Cô gái chán nản tháo gỡ dây buộc tóc ném vào xe.
Chiếc Ferrari mui trần cũng màu rượu booc đô lao nhanh về phía trước, mái tóc dài rũ xuống bay trong gió.
Dừng trước một biệt thự lớn, cô gái bước xuống xe, tay đẩy cửa bước vào. Bên trong có nhiều vệ sĩ đứng hai bên đón cô, nhìn thấy cô liền cúi đầu chào hỏi.
“Tiểu thư, chủ tịch đang chờ cô.”
Cô gái khẽ chau mày, khuôn mặt xinh đẹp tối lại, lần này cô chết chắc.
Vào đến cửa phòng, cô chần chừ một lúc mới gõ cửa bước vào.
“Chủ Tịch, con về rồi”
“Chuyện ta giao đã làm xong chưa?”
Một người đàn ông nghiêm nghị ngồi trước bàn làm việc, thuận tay đẩy máy tính sang một bên nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén.
Cô chán nản bặm môi nhìn ông ta “Bị bắt tại trận rồi!”
“Hay lắm. Cướp không được lô hàng đó lại bị bắt tại trận, còn dám mò mặt về đây ư?”
“Tại sao không về được?”
Cô bắt đầu thấy lửa giận ngập trời nhìn người đàn ông trước mặt, có đúng ông ta là cha cô không đây?
Ông ta đứng dậy cầm khẩu súng dí về phía cô.
“Chủ Tịch định giết người diệt khẩu, tránh hậu họa hả?”
Bao nhiêu năm qua cô đã quen cách ông ta đối xử với cô như thế này rồi, mỗi lần không hoàn thành việc ông ta giao phó, tương đương với một vết sẹo trên người, lần này ông ta ngắm mi tâm của cô, chứng tỏ đây không để lại sẹo mà để lại mạng của cô.
“Không làm xong việc, chết là vừa có gì oán trách?”
“Tôi muốn hỏi Chủ Tịch là ông có phải cha tôi không thế?”
Cô nghiêng đầu cười châm biếm, ánh mắt lạnh lùng xen chút đau khổ.
“Muốn biết thì xuống Diêm La hỏi rõ sự tình.”
Cuối cùng ông ta cũng dỡ chứng, từ trước đến đây bất kể món đồ gì không còn tác dụng ông ta đều loại bỏ, ngay cả con người và giờ là đến con gái.
“Chủ Tịch nên nhớ đã huấn luyện tôi thế nào, hôm nay đứa con gái xin bất kính.”
Nói xong, cô quay người tránh viên đạn ông ta bắn ra, lao về phía bức tường lộn ngược một vòng, nhanh như thoắt đá văng khẩu súng trong tay ông ta, lao về phía cánh cửa chạy đi.
“Hừ!”
Cô vừa ra ngoài đã bị đám vệ sĩ chặn đường, sau lưng truyền đến giọng cười ghê rợn.
“Ha ha, con gái, không phải ta đã bảo không xong việc thì mạng con cũng không còn, ngay cả con cũng đã đồng ý, bây giờ muốn nuốt lời, không dễ thế đâu.”
Ông ta vừa dứt lời, một tiếng súng vang lên, ngay sau đó là bả vai của cô bắt đầu rỉ máu.
Cô bị bất ngờ không đề phòng, trong tay cô chẳng có vũ khí gì, ông ta lại chuẩn bị bắn phát nữa.
“Cái gì?”
Ông ta trố mắt nhìn chiếc vòng tay của cô xoay lui xoay tới cuối cùng tạo thành một khối kim loại nhỏ.
“Đây là bom khí, ông không ngờ con gái ông có thể làm ra được thứ này chứ gì? Phát súng hôm nay, tôi sẽ trả lại Chủ Tịch.”
“Xì…” Một loại khí độc tràn từ khối kim loại ra, ai cũng nhanh chóng bịt mũi chạy đi, ông ta cũng vào phòng khóa trái cửa.
Cô nhân lúc này tháo chạy, đúng là lũ ngu… đó chỉ là khí bình thường vậy mà cũng bị mắc lừa, đúng là chẳng ra thể thống gì.
Còn chưa kịp vui mừng, cơn đau từ cánh tay làm cô không chịu được, máu liên tục chảy, một ngày một nhiều.
“Mẹ nó, cái bệnh khỉ này bây giờ hại vô cùng.”
Máu không đông, cô càng ngày càng mất sức.
“Này cô kia… đi không nhìn đường hả?”
“Con mắt nào của ông thấy tôi không nhìn đường.”
Cô bực bội chửi một câu, sau đó ôm bả vai bỏ đi, chân cô bị xe máy đụng cũng đau âm ỉ.
Một chiếc Cadillac dừng trước mặt cô, nhanh chóng cô được đưa lên xe.
Cô biết cô không nên leo xe bừa, nhưng tình trạng của cô không cho phép cô chọn lựa, sau này ra sao thì cứ kệ đi, bây giờ cô muốn ngủ.
Huyền Thi lái một chiếc mô tô chở Bảo Anh, lạng lách như một luồng khí bay với tốc độ chóng mặt.
“Chạy gì dữ vậy?” Bảo Anh ngồi sau chòm lên tai Huyền Thi, gương mặt tỏ vẻ bình thường.
“Vương Khánh bảo về làm nhiệm vụ cùng Minh Huy và Hoài, không chạy về nhanh tao với mày nhịn cơm cũng nên.”
Huyền Thi nói thản nhiên.
Vương Bảo thở dài nhìn Quốc Hy.
“Huyền Thi về đến mà thấy bộ dạng mấy ngày giam cơm này của chú chắc đau lòng lắm.”
“Anh nghĩ tôi muốn vậy chắc, Vương Khánh đó đúng là rắn độc.”
“Mau bắn đi, không muốn ăn cơm, Vương Khánh làm vậy là vì muốn tốt cho các cô các chú, nó là bá chủ của giới Hắc Đạo, nhưng không thể một tay che trời để bảo vệ hết thảy. Bảo Anh và Huyền Thi được huấn luyện bây giờ cũng lái xe không tồi, Minh Huy cùng Hoài Nam thì giỏi võ, còn chú mày với anh ở đây bắn súng.”
Vương Bảo nhún vai sau đó ném vĩ đạn cho Quốc Hy.
Cô tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trên ghế sofa, vết thương đã được băng bó, bộ đồ trên người vẫn còn nguyên, chỉ rách một miếng to đùng trên bả vai.
Cả người đau ê ẩm, cô ngồi dậy nhìn xung quanh, đập vào mắt cô là một khuôn mặt lạ. Mái tóc đen, ngũ quan thanh tú, đôi mắt sắc lạnh mang một chút độc đoán, đẹp trai quá.
Anh ta liếc nhìn cô, gương mặt vẫn không chút biểu hiện.
Cô đứng dậy định nói cảm ơn rồi rời đi, nhưng vừa đứng dậy, đã phát hiện hai chân cô bị trói chặt, xung quanh bắp chân là gần chục quả bom mini. Tuy không phải là bom gì ghê gớm, nhưng đủ để cô banh xác tại trận.
(Mong các bạn ủng hộ tác giả, cmt và nhận xét của các bạn sẽ là liều thuốc tinh thần cho mình đấy ạ:">>>)