- Trông con thật đẹp, con yêu. Nếu bố con có thể ở đây để thấy con - Trinity Force nói khi chỉnh lại mạng che mặt cho Mimi ở trong xe.
- Ông ấy không thực sự là bố con. Mẹ biết điều đó, đúng không? - Mimi hỏi - Cũng giống như mẹ không thực sự là mẹ của con và Jack không phải là anh trai con. Trái lại, tại sao con lại bị ràng buộc với anh ấy?
- Gia đình là gia đình - Trinity nói - Có thể chúng ta là những người khác nhau, nhưng chúng ta vẫn là một gia đình. Chúng ta cũng có thể học được điều đó từ con người.
- Bất cứ điều gì, Mimi nói - trợn tròn mắt.
Thế là cuối cùng cũng tới Ngày làm lễ ràng buộc. Cô mặc bộ áo choàng mà cô hằng ước mơ. Một sự sáng tạo không theo khuôn mẫu nào: một tấm áo choàng nữ tu Balthazar đích thực. Được làm từ năm mưoi súc vải lụa dệt Pari tốt nhất, dệt với hàng tá lụa nhỏ tí màu hồng, vảy kim tuyến hào nhoáng, lớp ren cổ điển, lông đà điểu, bộ váy mất tới hai nghìn giờ để hoàn thành, không tính tới hàng nghìn giờ mà những nữ tu sĩ người Bỉ dành ra để thêu. Cô mang một chuỗi hạt trong chiếc xắc nhỏ - vẫn là cái mà cô mang trong lần lễ ràng buộc trước đây, ở Newport. Đôi hoa tai làm bằng kim cương và ngọc trai từ Buccellati là thứ trang sức duy nhất cô mang. Mimi kiểm tra lại dung mạo của mình trước gương, thích thú với đôi môi đỏ mọng dưới lớp mạng che mặt. Cô trong tuyệt đối hoàn hảo; đó là nếu cô cảm thấy như vậy. Thay vào đó, Mimi tự hỏi liệu có phải cô đang mắc một sai lầm lớn nhất trong đời.
Balthazar: Một trong ba vị nữ tu trong Kinh thánh cùng Caspar và Melchior.
Lễ ràng buộc sinh ra là để bị phá vỡ. Giống như những quy định vậy.
Chiếc xe hơi đỗ lại trước cửa nhà thờ. Bên trong sẽ là toàn thể gia tộc Coven của cô. Những ma cà rồng sẽ hoan hỉ dự lễ gắn kết trong đêm nay. Sẽ có khiêu vũ và pháo hoa và rất nhiều chúc tụng cặp đôi hạnh phúc.
Mọi thứ được sắp đặt một cách hoàn hảo. Tất cả những gì cô phải làm là thể hiện đúng vai trò của mình. Cô có thể làm được điều đó, nếu cô có thể thôi không nghe thấy giọng nói của Kingsley văng vẳng trong đầu.
Cô bước ra khỏi xe hơi, một cơn gió bất chợt thổi nhẹ lớp che mạng của cô lên. Mẹ cô dẫn cô thẳng tới phòng đợi, nơi Mimi sẽ đợi tới lượt cô bước vào.
Trong nhà thờ, những phù dâu phù rể đang bước chầm chậm vào giáo đường, với những cô gái nhỏ cầm giỏ hoa. Trinity nhắn nhủ Mimi những lời khuyên cuối cùng của một người mẹ.
- Bước thẳng. Đừng buông thõng người. Và vì Chúa, cười lên nào con! Đây là lễ ràng buộc của con đấy!
Sau đó cô bước qua cánh cửa và đi vào phòng đợi. Cánh cửa đóng lại sau lưng, để Mimi lại một mình.
Cuối cùng, Mimi nghe thấy dàn hợp xướng ca những khúc nhạc đầu tiên của bản Wedding March. Soạn giả Wagner. Sau đó những người gác cửa mở cửa và Mimi tiến tới ngưỡng cửa. Những lời tán dương cất lên từ phía đám đông ngay khi họ nhìn thấy Mimi trong bộ váy cưới tuyệt vời. Nhưng thay vì thừa nhận niềm hân hoan cô là cô dâu đẹp nhất New York, Mimi nhìn thẳng về phía trước, vào Jack, anh đang đứng thẳng và cao lớn bên bàn thờ lễ. Anh bắt gặp ánh mắt cô nhưng không cười.
