Sau một thời gian dài bỏ bê công việc, cuối cùng Lê Sầm cũng nhớ tới đi làm. Hắn thấy Đường Gian ngủ sâu nên không nhẫn tâm đánh thức, dặn dò quản gia Kim chăm sóc cậu.
Vậy nên khi Đường Gian tỉnh dậy trên giường chỉ còn mỗi cậu. Lại nói từ khi quen biết tiên sinh đến nay, đây là lần đầu tiên cậu trải qua cảm giác này.
"Chào buổi sáng, phu nhân. Xin hỏi bữa sáng ngài muốn ăn gì?" Người máy quản gia tận tâm tận trách canh gác dưới lầu, thấy cậu xuống lập tức cung kính hỏi ý kiến chủ nhân.
"Chào buổi sáng, Kim. Tôi ăn giống tiên sinh là được." Cái danh xưng phu nhân này... Chắc hẳn là do tiên sinh đặt ra, miễn sao tiên sinh vui vẻ là được.
Một phút sau, Kim đem bữa sáng ngày hôm nay lên, là dịch dinh dưỡng.
Đường Gian nhìn dịch dinh dưỡng rồi lại nhìn Kim, vẻ mặt không thể tin được, "Buổi sáng tiên sinh uống cái này rồi đi sao?"
Kim cung kính gật đầu, "Đúng vậy, thưa phu nhân."
Thôi vậy, cậu mở gói rồi uống dịch dinh dưỡng cho bữa sáng, trong lòng đã biết mấy ngày sắp tới mình có thể làm gì rồi.
Dùng xong, cậu ra lệnh cho Kim cầm thực đơn mấy tháng qua của tiên sinh đưa cậu, bắt đầu nghiên cứu sở thích của bạn đời mình.
Bữa sáng trên cơ bản đều là dịch dinh dưỡng, cơm trưa chỉ ăn ở nhà vào cuối tuần, bữa tối... Bữa tối thì là Kim nấu gì ăn đó, mà thứ Kim nấu lại là thực đơn theo kiểu ngẫu nhiên, tùy cơ ứng biến.
Cậu thấy thật là nhức đầu, người đàn ông này chẳng lẽ không có sở thích ăn uống nào sao?
Nhớ lại những lần cùng nhau ăn cơm trước kia, quả thật tiên sinh không có yêu cầu gì về đồ ăn cả.
Đường Gian đã ăn ở căn tin hơn hai mươi năm, từ căn tin cô nhi viện đến căn tin trường học, có thể nói là mười đầu ngón tay không chạm nước. Do đó, cậu quyết định bắt đầu từ thứ nhìn có vẻ đơn giản nhất – canh.
Có điều... Nhìn thì đơn giản nhưng đó cũng chỉ là nhìn mà thôi. Ít nhất là khi Lê tiên sinh về đến nhà vào buổi tối, nhìn thứ nước đen đen ở trước mắt thì cảm giác muốn ăn đã mọc cánh bay biến.
Đường Gian xấu hổ gãi mũi. Thứ "canh" này là sản phẩm thất bại, rõ là cậu đã dặn Kim xử lý nó rồi, không hiểu sao lại xuất hiện trên bàn ăn, đặt trước mặt tiên sinh.bg-ssp-{height:px}
Trái lại Kim tỏ ra cực kì quan tâm, cố ý giải thích cho Lê Sầm hiểu, "Đây là tấm lòng của phu nhân, tiên sinh không thể lãng phí được."
Bởi mới nói người máy thông minh quá cũng không tốt, biết quá nhiều mà.
Thứ canh này cuối cùng cũng không vào bụng Lê Sầm, chê cười rồi, dù Lê Sầm có tình nguyện uống chất lỏng không rõ tên thì Đường Gian cũng không dám để hắn uống.
Hoạt động buổi tối là đánh mông, với lý do Đường Gian có ý định "mưu sát chồng". Mông cậu khó khăn lắm mới cải thiện được chút chút, nay lại đổi sang màu xanh xanh tím tím.
Bàn tay to lớn của Lê Sầm đặt trên mông cậu vuốt ve, xoa nắn vết máu tụ, đồng thời bắt đầu dò hỏi lịch trình "mưu sát chồng" ngày hôm nay của cậu.
Đường Gian cẩn thận trả lời rõ ràng, hắn suy nghĩ một chút bèn nói: "Tuy thực đơn tôi ăn rất đơn giản nhưng về mặt dinh dưỡng không thiếu chất nào. Tôi không có hứng thú về ăn uống, từ trước đến nay đều không quan tâm."
Dứt lời, hắn dùng ngón trỏ niết môi câu, như đang ngẫm nghĩ điều gì đó, "Có điều, để em ăn thứ giống tôi thì thiệt cho em rồi."
Cậu vội vàng lắc đầu, "Không thiệt. Em chỉ sợ ngài ăn không ngon." Nói rồi, cậu vươn lưỡi, lấy lòng liếm láp ngón tay tiên sinh.
Người có bản tính tận tụy, luôn hiến dâng như Đường Gian thường muốn làm hài lòng người khác hơn làm hài lòng bản thân. Với cậu, đối tượng được quan tâm chỉ có một, đó chính là Lê Sầm.
Hắn không nói gì, xoa nắn mông xong bèn ôm cậu vào lòng, bắt đầu ngủ.
Nếu em muốn được hiến dâng tôi sẽ cho em cơ hội.
Ngày hôm sau, Đường Gian nhận được lời mời tham gia một câu lạc bộ nấu ăn kèm với một tin nhắn từ Lê Sầm.
"Từ hai đến sáu giờ chiều mỗi ngày đến câu lạc bộ nấu ăn học. Tôi đã sắp xếp giáo viên cho em. Em phải về nhà trước bảy giờ tối."
Có lẽ em không biết, tôi đã chờ mong khoảnh khắc em phạm sai lầm từ lâu rồi, mong rằng em có thể về nhà đúng giờ.