Khi Schuyler rời khỏi căn hộ trên đường Perry thì trời đã tối. Gương mặt cô vẫn còn đỏ ửng vì nụ hôn của Jack, hai má và môi cô đỏ hồng. Giống như tất cả mọi thứ ở New York, Schuyler đang ở thời kỳ tươi đẹp nhất. Một nụ hôn cho một nụ hôn rồi lại một nụ hôn, cô nghĩ, vẫn còn mơ hồ kể từ cái đêm của họ ở Vienna. Họ vừa mới về và đến nơi ẩn náu để tắm rửa và thay đồ.
Jack ra khỏi đầu tiên - trượt ra phía cửa, và cô chờ nửa h sau trước khi cố gắng thoát đi.
Cô nhẹ mỉm cười với chính mình, gắng vuốt lại mái tóc rối bời vì cơn gió thình lình, thì cô nhìn thấy người mà cô không mong đợi phải nhìn thấy.
Cậu đang đứng phía bên kia đường, nhìn cô chằm chằm bằng cái nhìn tỏ ra bị sốc và mất tinh thần. Cái nhìn trong mắt Oliver khiến cô biết là cậu đã biết. Nhưng làm thế nào? Làm thế nào cậu ấy có thể biết được? Họ đã rất cẩn thận để giữ bí mật tình yêu của họ. Sự đau khổ được khắc lên mọi đường nét trên khuôn mặt cậu quá sâu sắc để cô có thể chịu được. Schuyler cảm thấy những từ ngữ bị mắc trong cổ họng khi cô băng qua đường để đứng trước mặt cậu.
- Ollie ... nó không phải là ...
Oliver bắn vào cô cái nhìn tràn ngập căm ghét, sau đó quay gót, bắt đầu đi, sau đó là chạy.
- Oliver, làm ơn, hãy để mình giải thích ...
Trong chớp mắt, cô đang đứng ngay trước mặt cậu. Cậucó thể chạy, nhưng cậukhông thể chạy nhanh hơn cô.
- Đừng làm vậy. Nói chuyện với mình đi.
- Chẳng có gì để nói hết. Mình đã thấy anh ta đi ra, và sau đó, giống như cô ta đã nói, mình chờ nửa tiếng, và rồi cậu cũng bước ra. Cậu đã ở bên hắn. Cậu nói dối mình.
- Mình không có - không có chuyện như vậy - Ôi Chúa ơi, Oliver.
Âm thanh của những tiếng nức nở phát ra, Schuyler cảm nhận được nỗi đau và sự giận dữ của cậu ập vào cô. Nếu như cậu đánh cô, nếu như cậu tấn công cô - làm chuyện gì đó hơn là chỉ đứng đó nhìn cách tổn thương và cô chỉ có thể cảm thấy khổ sở hơn.
Trời đổ mưa. Mây giông kéo tới, và những giọt mưa đầu tiên trút xuống, sau đó đập lên người họ. Họ bắt đầu bị ướt sũng.
- Cậu phải lựa chọn. - Oliver nói, khi nước mưa hòa lẫn với nước mắt rơi ra từ má cậu.
- Mình mệt mỏi với việc là bạn tốt nhất của cậu rồi. Mình mệt mỏi với việc là người tốt thứ . Mình sẽ không để việc này xảy ra nữa. Tất cả hoặc không có gì, Schuyler. Cậu phải quyết định. Hắn hay mình.
Người bạn thân nhất của cô và Conduit, hay là người cô yêu. Schuyler biết ngày này sẽ đến. Rằng cô sẽ phải mất người và có người. Rằng trò chơi này sẽ có hậu quả. Rằng cô không thể tiếp tục như vậy - với một người yêu ma cà rồng và một Thần Linh Quen Thuộc. Cô đã nói dối Oliver, nói dối Jack, nói dối mọi người, bao gồm cả bản thân cô. Thế nhưng lời nói dối cuối cùng cũng tóm được cô.
- Cậu thật ích kỷ, Schuyler. Cậu không bao h nên biến mình thành thần linh quen thuộc của cậu.
Oliver bình thản nói.
- Nhưng mình đã để cho nó xảy ra bởi vì mình quan tâm đến cậu. Mình đã lo lắng điều gì sẽ xảy ra nếu mình không làm vậy. Nhưng cậu - nếu cậu có bao h quan tâm đến mình, nếu cậu nghĩ cho mình, cậu nên có phép lịch sự để kiềm chế bản thân. Cậu biết chính xác mình cảm thấy về cậu như thế nào, và cậu lợi dụng mình.
