" Đại sư huynh, cẩn thận đằng sau.
Yêu vật này rất quỷ dị, cẩn thận."
" Ừ, đệ cũng cẩn thận."
Mấy sư huynh đệ Lăng Vân Ninh cùng nhau xuống núi lịch luyện, còn Nhược Ý thì bị Vân Tiêu giữ để nên không thể đi cùng mọi người.
Đối với việc không có Nhược Ý đi theo thì Lăng Vân Ninh càng cảm thấy vui vẻ, ít nhất thì y đi đến đâu cũng nở nụ cười nhàn nhạt thể hiện bản thân đang có tâm trạng không tồi.
Đến cả Mị Nguyệt Tu đến trêu chọc y cũng chỉ cười nhẹ rồi bỏ qua, điều này làm mấy vị sư đệ của y thấy kinh ngạc không thôi.
Đã qua năm năm kể từ khi Nhược Ý nhập môn, trừ tu vi của hắn tăng nhanh một cách nghịch thiên thì chả có gì đáng để nói cả.
Không! Còn một việc đáng nên nói nữa, mấy sư huynh đệ bọn y vẫn chưa bị Vân Tiêu mang ra hấp thụ tu vi.
Không hiểu là vì ông ta đã tìm được nguồn tu vi tươi mát nào khác hay là lương tâm ông ta trỗi dậy nữa.
Nhưng cơ bản là bọn họ đã giữ được cái mạng quèn của mình.
Hệ thống cũng im hơi lặng tiếng suốt năm năm, điều này chứng tỏ giá trị thù hận vẫn chưa có tiến triển gì.
Đôi lúc y cảm thấy mình thật mâu thuẫn, điểm thù hận tăng thì thấy nam chính ngứa mắt, không tăng thì thấy sốt ruột vì mãi không thể rời khỏi thế giới này.
Ở đây ngoại trừ luyện kiếm chơi đàn thì chẳng còn thú vui nào khác có thể tiêu khiển cả, rất nhàm chán.
[ Hệ thống, còn bao nhiêu lâu nữa ta hết thời gian làm nhiệm vụ?]
Hệ thống: [ Thưa kí chủ, còn một trăm ba mươi hai năm nữa.]
Má! Thế thì đời nào mới chết.
Ngày y vừa được hệ thống kéo đi thì nó đã nói mỗi thế giới y sẽ có một khoảng thời gian để làm nhiệm vụ, nếu qua thời gian đó mà nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành sẽ bị ý chí thế giới đá ra ngoài.
Bây giờ y đến nơi này đã gần sáu năm mà điểm thù hận đã tích lũy được điểm.
Không lẽ hơn một trăm năm kia y không kéo nổi điểm thù hận lên đủ điểm hay sao.
Y không phế đến nỗi đấy.
" A Ninh, huynh nghĩ cái gì mà nghiêm túc như vậy? Mặt ngu muốn chết, xấu thật."
Mị Nguyệt Tu chọc chọc hai má của Lăng Vân Ninh, tuy chê bai ra miệng như vậy nhưng ngón tay lại càng muốn chạm vào da mặt trắng mịn của y.
Hắn không thể nào hiểu nổi, một đại nam nhân như đại sư huynh tại sao lại có làn da mềm mịn như vậy, mỗi khi chạm vào chỉ thấy thích thú không thôi.
Đại sư huynh không những mềm mại mà còn rất trắng, trong mấy người bọn họ chỉ có y là trắng nhất, đến cả tiểu tử hai mặt Nhược Ý cũng không trắng được như vậy, rất giống một củ sen trắng bị ném vào giữa một đống bùn đất đen ngòm.
Lăng Vân Ninh bắt lấy hai bàn tay càn rỡ trên mặt mình, y rất ra dáng chính nhân quân tử mà nhìn cái tên đang ngây ngốc nhìn mặt mình.
Y cũng tự biết bản thân rất đẹp, hơi tự luyến một tí nhưng đây là sự thật, nguyên chủ Lăng Vân Ninh kì thật rất đẹp.
Nhưng mà cái tên Mị Nguyệt Tu đã nhìn y hơn mấy chục năm có cần phải ngốc ngốc đi như vậy không.
" Nguyệt Tu, tay đệ."
Lạc Trí Trân nhìn theo hai ngón tay của Mị Nguyệt Tu, cũng nhìn thấy hai vệt đỏ trên mặt đại sư huynh.
Rõ ràng lão tứ chỉ mới chạm nhẹ lên mặt đại sư huynh thôi, vậy mà lại tạo thành dấu vết mờ ám như vậy, đại sư huynh đúng là yêu nghiệt mà.
Xa La Điệp mặt không cảm xúc phủ bàn tay to lớn của mình lên đôi mắt láo liên đang liếc ngang liếc dọc của Lạc Trí Trân.
Hắn lạnh nhạt nhìn về phía Mị Nguyệt Tu vẫn còn đang ngẩn người, hoa hoa công tử thì ra vẫn còn ngây thơ như vậy.
