Chiều tà, ánh hoàng hôn phủ lên những rặng cây, tạo nên một bức tranh yên bình hài hòa.
Ở bên ngoài, vẻ tươi đẹp dịu mát là thế, nhưng ở bên trong phòng kí túc xá lại không được như vậy:
“Đồng Hiểu Ân, cậu nhanh lên một tí thì chết người à?”
Trình Gia Huy đứng dựa lưng đợi ở ngoài cửa phòng tắm, trong giọng nói lộ rõ sự bất mãn.
Hiểu Ân mặt nhăn mày nhó nhìn về phía cửa. Trời ạ, con gái đương nhiên là phải tắm rửa sạch sẽ hơn con trai rồi! Cứ giục rối lên như vậy, cô luống cuống tay chân làm sao mà nhanh lên cho được?
“Đợi, đợi tôi một chút nữa thôi”
Trình Thiên Phong đang nghe nhạc trên giường, ném cái gối bay thẳng về hướng cửa phòng tắm, miệng làu bà làu bàu như bà tám:
“Huy, trực tiếp xông cửa bước vào đi. Cùng là con trai với nhau, có cần phải kín đáo như vậy không?”
Cái cậu này, người ta nghi ngờ giới tính cũng thật sự không có sai mà!
“Này này, đừng nhé!”
Hiểu Ân giật thót vội vàng chạy tới đè cánh cửa lại, vô tình lại vấp phải cục xà bông. Và... chuyện gì đến cũng sẽ đến.
Rầm...
“Này, cậu có sao không? Tôi vào nhé!”
Không! Không được! Cô cố gắng lết tới cánh cửa, vươn tay ra giữ chặt lấy, dùng đủ mọi cách để ngăn không cho ai bước vào trong.
“Gia Huy, cậu đợi chút nữa đi! Tôi đang mặc đồ rồi!”
________________
_________
Sau một hồi vật lộn với cái nhà tắm, Hiểu Ân bước ra với mái tóc ướt sũng. Những giọt nước lăn xuống cổ rồi rơi vào trong chiếc áo rộng thùng thình.
Cái này có được tính là gợi cảm không nhỉ?
Ựa, Trình Gia Huy kinh sợ mà lắc lắc đầu. Cái gì mà gợi cảm? Thật là vớ vẩn hết sức!
Cậu hoàn toàn bình thường nhé!
“Trình Gia Huy, còn không mau đi thay quần áo rồi đi ăn? Cả cậu nữa Đồng Hiểu Ân, đứng nghệt mặt ra đó làm gì?”
Vì sự nghiệp vĩ đại, phải nhịn!
Hiểu Ân mắt rưng rưng ngấn lệ nhìn Thiên Phong làm cậu ta cảm thấy thật ớn lạnh, không tự chủ được mà ôm gối nhích lại phía sau.
“Phong đẹp trai...”
Nhìn đi, da gà của cậu nổi to một cục rồi đó!
“Cậu, ha ha, có chuyện gì cậu cứ việc nói, không cần phải... ựa, ấp... ấp ấp mở mở như vậy”
Á à, vậy thì cô nói luôn nhé! Nói xong đừng có mà ngất đấy nhé!
“Ừ, là thế này, hôm nay tôi đi đến đây, quên không mang theo tiền, cho nên...”
“Cho nên cậu muốn ăn trực của tôi à? Hừ, đừng có tưởng bở! Tôi đây không có thừa tiền!”
Dọa cậu sợ suýt ngất mà đòi cậu bỏ tiền. Nằm mơ à? Đây không rảnh lo việc bao đồng!
“...”
Cô hạn hán lời luôn rồi có được không?
Không cho cô ăn, vậy nhìn cô chết hay sao? Sao cậu ta ác độc thế nhỉ? Nhìn mặt thì sáng sủa đẹp trai là thế, vậy mà nội tâm thì đen tối vô biên!
“Không cần lo đâu, Hiểu Ân. Tôi có đủ khả năng bao cậu một ngày ba bữa cơm!”
Í hí hí, nam thần đúng thật là nam thần mà! Người đâu đẹp trai, ga lăng lại tốt bụng dữ vậy trời???
Thiên Phong ôm một bụng đầy tức giận, nghiến răng ken két mà trừng mắt nhìn Trình Gia Huy. Hôm nay anh cậu có phải là bị điên đột xuất rồi không? Trở mặt thật là nhanh!
