độc Cô Hữu, thấy thế nào cũng hết sức khôi hài.
"Ngươi..." Một lần có thể cho rằng Du Niệm không hiểu quy củ không biết cách lấy được điểm, nhưng mà hai lần, có chút đầu óc xem như nhìn ra được điểm xảo trá ấy. Độc Cô Hữu xoa mặt, tức giận nhìn Du Niệm, "Cô là cố ý!"
Du Niệm cười tủm tỉm không để ý tới hắn, tay chân lanh lẹ nhiều lần tránh thoát những chổ có thể đạt được ba điểm, đánh Độc Cô Hữu cho chật vật không chịu nổi để xứng một cặp tình lữ đầu heo với Carina Rhone mới nhường cho hắn ba chiêu, lúc Độc Cô Hữu nghiến răng nghiến lợi lòng tràn đầy phẫn hận rời đi, Du Niệm đứng ở trên lôi đài nhẹ nhàng ra tiếng, "Nè, tra nam Độc Cô Hữu."
Độc Cô Hữu theo bản năng dừng lại cước bộ.
"Tôi chính là cố ý." Ở trước bao nhiêu camera, Du Niệm cười kiêu ngạo ra tiếng, "Về sau nhìn thấy tôi tốt nhất vòng quanh đi, nếu không, gặp một lần đánh một lần."