Minh Huy nhìn Gia Khánh cương quyết.
“Đã đến lúc cậu cần biết sự thật.”
Gia Khánh nén lại, cố tìm kiếm một chút bình tĩnh.
Trong lòng anh sớm đã nổi lên một trận cuồng nộ, nhưng hình như có thứ gì đó kìm nén cảm xúc của anh, có phải là sự thật mà Minh Huy sắp nói? Hay là thứ khác?
Minh Huy không nhanh không chậm từ từ kể lại mọi chuyện.
“Hai năm trước, vào cái đêm mà Nhã Lâm mất tích cùng Quốc Hy, thật ra không phải Nhã Lâm phản bội mày và cùng Quốc Hy bỏ trốn, người mà Nhã Lâm yêu luôn là mày.”
“…”
Minh Huy ngừng một chút, sau đó nói tiếp.
“Lúc đầu, tao không tin rằng Nhã Lâm là người như vậy, nên âm thầm cho người điều tra, bên nhóm người Hoàng Long thông báo, Nhã Lâm đã bị người ta đẩy xuống vực, không rõ tung tích.”
Nói đến đây, Minh Huy khựng lại, ánh mắt nhìn cô gái như một cái xác không hồn nằm trên bàn mổ.
Gia Khánh mất đi cảm xúc, anh ngồi thừ ra, mặt mày bắt đầu tối lại, áp lực đè nặng lên tâm trí anh, cố gắng lắng nghe những câu nói tiếp theo của Minh Huy.
“Mấy tháng trước, tao đột nhiên nhận được thông báo, cho rằng một người có ADN trùng với Nhã Lâm, được một nhóm xã hội đen phụ trách một ca phẫu thuật thẩm mỹ, không rõ là ai đứng sau, chỉ biết sau người con gái được phẫu thuật có gương mặt bị tàn phá đến nổi không còn nguyên vẹn.”
“Ý mày nói, Nhã Lâm bị người khác đẩy xuống vực, nhưng chưa chết và lại bị người ta hủy dung nhan, sau đó lại sắp xếp một cuộc phẫu thuật.” Hoài Nam từ ngoài bước vào, tỏ vẻ khinh khỉnh như không tin… từ lúc Minh Huy bắt đầu tường thuật, anh đã nghe hết. “Đúng vậy! Chắc chắn mày sẽ nghĩ… tại sao phá hủy gương mặt của cô ấy rồi lại còn giúp cô ấy chỉnh sửa lại gương mặt. Nhưng đó là sự thật, cô gái ấy chính xác là Nhã Lâm.” Minh Huy nhìn Gia Khánh bằng ánh mắt cương quyết, Gia Khánh khẽ liếc nhìn Minh Huy rồi lại nhìn Hoài Nam. Anh nhếch môi vẻ bất cần. “Vậy mày nói tao nghe, Nhã Lâm hiện tại không phải Nhã Lâm hay sao?”
Gia Khánh kích động túm lấy cổ áo Minh Huy. Ánh mắt như chứa ngàn mũi dao nhọn.
“Nhã Lâm kia là giả mạo… mày không thấy cô ta thuộc nhóm máu dương tính hay sao? Còn nữa, từ lúc cô ta trở về, mày có ngày nào cảm nhận được sự hiện diện của cô ta không. Chính xác là mày không hề cảm nhận được Nhã Lâm từ cô ta.”
Minh Huy giật phắt tay Gia Khánh ra khỏi mình, tay anh run lên chỉ về phía Ân Di.
“Mày có thấy cô gái nằm ở kia không? Cô ấy chính là Nhã Lâm… từ đầu chí cuối, cô ấy luôn là Nhã Lâm.” Minh Huy gằng từng chữ. Hoài Nam như đứng không vững, bất lực tiến đến cạnh Ân Di, sau đó như sực nhớ ra điều gì đó. “Nhã Lâm có một vết thẹo ở lòng bàn tay.”
Dứt lời, anh vội vàng cầm tay Ân Di lên, quả không sai… Ân Di chính xác là cũng có một vết thẹo ở lòng bàn tay.
“Im đi…” Gia Khánh ánh mắt rực lửa, giọng nói lạnh tựa hàn băng, “Mày bảo cô ấy là Nhã Lâm… vậy còn Nhã Lâm ở ngoài kia thì sao?”
“Cô ta chính là con gái của tập đoàn Phước Thịnh, đã bị ba mày đánh đổ đến nổi phá sản.”
