Chương : Đảng CP hồi sinh
Edit: Hiba
Giang Trác đeo cặp một bên vai, tay bỏ trong túi, dáng vẻ lười biếng bước về phía bồn hoa ven đường. Vóc dáng cậu cao gầy, là dáng người giá treo quần áo điển hình, đồng phục trắng xanh cũng có thể mặc đẹp đến vậy.
“Đi theo tôi làm gì.” Cậu không quay đầu lại, nhàn nhạt hỏi một câu.
Ôn Noãn cũng không biết đi theo cậu làm gì, lục lọi từ ngữ an ủi cậu một câu: “Chuyện lúc nãy, đừng để trong lòng, ba tôi cũng thường xuyên…”
Bước chân Giang Trác bỗng nhiên dừng lại, Ôn Noãn không phản ứng kịp, đụng vào lưng cậu, chóp mũi tê tê.
“Bỏ đi.” Giang Trác hơi nghiêng người, đôi mắt híp lại nhìn cô: “Chuyện này đừng nói nữa, tôi cũng không muốn nghe.”
Ôn Noãn xoa xoa mũi, âm thanh nghèn nghẹn: “Ò, được thôi.”
Giang Trác bước vào vườn hoa, vừa đi vừa nói chuyện: “Cậu giống con gái thật.”
Nói chuyện giống con gái, động tác giống con gái, thậm chí cả… bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời, cũng y như một cô gái.
Ôn Noãn vội vã đuổi kịp cậu: “Nếu cậu cảm thấy tôi trong khoản này cũng không tồi, thật không dám giấu gì, tôi còn có một đứa em gái, là con gái hàng thật giá thật đó, muốn làm quen không?"
Mắt Giang Trác trợn trắng: "Em gái cậu rốt cuộc là khó gả đến mức nào, còn cần cậu đi rêu rao tìm đối tượng?"
Ôn Noãn: ….
Được, cả đời này cô cũng không thèm nhắc nữa!
Tức chết!
Vị trí của vườn hoa nhỏ này cách xa trung tâm, có vẻ như đã bị bỏ hoang, lá khô rơi đầy trên mặt đất cũng không có người quét tước.
Bọn họ một trước một sau, dọc theo lối mòn cỏ xanh mọc đầy đi vào trong vườn, ở đó có một khu vui chơi nhỏ không biết đã bị bỏ hoang từ bao giờ, những khung xích đu hoen gỉ, còn có vòng quay ngựa gỗ…
Ôn Noãn cảm nhận gió lạnh bên người, ôm lấy khuỷu tay, cảm nhận được một nỗi ảm đạm không tên nơi đây, hai ba bước đuổi theo Giang Trác.
Giang Trác ngồi lên xích đu, “kẽo kẹt” một tiếng, xích đu phát ra âm thanh cũ kĩ và sắc nhọn.
Ôn Noãn thậm chí có hơi lo lắng không biết xích đu có thể chịu được trọng lượng của cậu hay không: “Nói chứ cậu cẩn thận chút đi, lỡ ngã xuống, lại không thể chịu đau, bị thương cũng không ai xót cậu đâu.”
Giang Trác chậm rãi đung đưa: “Không cần cậu lo.”
Ôn Noãn bước ra sau lưng cậu, nhẹ nhàng đẩy cậu một cái----
“Đôi lúc tôi cảm thấy, cậu đúng là một tên ấu trĩ.”
“Không thích thì có thể cách xa tôi ra một chút.”
Ôn Noãn cạn lời, người này thật là. Một chuyên gia kết thúc cuộc trò chuyện.
Vài phút sau, nghe thấy âm thanh cô lẩm bẩm rầu rĩ: “Không có không thích.”
Giang Trác quay đầu nhìn cô một cái, cô lại dời ánh mắt sang hướng khác.
Hai người nhất thời im lặng.
Có lẽ do thật sự quan ngại về sức nặng trên chiếc xích đu, Giang Trác không đu quá mạnh, lắc lư vài cái liền ngừng lại.
Ôn Noãn ngồi lên một chiếc xích đu khác bên cạnh, nhìn bốn phía rồi khó hiểu hỏi: “Chỗ này… sao cậu phát hiện được vậy?”
