Dao Dao hoảng hốt, lấy điện thoại trong túi ra, cô thở hồng hộc và nói:
- Kim Chí, tôi,...tôi,....đã đến nơi rồi, nhưng,...nơi này không thấy Tiểu Hi, mà lại có Tiêu Ý và Nhã Giao ở đây!
Kim Chí mở to mắt, bình tĩnh và nói:
- Hắn ta đang quan sát chúng ta từ nơi chúng ta không thể thấy hắn, nhưng ở đó chỉ có Nhã Giao và Tiêu Ý, chứng tỏ người gọi điện cho ta và người chúng ta đang đối đầu hiện tại là người khác nhau hoàn toàn! Bây giờ cô cứu người đó trước, rồi xuống đây và làm theo tôi nói, cuộc chiến chỉ mới bắt đầu!
Dao Dao vội thông báo những gì mình đã nghe nói với Cảnh Vương, Cảnh Vương sử dụng sợi dây thừng trói tay kẻ lạ mặt đó lại và dẫn hắn xuống nơi Kim Chí đang ở! Con hẻm phía sau bến cảng! Cảnh Vương nói:
- Kim Chí, tôi không thể dắt cả ba người ra cùng một lúc được, bảo Niên Vũ lại đây đi!
Kim Chí đồng ý và bảo:
- Ngô Niên Vũ, anh mau lại chỗ của Cảnh Vương và Dao Dao giúp bọn họ, chỗ của anh chưa cần dùng đến, và hãy nói với người kia điều này,...
- Dao Dao, cô dẫn Tiêu Ý đi, để tên này cho Niên Vũ lo liệu, còn tôi sẽ dẫn Nhã Giao!
Anh ấy nói bằng một giọng nói đầy hoài niệm, cảm thấy tội lỗi, đầu bỗng nhiên nhớ lại bữa ăn lẩu đêm đó! Dao Dao nói:
- Cảnh Vương, Niên Vũ đến rồi kìa!
Niên Vũ chạy vào, choàng cổ kẻ kia và dẫn hắn ra ngoài, anh ta còn nói:
- Kim Chí bảo rằng, người hãy dẫn Nhã Giao và Tiêu Ý đến nơi an toàn trước, rồi quay lại chỗ của mình như kế hoạch, rồi anh ấy sẽ nói tiếp theo người cần làm gì, anh ấy cũng đã nói rằng người gọi điện thoại đến hai cuộc đầu là của kẻ đang bắt giữ Tiểu Hi, nhưng cuộc điện thoại tiếp theo là của tên này, vì vậy chúng ta đang bị tấn công từ phía! Nhã Giao và Tiêu Ý chỉ là mồi nhữ để kẻ chủ mưu có thể thực hiện mục đích của mình đối với Tiểu Hi!
Dao Dao xanh mặt, thở lo lắng và gấp gáp, Cảnh Vương toát mồ hôi, lo sợ, và đang hoang mang! Cả đều tâm trạng bất an! Đột nhiên Niên Vũ lên tiếng:
- “Hai người đừng quá lo lắng, bởi vì tôi nhất định sẽ cứu Tiểu Hi ra ngoài và không để bất cứ ai chịu thiệt, còn có tôi và Kim Chí nữa, hai người không cần phải lo, các người đâu có một mình!”
Dao Dao khi nghe xong câu nói nở một nụ cười, bặm môi và nói:
- Tôi làm gì để thua cậu nhóc như cậu! Thật sự, cậu quá giống người đó!