Danh tiếng của Mị Nguyệt Tu thối nát đến mức khó nghe, ấy vậy mà lại không hề có chút phát hiện nào về tâm tư kì lạ của mình, thật đáng thương.
" Lão ngũ, sao đệ lại che mắt ta?" Lạc Trí Trân bất mãn cào hai cái lên bàn tay đang che trước mắt mình.
Lão ngũ của hắn, cái gì cũng tốt hết, chỉ có mỗi cái tật ít nói là không tốt.
Đã vậy còn hay làm ra những hành động vô cùng khó hiểu, giống như bây giờ vậy, đột nhiên che mắt của hắn.
Ngăn cản hắn ngắm đại sư huynh là không nên, lão ngũ làm vậy là quá sai trái.
" Nhìn tứ sư huynh chỉ càng làm mắt huynh bẩn thêm, huynh tốt nhất là bớt thân thiết với huynh ấy lại đi." Hiếm khi Xa La Điệp nhiều lời như vậy, hắn thấp giọng dặn dò tên ngốc trước mặt.
Rõ ràng là ta đang ngắm đại sư huynh mà! Lão tứ có gì đáng để xem đâu, hắn đâu đẹp bằng đại sư huynh.
Lạc Trí Trân đen mặt, lão ngũ sao có thể chê bai sư huynh của mình trắng trợn như vậy chứ.
Lại còn trước mặt một tên sư huynh khác chê một sư huynh, quá không có tôn ti.
Nếu để đại sư huynh biết được nhất định lão ngũ sẽ bị phạt, hắn sẽ không mách lẻo với đại sư huynh, như vậy lão ngũ cũng sẽ không bị phạt nữa.
Đầu óc đơn giản của Lạc Trí Trân đang tràn đầy vui sướng với ý kiến tốt của mình, hắn nhịn không được mà nhẹ nhàng cong khóe miệng.
Cảm giác bao che cho sư đệ như vậy thật sự rất kích thích, lại còn ở ngay trước mặt đại sư huynh nữa.
Xa La Điệp cách một bàn tay cảm nhận được Lạc Trí Trân đang cười thì cũng hơi mỉm cười theo.
Thật ngốc! Hắn chưa từng thấy người nào ngốc như nhị sư huynh của mình, làm việc gì cũng không làm nổi, đã vậy còn thích chơi trò làm nũng.
Nếu không phải đại sư huynh tốt tính lại còn cùng nhau lớn lên đã đá bay hắn từ lâu, làm gì còn chức vị nhị sư huynh của Thượng Vân tông cho hắn làm.
Tiết Lẫm Đồng sau khi uống xong ly trà nóng mới thong thả vuốt ve linh kiếm bên người.
Hành động này lập tức được bốn người còn lại chú ý tới, mấy người không hẹn mà cùng nhau có ngồi nghiêm chỉnh lại.bg-ssp-{height:px}
Lão tam là không đùa được đâu, mất mạng như chơi đấy.
Lăng Vân Ninh ngoài mặt thì mỉm cười ôn nhu nhưng trong lòng lại đang khóc ròng, làm gì có ai làm đại sư huynh mà thất bại như y chứ.
Có đại sư huynh nào luôn bị sư đệ trêu ghẹo không? Có đại sư huynh nào sợ sư đệ của mình không? Buồn lắm.
" Mấy người nghiêm túc được chưa? Nên nhớ rằng đây là Bạch Độc Lâm chứ không phải tiểu viện của mấy người.
Cả ngày chỉ biết bày trò chành chọe nhau, không biết mất mặt." Tiết Lẫm Đồng không vui nói, sắc mặt của hắn có hơi tệ.
Bạch Độc Lâm là nơi mà mấy sư huynh đệ bọn họ chọn làm nơi lịch luyện, bởi vì ở đây có rất nhiều ma vật cùng thảo dược quý giá.
Cho nên họ vẫn bất chấp nguy hiểm mà đi sâu vào trong, càng vào sâu bên trong thì khu rừng này càng âm u một cách quỷ dị.
Ban đầu Lăng Vân Ninh vốn không muốn đến nơi này, theo như trong nguyên tác thì khu rừng này là nơi mà Nhược Ý nhận được truyền thừa của một vị chân nhân đời trước.
Nhờ có truyền thừa mà hắn tu luyện lại càng tiến bộ hơn, tu vi tăng nhanh với tốc độ kinh người.
Mà trước khi hắn đặt chân vào nơi đấy thì không có ai có thể toàn mạng mà đi ra cả, các tu sĩ thường chỉ dám loanh quanh ở bìa rừng chứ không có gan đi vào trong như mấy sư huynh đệ Lăng Vân Ninh.
Lăng Vân Ninh cũng không dám khen tặng mấy vị sư đệ ăn no rửng mỡ của mình, đây chẳng khác nào hành động đi tìm đường chết của các nhân vật qua đường tự phụ.
Y còn chưa trải nghiệm cảm giác làm đại sư huynh của nam chính đã đời thì rất có khả năng toi mạng ở đây, thật không cam tâm mà.
Nhưng cũng không phải là không có cách đi lại an toàn trong này, y có thể sẽ không có nhưng hệ thống thì không chắc được.
