Những chỉ dẫn trên bản đồ đã dẫn họ đến rừng Tijuca, nằm ở trung tâm của thành phố, không quá xa từ những khu bãi biển đẹp đẽ dọc theo bờ biển. Rio là một kỳ quan, Mimi nghĩ. Còn nơi nào khác trên thế giới mà bạn có thể nhanh chóng di chuyển từ các tháp nhà kính của một khu tài chính hiện đại cho đến một khu rừng mưa nhiệt đới tươi tốt?
Trong xe taxi đi đến Barra da Tijuca, Kingsley đã nghiên cứu bản đồ được vẽ một cách cẩn thận một lần nữa. Nơi đó trông giống như kiểu nhà nhỏ trong rừng bên cạnh một thác nước. Đó chắc là nơi bọn chúng mang bà ấy tới.
- Anh có nghĩ bà ấy còn sống không? - Mimi hỏi.
Lúc đầu Kingsley không trả lời. Anh chỉ gấp tờ giấy lại rồi nhét vào túi.
- Chúng đã giữ bà còn sống trong hơn một năm, đó là tất cả những gì chúng ta biết. Nếu bọn chúng muốn giết bà ấy, tại sao chúng lại phải chờ lâu như vậy?
- Em có cảm giác rất tệ về chuyện này - Mimi nói. - Giống như chúng ta đã đến quá trễ.
Mảnh giấy này có cách đây ngày rồi. Những lời của cô bé cứ vang vọng trong tâm trí cô. Người xấu. Họ đưa cậu ấy đi. Tài xế taxi đưa họ đến bãi đậu xe tại lối vào gần thác nước Cascatinha de Taunay, nơi xa nhất mà ông ta có thể chở họ tới. Các bãi đậu xe là một cao nguyên nhỏ được bao quanh bởi những cái cây cao nhất mà Mimi đã từng nhìn thấy. Nơi này thật hùng vĩ, kiểu vẻ đẹp của tự nhiên mà bạn chỉ nhìn thấy trong các bộ phim, rất cao và xanh um và rộng lớn, chúng trông như không có thật.
Cô bước ra khỏi xe taxi và hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành của núi rừng. Nó gần như có một hương vị, như của sương và ánh nắng mặt trời được trộn lẫn với mùi đất tươi. Mimi nhìn xung quanh, có số dấu vết trông còn mới, nhưng chúng thình lình biến mất lên trên ngọn núi, xoắn với thứ gì trông như những tảng đá sắc cạnh. Trông như nó sẽ là một chuyến đi khá gian khổ, không có vấn đề gì, và cô nguyền rủa dôi giày vanity của mình lần nữa. Nếu như cô chỉ việc mang đôi giày quy định. Cô sẽ không bao giờ dẫm lên dấu vết trên giày cao gót của cô.
Có số xe Jeep trông như bị đập nát mà người lái đang cố gắng lôi kéo những nhóm nhỏ đi chơi trong ngày và đi chuyến đường dài thuê họ trong ngày. Nhưng Kingsley đã đọc được ý nghĩ của Mimi và gat bỏ ý tưởng đó thậm chí trước khi cô có thể đề nghị.
- Không, đừng đặt những người khác vào rủi ro, - anh nói.
- Máu Bạc nghĩ về con người như là vật đùa giỡn. người hướng dẫn sẽ chỉ làm cho nhiệm vụ của chúng ta dễ bị ảnh hưởng hơn.
Tốt thôi, cô nghĩ. Đã tiếng kể từ khi họ rời khách sạn. Thứ lỗi cho tôi nếu tôi muốn đi xe thay vì đi lang thang. Ngay cả ma cà rồng cũng kiệt sức nếu anh thúc giục họ quá khó khăn. Trong khi đó, hai anh em Lennox đã tìm thấy một người hướng dẫn.
- Cánh nhanh nhất để đến được thác nước bị che khuất đó hả? - Người hướng dẫn có làn da cháy nắng màu gỗ gụ. Anh ta nói giọng Anh, và giải thích rằng anh là một thành viên của Hiệp hội Địa lý tự nhiên. Cách tốt nhất có lẽ là đi lên đường mòn Rico; có con đường không được đánh dấu đi xuyên qua khu rừng để các bạn có thể đi qua khu rừng nhiệt đới này. Nhưng phải leo trèo khá vất vả. Có chắc là các bạn không muốn thuê một trong những chiếc xe Jeep không? Thác Taunay ngay ở đây. Chúng rất ngoạn mục...Được rồi, chúc may mắn. Công viên đóng cửa lúc hoàng hôn, do đó hãy chắc chắn rằng các bạn quay trở lại đây trước thời gian đó.
