Lục Dao bứt rứt cả đêm.
Nhưng dù cậu bứt rứt như thế mà vẫn nhớ rõ phải đan khăn, từ đó có thể thấy mấy truyền thuyết trên mạng đã đầu độc thanh thiếu niên chẳng thua kém gì mấy cung hoàng đạo.
Vậy nên, cậu ấm ức ngồi đan khăn, động tác tay thô bạo như thể không phải đang dùng kim đan bằng gỗ mà dùng hai thanh đao để đan khăn.
Lục Dao đan tới nửa đêm thì cõi lòng giằng xé không thôi, vừa cố ngăn bản thân chạy lên lầu tìm Lý Minh Châu, lại vừa tự nhủ: Bình tĩnh, bình tĩnh, chỉ là thất tình thôi mà.
Cậu hít sâu một hơi, chẳng thiết sống nữa mà nghĩ: Người ta từng yêu đương mới thất tình, còn cậu còn chưa hề yêu… đã kết thúc.
Chuyện tình cảm của Lục Dao luôn xuôi chèo mát mái mười sáu năm, cậu chưa từng chủ động tỏ tình với ai, thế mà lần đầu tỏ tình lại biến thành “lần đầu bị từ chối” khiến cậu thấy thất bại một cách sâu sắc.
Lục Dao bật máy tính lên, đăng nhập trò chơi, chuẩn bị tới JJC (đấu trường) tàn sát vài ba người cho bõ tức.
Ai ngờ cậu chưa tới đấu trường thì Lam Thanh Thủy đã nhắn tin.
Lam Thanh Thủy: Anh chưa ngủ à? Đi đánh phó bản với em đi.
Lộ Dao: Không đi.
Lam Thanh Thủy: Sao thế? Anh bận à?
Lộ Dao: JJC.
Lam Thanh Thủy: …….
Lam Thanh Thủy: Sao anh không biết xấu hổ vậy Lộ Dao? Anh tới JJC ngược đãi người ta à? Tối rồi không chịu cho người khác ngủ chắc?
Lộ Dao: Cậu lo mấy chuyện đó làm gì, cút đi.
Lam Thanh Thủy:……
Lam Thanh Thủy: Anh không vui à?
Lục Dao thầm nghĩ: Lộ liễu vậy sao?
Sau đó, Lam Thanh Thủy nhắn mấy tin liên tiếp.
Lam Thanh Thủy: Em hiểu, em hiểu, em hiểu… Ôi, thật ra chuyện này nếu gặp em thì em cũng không chịu được…
Lục Dao ngạc nhiên nghĩ bụng: Cậu ta biết gì rồi?
Chẳng lẽ tên ngốc này biết coi bói?!
Lam Thanh Thủy nói: Thất tình ấy mà… Ai chẳng từng trải qua, nhất là lũ trạch nam…
… Tên ngốc này biết coi bói thật má ơi!
Lục Dao lập tức trả lời: Sao cậu biết?
Lam Thanh Thủy nói: Sao em lại không biết? Tất cả mọi người đều biết được chưa? Trên mạng ầm ĩ cỡ đó mà!
Lục Dao: …….
Trên mạng còn lan truyền chuyện này sao? Mọi, mọi người đều biết?
Đệt mợ! Lục Dao cậu lần đầu tiên trong đời thất tình, cậu còn chưa kịp bình tĩnh lại thế mà mấy phút sau mọi người đều biết!
Mặt Lục Dao muốn rạn nứt, cậu nghĩ vớ nghĩ vẩn: Chẳng lẽ tên Sở Khanh Lý Minh sau khi từ chối mình đã lên mạng đăng tin lên Weibo bố cáo thiên hạ là cậu ta vừa “đá” Lục Dao sao?
Trong nháy mắt, trong đầu Lục Dao hiện lên vô số cảnh trong mấy bộ phim truyền hình mà bà cụ Vương thường ngày hay xem, như là “Bộ mặt thật của gã Sở Khanh lừa gạt tình cảm của tiểu thư nhà giàu ngây thơ hồn nhiên”, hay “Tôi đã lừa được con gái nhà giàu như thế nào” linh tinh.
Cậu bị đầu độc không nhẹ, trong đầu rối rắm đủ thứ bát nháo.
May mà Lam Thanh Thủy nhân lúc đầu óc Lục Dao còn chưa nghĩ quẩn tới độ chạy đi tìm Lý Minh Châu tính sổ thì đã gửi tin nhắn tới.
“Anh Lộ à, thật ra chuyện này em đứng về phía anh, Tiên Tiên làm vậy đúng là quá đáng, suốt ngày lấy anh ra để lăng xê tên tuổi cô ta.”