Giang Trác ngẩng đầu, nhìn về cô nhi viện cũ kỹ đối diện vườn hoa: “Khi còn nhỏ thường xuyên lại đây chơi.”
Bất quá, mỗi lần đến đây chơi cậu đều sẽ chờ đến khi tất cả các bạn đều rời khỏi, mới một mình chơi xích đu, cũng không có ai ở phía sau đẩy cho cậu.
Các bạn học nhỏ đều sợ cậu, thấy cậu đều sẽ trốn rất xa.
Cậu với bọn họ không giống nhau, bọn họ là những đứa trẻ không có cha mẹ. Còn cậu tuy rằng có mẹ, nhưng mẹ không cần cậu, còn nghe nói ba vẫn là phạm nhân trong tù.
Cho nên, cậu hẳn là một đứa trẻ hư, mọi người đều không muốn chơi cùng cậu, nhìn thấy đôi mắt đen láy của cậu sẽ lập tức sợ hãi.
Giang Trác ngừng chơi xích đu, quay đầu hỏi cô: “Dây cao su tôi cho cậu đâu?”
“À, cái đó…” Ôn Noãn có chút chần chừ lên tiếng: “Tìm không thấy.”
Sắc mặt Giang Trác tối đi, đáy mắt có chút tức giận: “Làm mất rồi?”
“Tôi cũng không phải con gái, cậu đưa dây thun cho tôi làm gì, chẳng phải là nói tôi nương pháo sao.”
“Ôn Hàn!”
Thấy Giang Trác thật sự tức giận, Ôn Noãn kìm lại tiếng cười, vươn cổ tay phải ra, đưa đến trước mặt cậu: “Ai da, đùa cậu thôi, thật sự tức giận rồi hả.”
Giang Trác nhìn lên cổ tay trắng nõn mảnh mai của cô, có sợi dây cao su của cậu, sợi dây đen tuyền, dưới ánh hoàng hôn càng thêm nổi bật.
Vẫn luôn mang theo bên người.
Giang Trác thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng vì lúc nãy vừa phát tiết, tâm trạng cũng không chuyển biến quá rõ ràng, vì thế rầu rĩ nói: “Ai bảo cậu đeo trên tay, cậu là con gái à.”
Ôn Noãn cảm thấy tên này đúng là không thể nói lý: “Tôi không đeo trên tay, không lẽ mang vào chân à.”
Giang Trác lấy dây cao su đen từ trên cổ tay cô, nhặt một viên đá vụn trên mặt đất, kéo dây thành ná, nhắm vào một thân cây ở phía xa xa.
“Vèo” một tiếng, viên đá bay ra xa, thẳng tắp đánh vào giữa thân cây, cắm vào trong.
Ôn Noãn ngồi đó, hết nhìn dây cao su, lại nhìn sang viên đá được khảm trên thân cây, lực đàn hồi đúng là kinh người thật.
“Cái này bắn chim được không?”
Giang Trác lạnh nhạt nói: “Máy bay còn bắn được.”
“Phóng đại vừa thôi, có giỏi thì cậu bắn cho tôi một chiếc.”
Khóe mắt Giang Trác cuối cùng cũng cong lên.
Ôn Noãn nhìn ý cười bỡn cợt của cậu, nghĩ kỹ một chút, cảm thấy lời nói của cậu có điểm không thích hợp lắm.
Cô vờ như nghe không hiểu, thay đổi đề tài----
“Quan hệ của cậu với người nhà vẫn luôn như vậy sao?”
Ngón tay Giang Trác nghịch dây thun, nói: “Ừ, vẫn luôn rất tốt.”
“Ờ… là “rất tốt” mới đúng.”
Giang Trác ngước mặt nhìn lên trời, ánh hoàng hôn phủ lên gương mặt cậu, ánh mắt trở nên hết sức mềm mại.
“Khi nhỏ thì tốt hơn.” Giang Trác không chút để ý nói: “Dưới sự thúc giục của viện trưởng cô nhi viện, bà ấy đôi lúc sẽ đem tôi, cùng với con của bà ấy đến đây chơi.”
