Đặt chân xuống Italia, cô có phần không thoải mái.
Qủa đúng là bá chủ giới hắc đạo, chỉ vừa bước xuống khỏi máy bay tư nhân, ngay lập tức đã có kẻ muốn truy sát.
Hắc đạo vô tình nhưng đều là người trọng tình, giết người không cần lý do nhưng cứu người càng không lý do. Cô chính là nghe câu này từ miệng hắn…
Chiếc Cadillac kềnh càng được cô phóng như bay, quẹo trái, quẹo phải. Chiếc xe hết nghiên bên này lại đổ về bên kia, cô là người lái nhưng cũng cảm thấy bức bội khi cơ thể chịu nhiều áp lực như vậy.
Đằng sau là hai chiếc Ferrari đen ám sát, trên xe có bốn người, hai xạ thủ một tài xế và một ném bom mini.
Ấy thế mà ba người đàn ông trên xe vẫn bình thản, ngồi yên không động đậy, gương mặt cũng chẳng thay đổi, bọn họ chỉ chăm chăm nhìn vô lăng và hai bàn tay dùng sức của cô.
Vương Khánh nhíu mày khi thấy tình hình không ổn.
Hai chiếc Ferrari phía sau đã bám sát hai bên phía sau, mỗi xe hai tên xạ thủ, hai xe thì có bốn tên, nếu như ở khoảng cách gần và đường đi không hề có vật cản thì rất dễ chúng có thể nhanh chóng hạ gục mục tiêu.
Quốc Hy hơi cựa quậy muốn giật tay lái với cô, nhưng Vương Khánh nhanh chóng ra hiệu dừng lại. Cô ngồi trước vô lăng nhìn qua gương chiếu hậu thấy hết.
Khốn kiếp, cô thầm rủa.
“Mạng họ là mạng cô đấy!”
Vương Khánh bình thản nói, thanh âm trầm thấp không hề ngập ngừng, hay run sợ lo lắng.
Cô suýt dựng ngửa, hắn nói như vậy chẳng khác nào ra lệnh dù cho mất mạng của bảo vệ mạng của hai tên kia hay sao?
“Lão đại, tôi có thể thay cô ấy”
Nguyên Phong ngồi bên cạnh Vương Khánh, hắn nói xong liền nhìn cô cười khích.
Cô tức đến ói máu “Không cần, đừng xem thường tôi!”
Vừa dứt lời, cô đem sự giận dữ trút vào vô lăng, gạt cần, chân chuẩn bị thế rồ ga. Đột nhiên chiếc Cadillac phanh kít đến chói ta, cảm giác như xe được nhấc bỗng, dùng một bánh xe sau làm tâm, gạt cần, lên ga, tăng tốc, chiếc xe liền quay một vòng độ. Mui xe đột ngột đổi hướng, sức cản ngày một lớn, lực dồn về phía mui xe, quất mạnh vào hai chiếc Ferrari chạy ngược hướng.
“Rầm” Một thanh va chạm vang lên, hai chiếc Ferrari bị gạt ra xa, đâm vào lề đường, trên đường cao tốc, chiếc Cadillac dừng lại trong một giây, sau đó nhanh như tia chớp lao đi với tốc độ km/h.
Cô ngồi trước vô lăng, mặt lạnh không chút máu, vừa rồi cô đã thực hiện cú xoay bằng chiếc xe như voi kềnh càng này, cô thật tài năng.
Lao đi bằng một tốc lực lớn, trong vòng chưa đầy năm giây sau, phía sau truyền đến tạp âm nổ “bùm” khiến mặt đất rung chuyển, qua gương chiếu hậu, cô nhìn thấy từng cụm khói đen xộc thẳng lên trời, những mảnh vụn cùng lửa ngọn cháy văng tung tóe, cảnh tượng hãi hùng hiện ra trước mắt khiến cô thoáng rùng mình.
Nguyên Phong trợn ngược mắt nhìn người con gái phía trước.
“Trời ạ! Cô có phải là con người không?”
Câu này có nghĩa gì đây, là hắn đang khen hay đang khinh miệt cô?
“Ý anh là gì?” Cô nghiến răng nhìn Nguyên Phong.
“Ý hắn ta là cô không phải con người mà là thần tiên đấy!” Quốc Hy cười nhạt.
Vương Khánh ngồi phía sau không nói bất cứ gì, hắn chỉ im lặng nhìn cô, ánh mặt lộ rõ ý cười sau đó mất hút. Đáng tiếc giây phút này chẳng ai nhìn thấy…
Xe chạy đến trước một khách sạn đẳng cấp của giới thượng lưu, cô cho xe dừng lại trước một đoàn người xã hội đen.
Nhìn tòa khách sạn cô đoán chỉ chừng hai tầng, nó rộng, nhưng thấp. Khi bước vào trong rồi thì mới ngộ ra, nó chỉ là một tầng trệt, không có gác hay tầng trên, cao chót vót.
Vương Khánh đi trước đoàn người, hai bên là một loạt đàn ông mặc đồ đen, cô mặc một chiếc áo ba lỗ cùng quần short ngắn.
Lúc ngủ dậy cô đã kịp thay cái gì đâu, chính Vương Khánh lôi cô đi không cho cô đến một chút thời gian thay đồ mà.
Nhìn một thảm người đâu đâu cũng đen, Vương Khánh đi đến đâu thì đám người cúi rạp đầu cung kính chào đến đó. Một lão già đầu tóc muối tiêu từ bên trong chạy ngược hướng đi ra, thấy Vương Khánh liền hớn hở chạy đến như chó thấy chủ.
“Vương lão đại, thất lễ, thất lễ, mời ngài đi lỗi này.”
Vương Khánh liếc nhìn ông ta, gật đầu rồi đi theo. Bấy giờ cô mới phát hiện, hóa ra trong tổng số mấy trăm người đàn ông chỉ có mình cô là phụ nữ, hèn gì từ lúc xuống xe thì cô đã nhận rất nhiều sự chú ý.