Giả Trai

chương 39: hàng xóm mới

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoạt động ngoại khóa của trường Trung học số Một cuối cùng cũng diễn ra.

Quy định giáo dục của thành phố H rất cứng nhắc, bắt buộc đi hai ngày ngoại khóa, tổng cộng chiếm tín chỉ, mỗi ngày ..

Hai năm trước trường học đều cho học sinh đi vườn hoa, vì mùa đông hoa nở rất ít, hội đồng quản trị trường Trung học số Một tìm kiếm một hồi cuối cùng cũng tìm được một vườn hoa trong nhà, từ đó hàng năm đều đến đó.

Năm nào học sinh trường Trung học số Một cũng tới đây ngắm hoa, chủ nhiệm lớp còn tẩy não học sinh: Mấy trò nên biết đủ đi, chúng ta còn được ở trong nhà, mấy trò xem trường số Hai kế bên xem, không giành được vườn hoa này phải đi ngoại khóa ở vườn câu, chỉ có thể ngắm cây tùng có đáng thương không chứ!

Còn trường Trung học Yên Hải còn thảm hơn, bị sung quân lên núi học ngoại khóa, trừ quan sát núi hoang cây héo thì chẳng còn gì mà coi!

Chủ nhiệm lớp nói: Chỗ đó mà bảo mấy trò về nhà viết bài báo cáo từ thì mấy trò viết được gì!

Trường Trung học số Một vì hai năm trước cướp được vườn hoa mà lên mặt, mỗi lần lên mạng đều khoe khoang, kết quả thế sự thay đổi, vườn hoa đã bị Trung học Yên Hải chiếm mất, tới phiên trường Trung học số Một chỉ còn lại vườn cây tùng để tham quan.

Chuyện này vừa được công bố thì toàn bộ Trường Trung học số Một khóc thành dòng sông: Nghiệp quật rồi!

Giữa trưa thứ Năm, lão La gọi Lý Minh Châu tới văn phòng nói chuyện.

Lý Minh Châu vừa vào cửa, lão La liền nói, “Lý Minh, hoạt động ngoại khóa năm nay trò nhất định phải đi.”

Lý Minh Châu đã bịa sẵn lý do thoái thác, lão La vừa mở miệng cô đã toan phản bác.

Lão La nói, “Liên quan tới chuyện tuyển thẳng của em.”

Lý Minh Châu câm miệng.

Lão La vặn ly nước trà cáu bẩn hết vòng này tới vòng khác, uống một ngụm, khuyên chân thành, “Tôi biết giờ nói chuyện này với trò còn sớm, tôi cũng biết thành tích của trò rất ổn định, lúc trước trò thi đậu vào lớp mình thì tôi đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào trò.”

“Lý Minh, trò không làm tôi thất vọng, tôi muốn tranh thủ suất tuyển thẳng này cho trò, trò hiểu ý tôi không?” Lão La hạ thấp giọng, “Nhà trường thì tính để trò thi giành cái danh thủ khoa tỉnh về cho trường, nhưng tôi lại cảm thấy nên theo con đường an toàn, cứ lấy luôn suất tuyển thẳng cho chắc ăn.”

Cổ họng Lý Minh Châu hơi khô rát.

“Tuyển thẳng……. vào đâu?”

Lão La dường như bị cô chọc cười, “Vô nghĩa, chẳng lẽ trò không có đại học trò thích sao!”

Lý Minh Châu nghĩ thầm: Đại học mình thích…….. không cần thi vào sao?

Lão La ho khan một tiếng, đẩy một tờ đơn tới.

Danh sách thí sinh lọt vào chung kết CMO do tỉnh Z làm chủ nhà, đầu bảng chính là Lý Minh Châu.

“Chúc mừng trò, đậu chung kết rồi.” Lão La cố nén vẻ mặt khoe khoang lại.

Thật ra sáng nay khi danh sách chung kết đưa xuống thì lão La đã chạy đi khoe khắp bốn tầng, hầu như đắc tội hết với mấy giáo viên dạy lớp Mười Một, Mười Hai.

Nhưng giờ ông đang nói chuyện với Lý Minh Châu nên phải giữ cái uy của chủ nhiệm lớp.

Tim Lý Minh Châu đập thình thịch.

“Đậu chung kết?” Cô hơi ngạc nhiên.

“Đúng, đậu chung kết, biểu hiện của trò rất tốt.” Lão La mở miệng, “Trường chúng ta có ba học sinh đậu chung kết, hai trò kia đều là lớp Mười Hai, chỉ có trò là lớp Mười Một.”

Lão La còn muốn nói: Trò chỉ mới học Mười Một thế là ẵm luôn giải Nhất! Hai tên khốn lớp Mười Hai kia chỉ được giải Nhì thôi!