Cậu ấy nói đúng. Schuyler gật đầu cách ngớ ngẩn khi nước mưa thấm vào tóc và quần áo của cô, áo quần cô trở thành một mớ hỗn độn sũng nước. Olver luôn nhạy cảm hơn, đã yêu cô khi họ gặp nhau lần đầu, đã yêu cô nhiều năm trời, nhưng nếu cô không thực hiện Caerimonia lên người cậu, không uống máu cậu, không in dấu cô lên linh hồn cậu, có thể một ngày nào đó cậu sẽ dừng cảm giác theo cách như vậy về cô.
Nếu cô tìm thần linh quen thuộc khác, nếu cô chọn chàng trai loài người khác. Sự phải lòng của Oliver có thể sẽ mờ nhạt dần thành cảm xúc nhẹ nhàng, không ràng buộc hơn.
Oliver sẽ có thể trưởng thành, yêu cô gái Máu Đỏ, có gia đình của riêng mình. Nhưng cô đã biến cậu thành của mình. Cô đã đóng dấu tình cảm của cậu bằng vết cắn trêu ngươi đầu tiên. Nụ Hôn Thần Thánh đó đã đóng dấu cậu cũng như cô vậy.
Cô đã hành động ích kỷ, không cần thiết, thiếu thận trọng.
Cậu không có lựa chọn nào khác nhưng cậu yêu cô. Ngay cả khi nếu như bây h cậu bỏ đi, cậu cũng sẽ không bao h yêu ai khác; cậu sẽ luôn cô đơn.
Cậu đã bị nguyền rủa, và cô đã nguyền rủa cả hai bằng sự yếu đuối của mình.
- Mình xin lỗi. - Mắt Schuyler mọng nước. Sẽ không có cách nào để làm cho đúng.
- Nếu cậu muốn xin lỗi, hãy rời xa hắn ta. Jack sẽ không bao giờ là của cậu, Schuyler. Không giống như mình là của cậu.
Cô gật đầu, khóc cách đau khổ, lau nước mắt nước mũi bằng tay áo mưa. Cô biết trông cô bây h khốn khổ như cô cảm thấy vậy.
Oliver dịu đi. - Thôi nào, trú mưa thôi. Cả hai chúng ta sẽ bị cảm lạnh mất.
Cậu nhẹ nhàng dắt Schuyler vào nơi trú ẩn của một mái hiên cửa hàng.
- Cậu quá tốt với mình. - Schuyler thì thào.
Oliver gật đầu. Cậu biết việc yêu người mà người đó không - hoặc không thể - đáp lại như thế nào. Nhưng cậu không có chọn lựa khác. Không ai trong số họ có.
BẢN GHI ÂM LƯU TRỮ:
Kho lưu giữ lịch sử
TÀI LIỆU ĐÃ ĐƯỢC PHÂN LỌAI
Bản báo cáo của Venator filed /
Venator Martin: Họ đã bị gọi tới phiên tòa. Tất cả sẽ biết. Tôi sẽ bị phát hiện.
Charles Force: Có, tôi nghe rồi. Cậu phải nhanh lên. Cậu phải biến mất. Tôi sẽ giúp cậu.
VM: Nhưng tôi muốn biết tại sao.Tại sao ông bảo tôi kêu gọi Máu Bạc? Tại sao?
CF: Bởi vì tôi phải biết.
VM: Phải biết cái gì?
CF: Nếu nó có thể xảy ra.
VM: Ý ông là sao?
CF: Nó không nên hoạt động, (kích động) sẽ không bao giờ xảy ra - nó chỉ là một thử nghiệm. Để xem ... VM: Cái gì?
CF: Không có thời gian, (thì thầm) H thì tôi biết tôi phải làm gì rồi.
VM: Nhưng Regis. Ông ta sẽ muốn có một lời giải thích cho hành động của tôi.
CF: Đúng vậy. Tôi sẽ chăm sóc Lawrence. Đừng lo lắng. Ông, tất cả mọi người, sẽ hiểu lý do tại sao tôi đã làm những gì mà tôi đã làm. Bây giờ, hãy lắng nghe tôi. Tôi sẽ cử anh đến Corcovado ....