Mimi nhìn xuống chân cô. Cô biết cô phải làm gì. Cô ngồi lên khúc gỗ bị ngã, cởi đôi ủng của mình ra và bổ đôi giày cao gót bằng gươm của cô, rụt lại chút vì sự phá hủy này. Sau đó cô mang chúng trở lại. Tốt hơn nhiều. Cô uống ngụm lớn nước từ cái nhai nhựa của mình, ước ao không phải lần đầu tiên rằng cô đang ở trên bãi biển Capri.
- Chụp lấy! - Kingsley nói, ném thứ gì đó về phía cô.
Đó là chai nước dừa nhỏ.
- Đây là gì? - Cô hỏi, ấn vào đầu chai. Cô nhấp một ngụm. sự khoan khoái đáng ngạc nhiên.
- Thấy nó ở cửa hàng. - anh nói.
- Anh biết nó không phải là loại nước Limoncello, nhưng nghe nói nó thật sự tốt cho em.
Tại sao anh ấy dường như luôn biết cô đang nghĩ gì? Cô cảm thấy khó chịu và biết ơn cùng lúc, một sự kết hợp kỳ lạ của cảm xúc.
Họ nhanh chóng rời đi, sớm bỏ lại hầu hết những người đi vượt đường dài khác ở đằng sau trên đường mòn chính, và đến đỉnh núi trong khoảng thời gian ngắn. không khí hật yên tĩnh, giống như bước vào nhà thờ của tự nhiên vậy. Từ trên đỉnh, họ có thể thấy tất cả các con đường trong thành phố, xuống theo đường bờ biển. Thật là cái nhìn tuyệt vời và đầy cảm hứng.
- Đây chắc hẳn là con đường mà anh chàng hướng dẫn đã nói đến, - Kingsley nói, dẫn họ băng qua cây cối bao phủ phía bên kia đồi.
- Tôi nghĩ tôi nghe thấy tiếng nước.
Mimi dừng lại và lắng tai nghe. Cô cũng nghe thấy âm thanh đó : âm thanh chảy mạnh, ào ạt chỉ có thể nghe thấy cách yếu ớt và có lẽ cách đây hàng trăm dặm. Bước xuống dốc dễ dàng hơn nhiều; họ gần như trượt đi, một trong những lợi thế của sự nhanh nhẹn của ma cà rồng. Họ leo lên cách lặng lẽ trong bóng tối, tiến vào trung tâm hoang vu của khu rừng, tin tưởng vào bản đồ dẫn dắt họ. Không khí tràn ngập sự ngột ngạt, và ẩm ướt gần giống như đang thở dưới nước. Thảm thực vật nguyên thủy dày đặc, rễ cây trông như móng vuốt của một con thú bất động. bầu trời bị bao phủ hoàn toàn bởi một mái vòm màu xanh lá, và ở khắp mọi nơi, vang lên tiếng xào xạc của động vật trong chuyến bay đêm. Mimi thoáng nhìn thấy một hoặc hai chú vẹt đuôi dài Nam Mỹ hoang dã đầy màu sắc nhưng thật thất vọng khi cô không thấy bất kỳ con khỉ nào.
Cuối cùng họ đến một khoảng rừng thưa mở ra thác nước bị che khuất; giống như bản đồ đã chỉ. Một thác nước đổ xuống ngấm qua các tảng đá, sức mạnh thiên nhiên hùng vĩ đang đổ xuống dòng sông xoáy được chia thành những dòng nhỏ chảy khắp khu rừng.
- Theo bản đồ chúng ta sẽ phải băng qua con sông để đến bờ ở phía bên kia, - Kingsley nói, cởi dây buộc và tháo giày ra.
Anh em Lennoxe đã ở trong nước. Những chiếc quần làm bằng ni lông của họ được vén lên tới đầu gối và họ vác ba lô lên trên đầu. Kingsley cũng làm tương tự, ngoại trừ việc anh cũng cởi bỏ áo thun của mình, khoe bờ ngực rông của anh, rám nắng và mịn màng. Khi nào Kingsley có làm thời gian làm cho da rám nắng đi vậy? Mimi tự hỏi.
À, ít nhất cô sẽ không phải mang đôi giày khó chịu của cô nữa. ngay cả với việc giải phẩu gót chân, chúng cũng không cung cấp đầy đủ sự hỗ trợ. Cô đá chúng ra và cởi quần áo ngoài công nội y bên trong, và trượt xuống nước, giữ túi xách của mình trên đầu.