Chỉ cần vượt qua việc này thôi.
Những lời nói của anh tựa như những vết cứa vào tim cô. Anh ấy không yêu mình. Anh ấy chưa từng bao giờ yêu mình. Không giống như cách mà anh yêu Schuyler. Không giống như cách anh yêu Allegra. Anh ấy tới tất cả những lễ ràng buộc với cùng một bộ mặt u ám như vậy. Với sự tiếc nuối và do dự, nghi ngờ và tuyệt vọng này. Cô không thể nhận ra điều đó. Cô hiểu người anh em sinh đôi của mình, cô biết anh đang cảm thấy như thế nào, và đó không phải niềm vui hay thậm chí là một chút nhẹ lòng.
Mình đang làm gì thế này?
- Sẵn sàng chưa? - Forsyth Llewellyn đột nhiên xuất hiện ở phía cô. Ồ, đúng rồi, cô vẫn nhớ, cô đã nói đồng ý khi Forsyth Llewellyn đề nghị được dẫn cô vào lễ đường.
Mọi chuyện sẽ chẳng đi tới đâu cả. Đầu óc mụ mẫm, Mimi nắm lấy tay anh, những lời của Jack vẫn văng vẳng trong đầu cô.
Cô bước đi, như một cái xác không hồn, tiến về phía giáo đường, thậm chí không thèm để ý tới ánh đèn máy ảnh hay những tiếng thì thầm tán dương từ đám đông ngồi dưới.
Khi tới gần nửa đường, cô thấy một người mà cô không mong đợi chút nào, và cô suýt nữa thì vấp ngã trên đôi giày sa tanh của mình.
Kingsley Martin đứng ở cuối hàng ghế. Đôi tay anh bắt chéo. Anh cũng mặc một bộ vest. Giống như những khách mời khác. Anh đang làm gì ở đây? Anh định đi Paris cơ mà! Anh định ra đi cơ mà!
Anh nhìn thẳng vào Mimi.
Cô nghe thấy giọng anh rất to và rõ ràng trong đầu mình.
Rời bỏ anh ta đi.
Tại sao em làm vậy chứ? Anh sẽ hứa hẹn với em điều gì chăng?
Không gì cả. Và mọi thứ. Một cuộc sống nguy hiểm và phiêu lưu. Một cơ hội để em được là chính mình. Rời bỏ anh ta. Hãy đến với anh.
Anh ta thật là trơ trẽn. Cô đã có quyết định của mình. Cô không thể bỏ lại người anh sinh đôi giữa lễ ràng buộc trước mặt toàn thể gia tộc Coven! Họ sẽ cười nhạo điều đó trong hàng thập kỉ tới, cô biết chứ. Anh nghĩ cô là ai cơ chứ? Có phải anh đang cười nhạo không? Chắc chắn là vậy. Anh biết anh đã khiến cô xao lòng. Tốt thôi, cô sẽ cho anh thấy. Cô sẽ ném thứ này vào mặt anh, khiến anh phải ước rằng... anh chưa từng...
Cô đang nghĩ gì vậy? Kingsley đang ở đây. Dù cho anh ta nghĩ gì, hành động của anh ta rõ ràng mạnh mẽ hơn miệng lưỡi của anh. Anh ta đã dự định đi Paris nhưng thay vào đó lại ở đây, trong nhà thờ, ở lễ ràng buộc, bởi vì có thể, chỉ là có thể thôi, anh ta có cảm giác gì đó với cô, điều gì đó thật, đúng và tuyệt vời, điều gì đó mà anh ta không thể chối từ, mặc cho bao nhiêu sự chế nhạo mà anh ta tạo ra. Có thể anh ta ở đây bởi lẽ anh ta yêu cô.
Hãy vượt qua điều này, Jack gửi thông điệp, Jack sẽ yêu cô một khi họ bị ràng buộc. Nhưng chỉ là trách nhiệm mà thôi. Chỉ bởi vì sự ràng buộc thúc đẩy anh.
Mimi không rời mắt khỏi cái nhìn chằm chằm của Kingsley. Mình không thể...