Lục Dao đang nghĩ tới đoạn: Mình bị gã Sở Khanh lừa gạt… thì nhìn thấy tin nhắn này. Cậu nhíu mày, nhắn lại: Tiên Tiên?
Lam Thanh Thủy nói: Đúng vậy, Tiên Tiên làm thế không phải là đẩy anh vào hố lửa sao? Cô ta nói gì mà… Anh không đời nào để ý tới cô ta v.v… cứ như thể anh là tên khốn kiếp ấy.
Lam Thanh Thủy ngẫm nghĩ rồi bổ sung: Tuy đúng là anh chả ngó ngàng gì tới cô ta.
Lục Dao ngơ ngác: Mình việc gì phải quan tâm tới cô ta?
Lục Dao trả lời: Tôi thất tình thì liên quan gì tới cô ta?
Lam Thanh Thủy:????
Lam Thanh Thủy: Anh không phải bị thất tình vì nghe mấy câu Tiên Tiên nói lúc chiều trong buổi live stream à?
Lộ Dao: ……
Lam Thanh Thủy: Anh không phải vì Tiên Tiên?
Lam Thanh Thủy: Không đúng, cái ! Mẹ nó anh thất tình!
Lam Thanh Thủy: Đệt mợ! Không phải anh thích Tiên Tiên à??
Lộ Dao: …….
Lộ Dao: Ai nói cậu thế?
Lam Thanh Thủy: …… Trên mạng đều nói thế, em còn tưởng anh chịu đả kích quá nên mới lên cơn điên lúc nửa đêm chứ.
Đúng là Lục Dao lên cơn điên lúc nửa đêm, cũng đúng là vì thất tình, nhưng không phải vì Tiên Tiên mà vì Lý Minh Châu.
Lam Thanh Thủy gọi điện thoại tới.
Lục Dao chần chờ một lát mới nghe, “Gì thế?”
Lam Thanh Thủy khẽ run lên, đây không phải là lần đầu tiên cậu ta nghe giọng Lục Dao. Tuy cậu ta là con trai song mỗi lần nghe Lục Dao nói đều cảm thấy thư thái thoải mái.
Giọng Lục Dao rất hay, có sự hòa hợp giữa thiếu niên ngây thơ và đàn ông trưởng thành, lên bổng thì trong trẻo mà xuống trầm thì du dương rung động lòng người.
Lam Thanh Thủy hâm mộ nói: “Lộ Dao, anh không định đi làm phát thanh viên chuyên nghiệp à? Giọng anh như thế mà không làm streamer đúng là phí của trời!”
“Hay anh live stream đi, em nói anh nghe, anh không cần lộ mặt đâu, anh chỉ cần nói mấy câu bảo đảm thu được một đống fan rồi, em là con trai mà nghe giọng anh còn muốn mềm người ra.”
Lục Dao tàn nhẫn nói: “Cậu muốn chết à?”
Lam Thanh Thủy biết rõ tính tình của tên khốn học sinh cấp Ba kiêu ngạo này, cậu ta là người có ăn có học nên quyết định nhường nhịn.
“Đừng đừng đừng, sao anh cộc tính vậy hả? Thất tình là đáng!”
Lục Dao: ……
Lam Thanh Thủy gỡ hòa ván này, cười hí hí, “Thôi bỏ đi, nể tình anh vừa thất tình, em không tranh cãi với anh.”
Lam Thanh Thủy ở đầu kia nói, “Em chỉ nhắc anh một câu thôi, đừng quên giải đấu tháng Mười Hai nha. Em nói cho anh nghe, ngoài dàn tuyển thủ thi đấu thì phía BS còn liên kết với các chiến đội để mời một số streamer có tiếng trên mạng tới đó nữa, rất có thể anh sẽ gặp Tiên Tiên đấy.”
“Đến lúc đó anh đừng kích động, em lo với cái tính cộc cằn của anh, lỡ em không ngăn được anh, để anh xông lên đánh người ta thì phải làm sao đây? = =”
“Nhảm nhí.”
“Nhưng bây giờ em yên tâm rồi, hóa ra anh không thích Tiên Tiên, làm em lo lắng không đâu suốt!” Lam Thanh Thủy cười nói, “Đàn ông đàn ang phải nếm mùi thất tình chứ, anh cũng biết xưa nay trong giới game online toàn mấy tên trạch nam, đâu có ai dễ nhìn…”
Lam Thanh Thủy an ủi Lục Dao.
Vì trước giờ Lục Dao chưa từng đăng ảnh chụp trên mạng, tin tức về cậu cũng ít đến thảm thương nên mọi người đều nghĩ cậu là một tên vừa lùn vừa xấu.
Vì nếu đẹp trai thì nào có ai không khoe ảnh chứ!