Dòng nước chắc hẳn được chảy từ trên thượng nguồn xuống, bởi vì nước rất lạnh, gần như bị đóng băng, nhưng cô cảm thấy thật tuyệt vời sau gần hai ngày đi khắp thành phố oi bức mà không có một vòi sen thích hợp. Con sông hiện tại chảy xiết và đe dọa cuốn Mimi đi. Cô sử dụng từng inch cơ bắp của mình để làm cho nước chảy sang bên kia. khi cô đến được chỗ nước cạn cuối dòng sông, Kingsley đã chìa tay ra và kéo cô lên, nhưng cô bị trượt chân và ngã vào vòng tay anh, trong thoáng cơ thể cô đè lên lên anh.
Mimi đỏ mặt vì sự thân mật bất ngờ, và rất ngạc nhiên khi cô thấy Kingsley trông có vẻ cũn có chút xấu hổ. Trong tấc cả các buổi nói chuyện và tán tỉnh của anh, anh đã giữ bản thân mình như một quý ông thực sự.
- Xin lỗi về chuyện đó, - Anh nói, đứng thẳng người lên.
- Không sao. - Mimi cười nụ cười được cho là không ai có thể cưỡng lại cô trong bộ quần áo ướt đẫm thậm chí không còn hơn của Kingsley Martin. Nhưng vẻ ngoài vui vẻ của cô chỉ là vậy, vẻ ngoài mà cô cảm thấy tia lửa được truyền qua giữa họ khi Kingsley chạm vào cô. cảm xúc gì đó mà cô không muốn thừa nhận ngay sau đó, hoặc sau này, nhưng cô cảm thấy sự kết nối với anh...và không chỉ vậy, một khao khát hoàn toàn không giống như sự khao khát thông thường của cô dành cho những Thần Linh Quen Thuộc : những đồ chơi máu-đỏ mà cô tùy ý sử dụng (cô đã bỏ lại người trong số họ tại khách sạn). Không, đây là một cảm giác sâu sắc hơn, khuấy động cái gì đó bên trong cô...Có lẽ là ký ức chăng? Liệu họ có quen biết nhau trong vòng đời trước không? Và nếu như vậy, chuyện gì đã xảy ra giữa họ? Không có gì hay có gì đó? Cô không có thời gian để chăm chú vào chuyện này, mặc dù, bởi vì các chàng trai đã bò lên rìa của bờ sông.
Cô lấy quần áo từ chiếc ba lô chống thấm nước và bắt đầu mặc vào và ngoảnh đi khỏi Kingsley, người cũng đang làm tương tự.
- Chúng ta không còn xa nữa đâu, - Kingsley nói, kiểm tra bản đồ khi họ đã sẵn sàng.
Họ băng qua vùng hoang vu cho đến khi họ đến đám cây cỏ tạo thành một bức màn xung quanh một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ. Không hẳn là một căn lều nhưng cũng không hoàn toàn là một ngôi nhà. Có một biểu tượng lạ trên cánh cửa, một ngôi sao năm cánh. Dấu hiệu của Lucifer. Mimi rùng mình và và nhận thấy rằng phần còn lại của đội trông khá căng thẳng. Chuyện này sẽ không dễ dàng như việc chống lại một băng đảng buôn bán ma túy.
- Đúng nơi này rồi, - Kingsley nói.
- Force và tôi sẽ vào bằng cửa trước, người kiểm soát lối thoát ở phía sau, - anh ra lệnh.
Mimi theo Kingsley vào vị trí khi họ rón rén tiến về phía cửa trước.
- Đếm đến ba. - Kingsley gật đầu.
Anh đã vung thanh kiếm của mình lên. Đó là thanh kiếm màu bạc lấp lánh trong ánh mặt trời.
Mimi tháo dây áo ngực, cây kim bộc lộ toàn bộ chiều dài của vũ khí của cô. Một hình ảnh bất ngờ ập đến: săn đuổi những con quỷ xuyên qua một đường hầm của hang động, tiếng thét và sau đó là im lặng. Một ký ức? Mimi chớp mắt. Hoặc sự phản chiếu? Đó không phải là giọng của jack sao? Cô không chắc chắn. Sự kết nối giữa họ trước đây không phải như vậy.
Tập trung nào. Kingsley đang đếm ngược.
Một, hai. . . Anh gật đầu với Mimi và cô đá vào cánh cửa, và cánh cửa bị mở tung ra đánh rầm cái.