Minh Huy nhìn Gia Khánh, không tiếc nuối nói thẳng thừng… Gia Khánh đưa tay ôm lấy đầu mình.
Không phải như vậy? Tất cả đều là giả dối.
“Quốc Hy… còn hắn… hắn đi đâu suốt thời gian qua.” Gia Khánh cố gắng phản bác, cố tìm lấy một chút hy vọng, rằng anh không nhầm.
“Quốc Hy… nó luôn ở cạnh chúng ta, nó không hề rời khỏi cái đất nước này, mày có biết hằng ngày nó sống như thế nào khi chấp nhận để mày hiểu lầm nó, mày có biết, nó sợ mày phát hiện Nhã Lâm mất tích chứ không phải là bỏ đi, nên mới phải giả bộ như vậy.”
Minh Huy lôi từ trong áo ra một sấp giấy tờ, anh ném về phía Gia Khánh.
“Đây là kết quả xét nghiệm ADN của Ân Di, cả nhóm máu hiếm Rh- âm tính, cả vết thẹo trên tay, chừng đó đã đủ chứng minh, Ân Di chính là Nhã Lâm hay chưa?” Không gian rơi vào tình trạng bế tắc, ngột ngạt như chứa sát khí. Cảm giác nóng lạnh nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể của mỗi người. Hoài Nam hiểu ra mọi chuyện, anh cụp mắt xuống nhìn Ân Di thoáng buồn. Gia Khánh cầm tờ giấy khám nghiệm, tức giận run lên từng cơn. Phải rồi… từ lúc Nhã Lâm quay về, đột ngột và không hề báo trước. Anh chưa từng tìm thấy một chút quen thuộc nào từ cô ấy, chỉ khi ở bên Ân Di trong những lúc khó khăn, anh luôn cảm thấy ấm áp, luôn cảm thấy một chút cảm xúc mỏng manh ở Ân Di.
Nhưng… tại sao? Nếu Ân Di thật sự là Nhã Lâm… thì tại sao cô không nói cho anh biết.
“Ân Di… mất trí nhớ, cô ấy không nhớ những gì trước đây, chỉ biết mình tên Ân Di là chị của Bảo Anh, ngoài ra không nhớ bất cứ gì.”
Minh Huy như hiểu được suy nghĩ của Gia Khánh, anh nói hết những khuất mắt trong lòng Gia Khánh chỉ để giúp Ân Di tìm lại được hạnh phúc của mình, tìm lại được những gì vốn thuộc về cô ấy.
Tuy mất trí nhớ, nhưng hầu như tình cảm của Nhã Lâm trước đây vẫn luôn lưu lại trong tim Ân Di.
“Vậy nghĩa là… Ân Di là Nhã Lâm, còn Nhã Lâm kia lại là một người khác.”
Bảo Anh đứng trước cửa phòng cấp cứu, khó khăn nói lên từng chữ.
“Anh điều tra hết rồi, vị bác sĩ xét nghiệm máu giúp em và Ân Di đều được sắp đặt từ trước. Cô gái kia muốn dùng thân phận là Nhã Lâm để tiếp cận Gia Khánh hòng báo thù cho gia đình.”
Quốc Hy cũng bất ngờ xuất hiện, đặt tay lên vai Bảo Anh tỏ vẻ thông cảm sau đó anh nhìn Gia Khánh với ánh mắt buồn bã, những gì anh làm, đều khiến Gia Khánh tổn thương. Từ đầu đã vậy, kết thúc cũng vậy…
Huyền Thi ôm lấy Bảo Anh… cô hiểu tâm trạng khi nhận ra Ân Di không phải là chị của mình. Sự thật luôn làm người ta đau lòng
“Tìm được một người hiến máu… thiếu gia, cậu hãy ra ngoài chờ, chúng tôi cần phẫu thuật gấp cho cô ấy.”
Nguyên Phong bước vào cùng đội bác sỹ, nhanh chóng, mọi người tản ra.
Gia Khánh bần thần đứng dậy, thì ra là vậy… Nhã Lâm… sao cô dám. Gia Khánh không một chút cảm xúc, anh nhanh chóng chạy ra ngoài, cố tìm Nhã Lâm nhưng không thấy.
Cầm máy nhấn vào thuê bao “Nhã Lâm” ngay lập tức truyền đến một giọng nói.
“Thuê bao quý khách…”
Anh gập máy, sau đó nhấn vào một số lạ…
“Tìm Nhã Lâm về đây, ngay lập tức…”
“Vâng.”