“Hiểu Ân, nhưng cậu mỗi ngày đều giặt quần áo cho tôi, nhé? Đồ của tôi chỉ giặt được bằng tay thôi, máy giặt sẽ bị hỏng”
Hiểu Ân gật đầu lia lịa, miệng cười tươi như hoa hướng dương đón nhận ánh mặt trời.
Giặt quần áo không phải là chuyện thường xuyên sao? Hơn nữa lại còn được giặt quần áo của nam thần đó! Cô vui mừng phải biết nữa là.
Trình Thiên Phong ngớ người. Trình anh được người giặt đồ cho, Trình em cũng phải như thế chứ, đúng không?
“Ớ, Hiểu Ân, giặt luôn dùm tôi, tôi mua đồ ăn cho cậu”
Hiểu Ân khinh thường không thèm nhìn anh, trong lòng ruột gan lộn tùng phèo. Hồi nãy cô cần, nhưng giờ cô đâu có cần nữa đâu. Định giở quẻ à? Còn lâu nhé!
“Tôi có Gia Huy lo về vấn đề ăn uống rồi, mới không thèm cần cậu! Đồ keo kiệt!”
“Vậy cậu muốn như thế nào?”
“Tiền lương hàng tháng”
“...”
Thằng nhóc này ăn gì mà khôn thế không biết? Té ra nó chả phải chi ra cái khoản tiền nào à?
Nhìn nó lườm nguýt cậu kìa, tính thách thức cậu đấy à? Sợ nhỉ?
“Bao nhiêu?”
“Một nửa ví tiền của cậu”
“...”
Sao thằng nhãi này nó không đi cướp nhà băng luôn đi? Cho nó nửa số tiền thì cậu ăn tiêu sao đủ? Nhưng mà, giặt quần áo thì...
Hung hăng trợn mắt một cái, cậu với cái áo trên giường ném thẳng vào mặt cô:
“Thành giao”
A hi hi, cô cuối cùng cũng kiếm được việc làm rồi! Cô không phải đứa ăn hại đâu đấy nhé!
“Này, osin cao cấp, chủ tử tặng ngươi đôi giày, giữ gìn cho tốt vào”
Ô hay lạ nhỉ, thằng nhóc Thiên Phong này mắc bệnh gì à? Sao tốt thế?
Tốt á? Mơ đi, không có đâu nhé! Cậu chỉ đền bù cho đôi giày sáng nay cậu “lỡ tay” ném vào thùng rác thôi!
Nhưng mà... giày rộng như vậy, chân cô thì bé tí ti, bảo cô phải đi như thế nào?
“Còn đứng đực mặt ra đấy làm gì? Cậu không đói à?”
Gia Huy nhìn cô với ánh mắt phức tạp. Thằng nhóc này, có cần phải lề mề như vậy không?
“A, ha, ha đợi tôi chút”
Hai tên gia hỏa nhà họ Trình đen mặt.
Đợi! Đợi! Đợi! Lúc nào cũng đợi!
__________________
___________
Tại căn tin:
Trình anh nhìn Trình em, Trình em lại quay lại nhìn Trình anh, rồi cả hai quay sang nhìn thằng lính mới, khóe miệng giật giật.
Vâng, sự thật là Đồng Hiểu Ân cô vừa nhét xong hai bát phở, một cái xúc xích, một đùi gà rán và... năm hộp kem, trong khi đó hai anh em cậu còn chưa húp xong nửa bát phở! Thảo nào mà không dám khoe bụng. Chắc chắn là có quá nhiều mỡ thừa rồi!
“Gia Huy, Trình Phong, hai cậu cứ ăn tự nhiên đi nhé! Để tôi đi gọi thêm cái ổ bánh mì nữa. Bái bai!”
Hiểu Ân vừa quay đi, Thiên Phong đã nhịn không được mà nhìn lại thành phẩm của mình.
“Cậu ta là heo tái xuất giang hồ à? Sao tắm thì lề mề mà ăn lại như tia chớp thế? Thằng nhóc đó cứ như bị bỏ đói mấy năm rồi ý”
Trình Gia Huy cũng chỉ biết tán thành với em trai.
“Anh còn thấy kinh ngạc nữa là. Có khi nào túi tiền anh sẽ kiệt quệ luôn không?”