Ôn Noãn nhìn công viên trò chơi cũ nát này, giật mình hiểu ra vì sao Giang Trác lại đến đây.
“Cho đến một hôm…”
Cậu căng dây cao su, chĩa vào mặt Ôn Noãn, khóe miệng cong lên: “Tôi làm thế này, với con trai bà ấy.”
Trong lòng Ôn Noãn rùng mình, viên đá “vèo” một cái, như có như không cọ qua sườn mặt cô, thậm chí tựa hồ cảm nhận được tiếng xé gió của viên đá bên tai.
Ôn Noãn kinh hồn phủ định (), tức giận nói: “Cậu làm gì vậy!”
() kinh hồn phủ định: hoàn hồn trở lại sau một cú sốc
Khóe miệng Giang Trác nở nụ cười lạnh tanh, làm cho người khác sởn tóc gáy: “Lúc đó, cậu ta cũng có biểu tình như vậy.”
“Cậu… cậu đây là cố ý hù dọa người ta còn gì.”
Giang Trác cúi đầu, nhìn sợi dây trong tay: “Chỉ là muốn biểu diễn cho cậu ta một chút, cho cậu ta biết, tôi cũng rất lợi hại. Nhưng cậu ta rốt cuộc hiểu lầm, mẹ cũng hiểu lầm.”
Từ đó về sau, Giang Tiệp không cho con trai mình tiếp xúc với Giang Trác nữa.
“Tại sao cậu lại không giải thích chứ.” Ôn Noãn thắc mắc: “Hiểu lầm thì phải giải thích rõ ràng, cậu nói với cô, cậu chỉ đùa giỡn thôi, không phải muốn tổn thương em trai.”
“Có ích sao?”
“Đương nhiên là có.”
Cậu quay đầu đi, nhìn ánh chiều tà nơi mặt trời đang dần lặn xuống, bình tĩnh lên tiếng: “Không thích chính là không thích, dù thế nào cũng sẽ không thích.”
Ôn Noãn cảm giác có chút khó chịu, tay cô để trên song sắt đã rỉ sét, nói: “Cậu nói rất đúng, không thích chính là không thích, như thế nào đều sẽ không thích.”
Môi mỏng của Giang Trác hơi mím lại, treo một nụ cười nhạt.
Nhưng vào đúng lúc này, cô lại tiếp tục: “Nhưng mà, những người thích cậu, mặc kệ cậu làm gì, cũng sẽ không chán ghét cậu.”
Giang Trác ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn cô một cái.
Ôn Noãn hô lên một tiếng, xoay người chạy đến gốc của cây sung dâu kế bên xích đu: “Giang Trác, cậu mau lại đây xem.”
Giang Trác đi tới, nhìn thấy một con chim sẻ nhỏ bị thương nằm trên cành cây khô, một bên cánh không duỗi ra được nữa, nhưng vẫn còn sống, hai chân vùng vẫy muốn thoát.
Lúc nãy cô kinh hô một tiếng, nhảy khỏi xích đu, đau lòng chạy tới nhặt chim sẻ nhỏ.
“Sao cậu lại bắn chim làm gì?”
“Cậu xác định là tôi bắn trúng?”
“Vừa rồi không phải cậu nhắm bắn về hướng cái cây này sao.”
Giang Trác có chút khó hiểu: “Có thể là trượt tay.”
Nói rồi cậu duỗi tay sang, che đi đôi mắt của chú chim nhỏ: “Vận khí không tốt, yên nghỉ ngàn thu nhé.”
Ôn Noãn: ….
Cô đánh tay cậu: “Người ta chỉ bị thương ở cánh thôi, yên nghỉ cái gì!”
“Ờ.”
Ôn Noãn cẩn thận đem chim sẻ nhỏ đặt trong lòng bàn tay: “Giang Trác, cậu đúng là đồ ngốc.”
Giang Trác nhướng mày, không biết vì sao, nghe được hai chữ “đồ ngốc” từ miệng cô, trong lòng bỗng nhiên có loại cảm xúc khó tả.
Cậu kéo ống quần, ngồi xổm xuống: “Vậy cậu phụ trách dưỡng thương cho nó thật tốt đi.”