[ Hệ thống, đưa bản đồ của khu rừng này cho ta.]
Hệ thống: [ Tải bản đồ hoàn tất! Mời kí chủ sử dụng.
Chúc ngài sẽ có một trải nghiệm khó quên tại nơi non nước hữu tình này.]
Haha.
Non nước hữu tình? Hệ thống của y thật biết cách kể chuyện cười, một câu chuyện vô cùng nhạt nhẽo.
Ở nơi rừng rú nguy hiểm này thì còn chỗ nào được coi là non nước hữu tình cơ chứ? Đến cả chỗ đặt mông còn khó kiếm thì lấy đâu cảnh đẹp, hệ thống quá nhạt.
Lăng Vân Ninh mở bản đồ của khu rừng ra xem, chỉ là càng xem càng thấy khó thở.
Cái bản đồ quái quỷ này, tuy rất dễ hiểu nhưng lại có quá nhiều thứ không cần thiết.
Đến cả nơi nào có thể yên tâm ngồi đi đại tiện hay là nơi nào có nguồn nước có lợi cho tu luyện đều có hết.
Đến cả nơi có thể dừng chân dựng lều cũng có, mấy cái này cần thiết thì cần thiết thật đấy, nhưng cũng không cần phải thêm vào bản đồ làm gì.
Điều làm y cảm thấy ưng ý nhất chính là vị trí của ma vật, yêu vật trong khu rừng, hệ thống đánh dấu chúng bằng những chấm đỏ to đậm, ma vật càng mạnh thì chấm đỏ càng to.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc chỉ cần họ không tự đâm đầu vào những nơi nguy hiểm này thì sẽ giữ được mạng ra khỏi khu rừng.
Trên bản đồ có một chấm đỏ rất lớn ở chính giữa, chắc chắn đấy là một ma vật cực kì hung hiểm.
Lăng Vân Ninh không khỏi hít một ngụm khí lạnh, đến cả nhìn cũng không muốn nhìn vào chấm đỏ chói mắt ấy.
Trong nguyên tác hoàn toàn không có tình tiết nam chính gặp phải ma vật hung ác trong Bạch Độc Lâm, cho dù có gặp thì cũng chỉ là mấy con tiểu thú để hắn giết tiêu khiển thôi.
Vậy cái thứ ở giữa khu rừng này là thế nào? Rốt cuộc nó là cái giống gì đây?
[ Hệ thống, ở giữa khu rừng này rốt cuộc có thứ gì?]
Lăng Vân Ninh gõ gõ hệ thống.
Nếu như gặp phải tình tiết mở thì làm sao đây? Đến cả nhân vật chính còn không gặp phải thì một pháo hôi như y gặp phải thì được coi là vận cứt chó gì đây.
Mà cái vận khí này y không cần có được không, chả có ai muốn đi tìm chết đâu.
Hệ thống: [ Là Giác Độc Nhất Mệnh.]
[ Giác Độc Nhất Mệnh là cái giống gì? Tại sao ta chưa từng nghe qua?]
Hệ thống: [ Kính xin kí chủ đừng hoảng hốt.]
Ta hoảng hốt khi nào?
Lăng Vân Ninh bất lực ngửa đầu nhìn trời, có được cái hệ thống ngu ngốc thì biết phải làm sao.
Hệ thống: [ Giác Độc Nhất Mệnh là ma thú có sức chiến đấu mạnh nhất, trong nguyên tác chính là sủng vật của nam chính.
Toàn thân nó chứa đầy nọc độc, chỉ cần chạm phải độc của nó thì chắc chắn không thể sống nổi.
Muốn giữ được mạng thì chỉ có cách giết chết chúng rồi lấy giọt máu đầu tim của chúng mới có thể giải độc, cách giải độc này về sau mới được nam chính phát hiện.
Hắn tìm ra cách giải độc này là vì muốn giải độc cho Tô Tuệ, kính mong kí chủ đừng tiết lộ biện pháp giải độc ra ngoài trước khi nam chính tự mình nói ra.]
[ Thì ra là vậy!]
Lăng Vân Ninh hai mắt sáng ngời, y nói chuyện với hệ thống mà không kìm được cảm xúc vui mừng của mình.
Hệ thống: [ Có phải kí chủ không đọc nguyên tác nghiêm túc, nếu không thì vì sao ngài lại không biết đến Giác Độc Nhất Mệnh chứ.]
Lăng Vân Ninh bỏ qua lời của hệ thống, y đọc nguyên tác rất nghiêm túc đấy chứ, chẳng qua là có lược bỏ mấy đoạn tình cảm tình cúm của nam nữ chính thôi.
Thật sự thì y không thể nào nuốt nổi mấy đoạn tình cảm tình cúm của nam nữ chính, sến cực kì.
Vả lại ma thú này là sủng vật của nam chính, còn là bàn đạp cho tình cảm của nam nữ chính thăng tiến, đến cả loại tình tiết tìm thuốc giải độc cũng liên quan đến thì bố con thằng nào nuốt nổi nữa.