Lê Sầm đứng sau lưng, môi kề bên tai Đường Gian, ngón tay nhích từng chút một trên người cậu, "Hôm nay là lần đầu tiên, rất có ý nghĩa. Tôi sẽ mạnh tay hơn một chút, nếu không chịu nổi thì ấn nó."
Nói rồi hắn nhét vào tay phải cậu một vật nhỏ có hình dạng giống cúc áo. Nhân dạng bằng vân tay rất thích hợp để nắm trong tay khi dạy dỗ.
Đường Gian cố gắng nghiêng đầu nhìn hắn. Thấy vậy hắn bèn xoay đầu cậu lại, dặn: "Không thể không cần, có tin tưởng tôi cũng không được."
Cậu đành phải nghe lời nắm chặt vật nhỏ đó, tự nhủ mình sẽ không bao giờ ấn nó. Thế nhưng, roi thứ nhất vừa quất xuống lưng đã làm cậu dao động.
Đau, đau đến thấu xương. Tiếng kêu đau bị quả bóng chặn lại nghẹn trong cổ họng, cậu nức nở ngửa đầu.
Lê Sầm híp mắt, thưởng thức cảnh đẹp trước mắt. Ngón tay hắn đè xuống vết roi vừa thành hình, chậm rãi trượt xuống, cảm nhận da thịt mềm mại run rẩy nơi đầu ngón tay.
Hắn nắm chặt roi ngựa, lẽ ra ở lần đầu tiên không nên dùng đạo cụ gây vết thương nặng thế này nhưng hắn muốn dạy cậu một điều...
Roi thứ hai quất xuống, Đường Gian đau đến khóc, dương vật dưới thân hoàn toàn rũ xuống. Tuy cậu thích đau nhưng cũng không chịu nổi loại hình phạt thuần túy này.
Lần này Lê Sầm không vuốt ve vết roi, thậm chí đến thời gian thở dốc cũng không cho cậu đã ngay lập tức quất roi thứ ba.
Roi thứ tư...
Thứ năm...
Năm roi liên tiếp, Đường Gian vẫn không ấn nút.
Lê Sầm véo phần thịt mềm mại trên cổ cậu, dụ dỗ: "Đau không? Em biết cách để tôi dừng lại mà, không phải sao?"
Lúc bấy giờ Đường Gian đã đau đến chết lặng, nước mắt rơi đầy mặt, đầu óc cũng vì thế mà chậm chạp hơn, một hồi lâu mới hiểu được tiên sinh vừa nói gì.
Tay phải cậu vô thức nắm chặt.
Rất đau, nhưng cậu không muốn dừng.
Đường Gian lặng lẽ rơi nước mắt, Lê Sầm thầm thở dài, nói: "Không muốn dừng vậy tiếp tục."
Nghe được hai từ "tiếp tục", cơ thể cậu căng cứng. Lê Sầm an ủi vuốt ve tấm lưng trần, cậu vô thức thả lỏng, sau đó...
Roi thứ sáu bất thình lình quất xuống...
Roi thứ bảy...
Roi thứ tám...
Đường Gian khóc đến gần như không thở nổi, cả người như đang lơ lửng giữa bờ vực sống chết.
Lê Sầm ôm cậu từ sau lưng, quần áo trên người hắn dán sát vào vết thương trên lưng cậu, cảm giác đau đớn ập đến, đầu óc cậu một lần nữa thanh tỉnh.
Cậu biết hắn muốn gì.
Cằm đối phương gác lên vai cậu, hỏi: "Muốn tôi dừng lại không?"
Đường Gian nhắm mắt, im lặng không đáp.
Thấy vậy, Lê Sầm buông cậu nhóc bướng bỉnh trong lòng ra, tiếp tục quất roi.bg-ssp-{height:px}
Ba roi qua đi, hắn lại hỏi: "Đã muốn tôi dừng chưa?"