Ông cứ nghĩ tới Lý Minh Châu là học sinh do mình dạy dỗ thì lại thấy sướng không tưởng.

“Thế nào? Chuẩn bị đi doanh trại mùa đông thôi.” Lão La nói.

Lý Minh Châu sau khi vui mừng xong thì lại bị chính mình kéo về hiện thực ngay tức khắc.

Chuyện này có một vấn đề lớn là, cô có một bí mật rất lớn, giấu giếm nó rất khó khăn gian nan, một khi đi tới tỉnh Z thì rất dễ gặp rủi ro.

“Để em suy nghĩ.” Lý Minh Châu bình tĩnh nói.

Lão La gật đầu, càng thêm tán thưởng cô.

Nếu là học sinh khác thì chắc đã hếch mặt lên trời rồi, chỉ có Lý Minh Châu biết tin này mà vẫn trấn tĩnh như vậy.

Lão La hoàn toàn hiểu lầm ý của Lý Minh Châu, vỗ vỗ vai cô nói, “Năm nay do tỉnh Z làm chủ nhà, không tổ chức ở tỉnh chúng ta, hoàn cảnh gia đình trò tôi cũng biết sơ sơ, tôi sẽ viết báo cáo cho nhà trường xin toàn bộ kinh phí cho chuyến này, vậy nhé.”

Lý Minh Châu gật đầu, ánh mắt nhìn tờ thông báo một lát.

Lão La nói, “Trò cũng đừng căng thẳng quá, tôi chỉ mở đường cho trò thôi, còn suất tuyển thẳng của trường chúng ta cũng phải xem trò cố gắng tới đâu nữa.”

Lý Minh Châu nói, “Doanh trại mùa đông bao giờ bắt đầu ạ?”

“Cuối tháng Mười Một tới báo danh, giờ cũng sắp sửa rồi, tôi sẽ đưa trò đơn đăng ký, trò biết điền thế nào chứ.” Lão La lấy một tờ đơn đăng ký trong ngăn kéo ra, “Điền xong thì chờ tới tầm tháng Mười Một trò sẽ đi doanh trại mùa đông của đại học B, đến lúc đó có ký được hay không thì phải xem biểu hiện của trò, nhưng mà tôi tin trò.”

Đại học B, là đại học trên đỉnh tháp ngà mà thí sinh cả nước mơ ước, lúc này đang đưa nhành ô liu cho cô.

Mười mấy năm đèn sách của cô là để được vào Đại học tốt, tìm được việc làm tốt, thực hiện giấc mơ thuê bảo mẫu cho mẹ mình, dường như rất nhanh thôi sẽ có thể thành hiện thực.

“Trò rất giỏi giang, tôi sẽ chờ tin tốt của trò, được rồi, giờ về lớp học đi.” Lão La nói, “Tí nữa điền xong đơn nhớ nộp lại cho tôi, tôi sẽ tự đem tới phòng giáo vụ, sau đó họ gửi cho thành phố B.”

“À, với lại, năm nay trò phải tham gia hoạt động ngoại khóa cho tôi, nếu muốn giành suất tuyển thẳng thì mọi điều kiện phải đầy đủ hết, nếu trò mà làm mất điểm chỗ nào thì có khi tôi đánh trò thật đấy!”

Lần đầu tiên trong suốt mười mấy năm qua, từ văn phòng đi về lớp mà Lý Minh Châu đi như muốn bay.

Tham gia CMO là lão La ép cô báo danh năm lớp Mười.

Lúc đó cô mới vào trường, lại vì là học sinh ngoại tỉnh nên lúc đầu, Lý Minh Châu không được vào lớp Một.

Nhưng cô học lớp Hai được ba tháng, vào kỳ thi giữa kỳ đầu tiên thì điểm thi đứng đầu toàn trường, cao hơn ba mươi điểm so với học sinh đứng đầu lớp Một.

Khiến cho mấy giáo viên bộ môn thấy lạ, giày chưa kịp mang, biết điểm liền vọt tới lớp Hai nhìn xem “Lý Minh” rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Cô là người duy nhất được chuyển sang lớp Một ngay sau kỳ thi giữa kỳ.

Vừa vào lớp Một, lão La đã vội vàng báo danh thi CMO cho cô ngay. Lý Minh Châu cũng không phụ sự kỳ vọng của ông, dọc đường đi qua cửa chém tướng, thuận lợi đi từ vòng loại tới bán kết, cuối cùng bước vào chung kết liên tỉnh.

Lãnh đạo nhà trường mở rộng tầm mắt.