Lam Thanh Thủy đương nhiên cũng nghĩ Lục Dao là một tên vừa lùn vừa xấu lại nghèo xác nghèo xơ. Sau khi chơi game một thời gian thì cậu ta hiểu rõ mấy tên trạch nam tại sao thích ở nhà như thế, vì ở nhà không cần giao tiếp với ai nên bọn họ cũng buông thả bản thân luôn.
Đặc biệt là diện mạo…… vô cùng tùy tiện.
Lam Thanh Thủy vẫn nói tiếp: “…….. Bọn mình không có số làm con nhà giàu đẹp trai nên phải cố gắng thôi anh ơi. Em thấy anh nên đi thi đấu đi, em nói anh nghe, đi đấu giải có thể cua gái đấy, chỉ cần anh trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp thì dù mặt anh xúc phạm người nhìn cỡ nào thì mấy cô nàng kia cũng sẽ khen anh đẹp……”
Lục Dao thấy phiền muốn cúp máy luôn.
Lam Thanh Thủy: “À đúng rồi, mẹ nó nói mãi mà quên mất chuyện quan trọng, anh cho em xin ảnh của anh với, mất công tới lúc đó em lại không tìm được anh.”
Lam Thanh Thủy sợ Lục Dao để ý chuyện diện mạo mình bị người khác nhìn thấy, cậu ta quen Lục Dao lâu như thế nên hiểu rõ Lục Dao không muốn để lộ thông tin cá nhân trên mạng nên cậu ta lập tức nói thêm: Em không cho ai xem đâu.
Loại người giấu giếm ảnh chụp, một là cố tỏ vẻ thần bí, hai là trông quá tệ, tự ti không muốn đăng ảnh lên.
Nhưng Lam Thanh Thủy đã đoán sai bét, thậm chí sự thật còn trái ngược hẳn.
Lý do khiến Lục Dao không đăng ảnh lên mạng không phải vì tự ti mà vì tự kỷ.
Trong cuộc sống thực cậu luôn được mọi người vây quanh, muốn diện mạo có diện mạo, muốn gia thế có gia thế.
Bọn con gái chạy theo cậu giá trị nhan sắc trung bình đều trên tám điểm, muôn hình vạn trạng, từ tiểu thư khuê các cho tới đóa hoa lạnh lùng, từ bông hồng có gai cho đến vui vẻ hoạt bát đều có đủ.
Lục Dao ngoài đời đã phiền muốn chết, vất vả lắm mới trốn lên mạng, sao lại muốn mua dây buộc mình chứ!
Lục đại thiếu gia có thể tự kỷ vì cậu có vốn liếng để tự kỷ, nên khi Lam Thanh Thủy xin ảnh cậu thì cậu hầu như không do dự gì mà gửi ảnh cho cậu ta. Dù sao cũng sắp gặp mặt, thấy sớm hay muộn mà chẳng giống nhau.
Đây là một bức ảnh hết sức bình thường mà Lục Dao lấy tải đại trên diễn đàn của trường do người khác chụp lén cậu.
Trong ảnh, trên trán Lục Dao đeo băng trán, tóc xõa tung mềm mại, áo khoác cột ngang hông, trông tầm hơn một mét tám, da trắng tới mức phản chiếu ánh sáng được. Cậu ôm quả bóng, đang đi về hướng sân bóng rổ.
Máy ảnh dùng để chụp lén cậu có lẽ là Canon, ảnh chụp nét đến mức có thể đếm được cậu có bao nhiêu cọng lông mi… Lông mi của Lục Dao rất dài, nhưng không cong lên mà cụp xuống dưới mí mắt cậu.
Sau khi ảnh chụp được gửi đi, Lam Thanh Thủy ở bên kia im lặng đâu chừng hai mươi giây.
Lục Dao gõ gõ tai nghe, lúc cậu cho là đối phương đã cúp máy thì Lam Thanh Thủy chợt thét lên đầy bi thảm.
Lục Dao suýt nữa thì bị cậu ta dọa điên, giật tai nghe ra, “Ồn chết đi được!”
Lam Thanh Thủy gào thỏa thuê mới lớn tiếng chất vấn cậu.
“Anh Lộ!!! Mả mẹ anh!!!! Đây là anh thật à????!!!!”
Lục Dao, “Không phải tôi thì là cậu chắc?”
Lam Thanh Thủy chấn kinh, “Đệt mợ anh…..” Cậu ta đột nhiên đập bàn cái rầm, “Mẹ nó ha ha ha ha ha ha ha! Tiên Tiên chắc sắp tức chết rồi ha ha ha ha ha ha ha!”