Dưới sự tra tấn của roi ngựa, Đường Gian đén sức nức nở cũng không có, trong phòng vang vọng tiếng thút thít và cơ thể run rẩy theo bản năng.
Song, cậu vẫn cố chấp không muốn dừng.
Roi thứ mười hai quất xuống, Lê Sầm bắt đầu lo lắng. Hắn biết số lượng trước mắt vẫn còn nằm trong phạm vi chịu đựng của cậu, nhưng từ phản ứng của cậu có thể thấy cậu không có ý định dừng lại.
Roi thứ mười bốn, tấm lưng trần đã phủ kín vết roi xanh tím.
Lê Sầm bước đến trước mặt cậu, cậu mơ màng ngước mắt, nhìn thấy người khiến cậu đau đớn, nước mắt chảy càng nhiều.
Hắn duỗi tay giúp cậu lau nước mắt, thở dài, "Nếu hôm nay cậu chết dưới roi của tôi, ngày mai tôi sẽ bắt đầu tìm đối tác mới."
Đường Gian hoảng sợ trừng to mắt.
Hắn lại đi ra sau lưng cậu, giơ tay, dùng sức gấp đôi cái trước...
Roi thứ mười lăm...
Ngón tay cậu rốt cuộc cũng ấn vào chỗ nhận dạng dấu vân tay.
Quang não Lê Sầm vang lên tiếng báo, roi thứ mười sáu dừng giữa không trung. Hắn nhắm mắt lại, thở phào một hơi. Hắn ngồi xổm, lấy quả bóng trong miệng cậu ra.
Đường Gian ngập ngừng hoạt động miệng vài lần trước khi phát ra âm thanh, tiếng khóc thút thít cầu xin chủ nhân thương hại.
"Tiên sinh, em đau quá."
Lê Sầm lạnh lùng nhìn cậu.
Đường Gian chống cơ thể suy yêu vô lực bò về trước, nhào vào lòng đối phương. Hắn dứt khoát ngồi dưới đất, để cậu thoải mái bò đến. Cậu nức nở rất lâu, nước mắt nước mũi đều cọ lên bộ âu phục sang trọng của hắn.
Lê Sầm để mặc cậu khóc, cũng mặc kệ cậu, mãi đến khi cậu khóc mệt, cảm xúc ổn định rồi mới mở quang não, gọi quản gia Kim cầm đến một ly nước muối.
Cậu bổ sung nước xong mới phát hiện từ lúc mình xin dừng lại đến giờ hắn vẫn không nói một câu nào.
Lòng cậu giật thót.
Cậu bò khỏi lòng Lê Sầm, một lần nữa quỳ gối, cúi người xin lỗi: "Xin lỗi tiên sinh, là em sai. Em không nên cứng đầu khi không thể chịu đựng được nữa, em nên cho ngài biết trạng thái thật của cơ thể."
Lê Sầm "ừ" một tiếng.
Đường Gian khẽ cắn môi, nói tiếp: "Em nên làm ngài thỏa mãn nhưng không nên lấy cơ thể khỏe mạnh của mình đánh cược. Em nên tin tưởng ngài vô điều kiện chứ không phải từ bỏ cơ hội biểu đạt suy nghĩ của mình. Em nên bảo vệ tốt bản thân trong phạm vi hợp lý để phục vụ ngài tốt hơn."
Lê Sầm nhướng mày, "Cậu cái gì cũng hiểu, tại sao còn bướng bỉnh?"
"Em hiểu tất cả nhưng em thật sự muốn chấp nhận mọi thứ mà ngài áp đặt."
Hắn thở dài kéo cậu vào lòng, nội tâm có hơi lo lắng. Nô lệ nhà mình cái gì cũng hiểu, đáng tiếc khát vọng sống lại thấp đến đáng sợ.
Nhưng ý nghĩa sự tồn tại của Lê Sầm đối với Đường Gian không nên dừng lại ở thỏa mãn dục vọng của cậu. Đường Gian của hắn không những phải làm một nô lệ tốt mà còn phải sống cho ra người.