Lão La thực ra chỉ muốn Lý Minh Châu báo danh thi cho vui, nếu hên hên lấy được hạng ba đã rất ghê gớm.

Dù sao cô chỉ mới học lớp Mười, năm vừa rồi chỉ có học sinh học kỳ Hai lớp Mười Một mới có thể tham gia cuộc thi có độ khó địa ngục như vậy.

Nào ngờ Lý Minh Châu cô lại ngầu cỡ đó!

Một mạch “hên hên” vào chung kết liên tỉnh, khiến lãnh đạo trường khiếp sợ tới rớt cả cằm.

Lão La lúc đó liền cảm thấy như mình nhặt được vật báu, chuyện sau đó cũng không ngoài dự đoán của ông, kết quả trận chung kết trung tuần tháng Mười Một có, lúc đó mục tiêu của lão La là giải nhì.

Nói thật, nếu đạt giải Nhì thì đã có tư cách được tuyển thẳng vào đại học B.

Nào ngờ Lý Minh Châu thật khiến ông kinh ngạc, tên nhóc này cứ khiến ông phải nhìn bằng con mắt khác hết lần này tới lần khác.

Hội đồng quản trị nhà trường thấy cô còn nhỏ tuổi, cũng không đặt quá nhiều kỳ vọng vào cô, kết quả không ngờ Lý Minh Châu lại đạt giải quán quân.

Một học sinh lớp Mười Một, ở cuộc thi đấu giữa các tỉnh giành hạng Nhất, đây là chuyện xưa nay chưa từng có!

Đừng nói là mấy giáo viên của trường Trung học số Một kinh ngạc mà Cục Giáo dục cũng phái người tới hỏi chuyện Lý Minh Châu.

Lão La nói đúng sự thật, tiện thể nói quá lên về thân thế của Lý Minh Châu khiến người ta nghe xong lã chã rơi lệ. Người của Cục Giáo dục cũng là người cảm tính, nói luôn sau này tài liệu học tập và mọi thứ liên quan tới Lý Minh Châu đều không thu tiền, đều do nhà trường cung cấp.

Lão La nghĩ bụng: Nói thừa! Đã miễn phí từ lâu rồi!

Lý Minh Châu nhớ lại chuyện hồi lớp Mười, bước đi nhẹ tênh quay lại lớp học. Lúc này trong phòng học, học sinh vừa lấy lại tinh thần sau khi biết sự thật bi thảm đi vườn cây.

Đỗ Vũ Hiên thấy Lý Minh Châu đi vào thì mở miệng hỏi, “Lão La gọi cậu tới làm gì thế, sáng nay tôi thấy ông ấy phấn khích như mới trúng năm triệu ấy.”

Lý Minh Châu nghĩ ngợi rồi cũng không giấu giếm mà nói, “Bảo tôi điền đơn.”

“Đơn gì?”

Lý Minh Châu bình thản trả lời, “Đơn xin gia nhập doanh trại mùa đông của đại học B.”

“Cái gì?” Cố Tiểu Phi ở cạnh hóng hớt nãy giờ, vừa nghe thấy tin này thì nhảy dựng lên.

“Cậu nói, tuyển thẳng đại học B sao?” ……… Vì sao! Má nó! Cậu mới học lớp Mười Một mà!” Cố Tiểu Phi gào lên.

Ngay lập tức, ánh mắt tất cả mọi người trong lớp đều đổ dồn trên người Lý Minh Châu, khiếp sợ có, hâm mộ có, nghi ngờ có.

Lý Minh Châu không nói gì, Đỗ Vũ Hiên ú ớ nói, “Vậy…… Cậu còn đi học chứ?”

Lý Minh Châu nhướng mày, “Cậu nghĩ sao?”

“Học, cậu mới lớp Mười Một……..”

“Ừ, học.” Cô lôi sách ra, “Bọn cậu không tính học?”

Lý Minh Châu quét mắt hết một vòng khiến bạn cùng lớp cụp mắt xuống, mọi người vừa hâm mộ vừa lôi sách ra vùi đầu vào học.

Cố Tiểu Phi giơ ngón tay cái lên, “Cậu trâu bò quá!”

Đến chiều, trên trang web chính thức của trường đã cập nhật tin tức thi đấu của Lý Minh Châu, những học sinh hay lên web trường thấy vậy lập tức mang chuyện này vào diễn đàn thảo luận, nhất thời trong diễn đàn lại diễn ra hoạt động lạy thần học, chiêm ngưỡng hoạt động của thần học, đương nhiên chuyện này bàn sau.

Kết thúc tiết tự học buổi tối, Lý Minh Châu tan học về nhà, đi giữa đường mới nhớ tới một chuyện: Gần đây không thấy Lục Dao.