“Chiều nay lúc cô ta live stream còn bôi đen nhan sắc của anh! Tuy chỉ nói ám chỉ nhưng đừng nghĩ là em không hiểu, cô ta vừa nói thế thì đám fan cũng điên cuồng nói xấu anh, mẹ nó ha ha ha ha ha!”
“Em mong tới ngày đấu giải quá đi mất, nếu anh tới đó, má ơi, em mới nghĩ tới thôi mà đã thấy hả hê….”
Lục Dao gửi ảnh chụp cho cậu ta, coi như xong nhiệm vụ nên chẳng buồn nghe cậu ta lảm nhảm nữa, cúp máy luôn.
Cậu đang thất tình, thấy người khác vui vẻ như vậy thật ngứa mắt.
Lục Dao do bị Lam Thanh Thủy quấy rầy mà mất hứng chơi game, tâm trí ngập tràn hình bóng Lý Minh Châu.
Cậu thở dài, nằm nhoài ra giường.
Lục Dao thầm nghĩ: Chắc cậu ấy vĩnh viễn không để ý tới mình nữa.
Bị một thằng con trai tỏ tình, cậu có thể hiểu cô cảm thấy thế nào.
Lục Dao suy sụp nghĩ: Chắc cậu ấy thấy tởm lắm.
Ai ngờ sáng sớm hôm sau, Lý Minh Châu lại tỉnh bơ như không, đeo cặp, đứng trước cửa phòng cậu.
Lục Dao còn ngái ngủ đi ra mở cửa, vừa mở đã thấy Lý Minh Châu cầm tô cháo đứng đó.
“Mau dậy ăn sáng đi.”
Lục Dao tỉnh ngủ ngay lập tức.
Cậu kinh ngạc nhìn Lý Minh Châu, Lý Minh Châu thấy cậu không nhúc nhích gì thì đẩy cậu vào nhà vệ sinh.
“Mau đi súc miệng đi, cháo để trên bàn đấy, cặp sách đã chuẩn bị chưa?”
Lục Dao ngơ ngác rửa mặt rồi ăn cháo, trong lúc đó Lý Minh Châu đã thay cậu gấp chăn và xếp sách vở đâu ra đấy (nếu là Lục Dao tự soạn sách vở thì cậu chỉ mang mỗi cuốn truyện Naruto thôi).
Lý Minh Châu đi xuống lầu, Lục Dao không nói gì lẳng lặng đi sau cô.
Mãi đến khi ra tới đường cái, Lục Dao mới dè dặt hỏi, “Cậu không ghét tôi à?”
Lý Minh Châu bất ngờ, cười hỏi lại, “Sao tôi lại ghét cậu?”
Lục Dao nghẹn lời, nghẹn hồi lâu mới quyết định nói thẳng, “Vì tối qua tôi hôn cậu.”
Lý Minh Châu lập tức xấu hổ cứng đờ ra.
…….. Cô vốn muốn quên chuyện đó đi.
Cô muốn sự hòa bình giả tạo, muốn tiếp tục làm bạn với Lục Dao.
Đã là con người thì ai chẳng ích kỷ, Lý Minh Châu đâu phải thần tiên, sao có thể khống chế được tình cảm của mình, mà cô đúng là cảm thấy: Với cô thì Lục Dao không như những người khác, cậu là bông hoa hồng độc nhất vô nhị mà cô quý trọng và muốn dùng toàn bộ thời gian và công sức để chăm sóc.
Cho dù “bông hoa hồng có gai” này có xốc nổi, xấu tính và khiến người ta ghét bỏ nhường nào đi chăng nữa.
Nhưng cậu không hề giống những bông hồng khác trong vườn.
Lý Minh Châu nghĩ: Đây là bông hoa hồng của mình.
“À, tối qua là tôi tặng quà sinh nhật cho cậu mà.” Cô thản nhiên nói.
Lục Dao nghe xong thì muốn đánh người, cậu hiểu: Lý Minh Châu muốn lấy cớ quà sinh nhật để lảng tránh tình cảm của cậu.
Lục Dao nghĩ: Mơ đi!
Cậu húng hắng một tiếng, nhắm mắt lại, nghiêm túc hỏi, “Cậu không ghét tôi?”
Lý Minh Châu gật đầu.
Lục Dao mở hé một mắt, thấy cô gật đầu thì vừa lòng mở con mắt kia ra.
“Vậy giờ hãy trả lời câu hỏi của tôi.” Cậu nói.
“Cậu có bạn trai không?” Lục Dao hỏi.
Lý Minh Châu khó hiểu lắc đầu.
Lục Dao cười nói: “Vậy cậu sắp có rồi đó, từ giờ tôi sẽ bắt đầu theo đuổi cậu!” Cậu nói tỉnh bơ, “Chuyện này hợp pháp, cậu không có quyền cự tuyệt tôi.”