“Giang Trác, cậu nghĩ nhiều rồi.” Ôn Noãn trực tiếp lấy mũ lưỡi trai trên đầu cậu xuống, đặt chú chim nhỏ vào trong, đưa lại cho cậu: “Ai làm người đó chịu, chính cậu bắn trúng nó, tự cậu nuôi, đừng mơ đẩy qua cho tôi.”
Giang Trác ngẩn người: “Cậu chắc chắn để tôi… nuôi nó?”
Ôn Noãn nhét mũ đựng chim vào lòng ngực cậu: “Giao cho cậu, nuôi cho tốt vào, mỗi ngày chụp ảnh báo cáo tiến độ cho tôi.”
Giang Trác: ….
Trải qua sự việc Ôn Noãn ra mặt giúp Giang Trác ở trước cổng trường, tro tàn của Giang Hàn CP một lần nữa lại cháy lên, siêu thoại cũng bắt đầu sôi nổi, tiểu thuyết được tiếp tục viết trở lại.
Nhưng cũng khoảng thời gian đó, hộc bàn của Giang Trác không hiểu sao vẫn luôn truyền ra tiếng kêu.
Vậy còn đỡ, thậm chí Diệp Thanh ít nhiều cũng là thiếu niên võ công xuất chúng, hiện tại ngày nào cũng ở trên cây bay tới bay lui, giúp Giang Trác tìm sâu cho chim nhỏ.
Mỗi ngày tan học, Ôn Noãn đều sẽ ghé sang phòng học của Giang Trác thăm chim, chú chim được nuôi trong ngăn bàn trống của cậu, sinh hoạt rất tốt, bị Diệp Thanh vỗ béo bằng mấy con sâu bướm tròn vo, đã mập lên không ít.
Ôn Noãn ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu nhìn vào ngăn kéo---
“Cậu cũng cẩn thận quá nhỉ, còn rất biết chăm sóc chim chóc.”
Giang Trác ngồi bên cạnh bàn, tay chống đầu, mắt nhắm lại, uể oải nói: “Tôi cũng thấy vậy.”
Diệp Thanh ngồi ở bàn bên cạnh, vừa phác thảo cảnh hai người ngắm chim, vừa ném một ánh mắt xem thường.
Người hằng ngày bay tới bay lui tìm sâu là cậu ấy, nhé!
Cánh bên trái của chim nhỏ được quấn bằng một dải băng trắng mỏng, lục đục trong ngăn kéo của Giang Trác một lúc thì cẩn thận dò đầu ra ngoài, nhìn thấy Ôn Noãn thì chíp chíp vài tiếng.
Loài chim hoang dã này nhìn chung rất sợ con người, nhưng kỳ lạ là, nói vậy mà không sợ Giang Trác chút nào cả.
Giang Trác đưa tay tới, nó liền mổ mổ vào tay cậu.
“Nó thích cậu đó!”
“Có lẽ vậy.”
Ôn Noãn ngạc nhiên nhìn cậu và chim nhỏ ở chung một chỗ, cảm thấy hơi khó tưởng.
Bạn học trong trường đều sợ Giang Trác, nhưng không ngờ động vật nhỏ lại thích ở cạnh cậu như vậy.
Giang Trác vốn dĩ không định chăm nom chú chim đàng hoàng, tùy tiện dưỡng thương một chút, không ngờ vài ngày sau đã được coi trọng rồi.
Chỉ cần là người khác thích, cậu cũng sẽ xem trọng, dù chỉ là một chú chim.
Ôn Noãn ngồi xổm bên bàn cậu, nói: “Nó khôi phục khá tốt, mấy hôm nữa là có thể thả về rồi.”
Giang Trác nghiêm trang mà nói: “Hay là nuôi thêm mấy ngày đi, do tôi đã bắn trúng nó, tôi vẫn còn rất áy náy.”
Diệp Thanh nhìn Giang Trác cùng Ôn Noãn đang ngồi xổm trước mặt cậu, trong lòng gào lên rằng tên này áy náy cái quỷ, cậu muốn tên gia hỏa này mỗi ngày đều qua chơi chim với cậu chứ gì!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com
Trước Sau