Từ lần gặp mặt tuần trước thì dường như không thấy Lục Dao nhảy nhót trước mặt cô nữa.

Lý Minh Châu về đến nhà, tới đầu cầu thang đã thấy công nhân lắp đặt đi từ trên lầu xuống.

Anh Dương vừa ngủ dậy, có lẽ là đi vệ sinh, tới phòng khách thì gặp Lý Minh Châu.

Anh chào trước, “Về rồi à?”

“Dạ.”

Anh Dương lại nói, “Ôi trời, lắp đặt ồn ào suốt bốn ngày, rốt cuộc hôm nay cũng đi!”

Lý Minh Châu liếc nhìn căn phòng cạnh cầu thang.

Diễm Tử đi liền nghe chủ nhà nói phòng đã cho thuê, hơn nữa chủ nhà lại còn đồn ý sửa sang lại phòng cho người mới.

Anh Dương nhân tiện tán gẫu mấy câu, “Không biết là ai dọn vào, từ thứ Hai đã bắt đầu sửa sang, làm từ sáng tới tối mịt không nghỉ chút nào, vội như muốn đi đầu thai không bằng.”

Lý Minh Châu nói, “Anh biết ai dọn vào không?”

“Không biết, cũng chả biết người này cho chủ nhà cái gì mà lại được sửa phòng cho, lạ hơn nữa là hôm nay anh còn thấy công ty quét dọn phái mấy người tới dọn dẹp từ trong ra ngoài nữa kìa.”

Anh Dương hâm mộ nói, “Hồi chiều cửa không đóng, anh nhìn vào thì thấy bên trong y như hoàng cung, em nói xem là thiên kim tiểu thư nhà ai ăn no rảnh rỗi tới đây thể nghiệm cuộc sống người nghèo thế?”

Lý Minh Châu nghe anh Dương nói vậy thì cũng kinh ngạc nghĩ: Thuê nhà còn làm chuyện như thế, không thể hiểu được.

Lý Minh Châu lại nghĩ: Dù là ai dọn vào ở thì cũng không liên quan tới cô.

Lý Minh Châu nói câu này xong, ngày hôm sau dậy sớm xuống lầu đi học liền bị vả mặt.

…….. Lục Dao mấy ngày không thấy, đang đeo cặp lả lơi đứng dựa vào cầu thang.

Nước miếng Lý Minh Châu chưa kịp nuốt xuống vẫn còn trong miệng cứ thế phun ra.

“Lục Dao!”

Lục Dao cợt nhả nói, “Ờ, nghe đây!”

Lý Minh Châu trừng mắt nhìn cậu, dường như muốn khoét thành lỗ thủng.

Lục Dao cau mày lẩm bẩm, “Cậu có thái độ gì thế, cậu chào đón hàng xóm mới kiểu đó hả?”

Lý Minh Châu thầm khiếp sợ không thôi, “Cậu nói gì cơ?”

“Hàng xóm mới đó!” Lục Dao chỉ vào cánh cửa bên cạnh, lắc lắc chìa khóa trên tay, “Tôi chuyển nhà, thế nào, mời cậu ăn cơm tân gia nhé?”

Lý Minh Châu: …….. Ăn cái lìn ấy!

Lý Minh Châu quyết đoán lơ đẹp cậu, Lục Dao vội chặn cô lại, “Cậu lạnh lùng thế, với quan hệ của chúng ta mà mấy ngày nay cậu không thấy tôi không nhớ tôi xíu nào hả?”

“Mắc gì tôi phải nhớ một tên phiền phức như cậu.” Lý Minh Châu đẩy cậu ra.

“Này! Cậu nói ai phiền!” Lục Dao tức giận nói, “Cậu đợi tôi với, cậu đi nhanh thế làm gì, cậu nói cho rõ xem ai phiền! Tôi phiền chỗ nào!”

Lý Minh Châu nghĩ: Phiền y như anh cậu!

Lục Dao đuổi theo, “Hỏi cậu đó! Tôi phiền chỗ nào!”

Lý Minh Châu bất đắc dĩ nói, “Xuống cầu thang cẩn thận chút được không vậy?”

Cầu thang vốn nhỏ hẹp, hai người chen lấn, xô xô đẩy đẩy không tránh khỏi đụng chạm thân thể.

Mặt Lục Dao đỏ lên, lùi về sau một tí.

Lý Minh Châu cũng không quay đầu lại, đi thẳng xuống dưới.

Lục Dao ấm ức lẩm bẩm, “Vậy mà ngày nào tôi cũng nhớ cậu da diết luôn.”

Lý Minh Châu trượt chân, suýt nữa thì lăn luôn xuống lầu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio