Giả Vương Bình Thiên Hạ

chương 103: 103: chiến sự nổi lên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Cái Ngọc Ấn này.

.

!"

Nguyễn Văn Chương tập trung một trăm hai mươi phầm trăm tinh thần, ánh mắt kinh hãi tột cùng.

Ngọc Ấn mà Lý Công Minh vẽ bên trong Thái Tổ Thần Binh Phổ này hắn làm sao có thể quên được, chính là nó đã đưa Nguyễn Văn Chương hắn đến với thế giới này mà.

"Tại thế giới hiện đại, ta là một thiếu gia nhà giàu, cũng ham mê Cổ Vật, nhân lúc có hay tin Đấu Giá Hội có đấu giá một cổ vật là Ngọc Tỷ thời xa xưa.

.

!

"Không ai biết lai lịch của nó, ta là không muốn nó lọt vào tay của người nước ngoài, nên mới ra giá cao đem nó thu mua lại, chẳng thể ngờ giữa đường lại bị sát thủ tập kích, không sống nổi, máu của ta nhiễm vào Ngọc Ấn đó, khi tỉnh lại thì đã đến thế giới này rồi.

.

!"

"Cùng một cái Ngọc Ấn, lại tạo ra hai sự kiện xuyên việt, thật ra chiếc Ngọc Ấn đó có lai lịch gì.

.

?"

Khi mà nhìn thấy Ngọc Ấn mà Lý Công Minh vẽ ra, Nguyễn Văn Chương đã có linh cảm trong lòng, quả nhiên những gì hắn nghĩ vẫn là đúng, Lý Công Minh cũng như hắn, đều là trước khi chết bị Ngọc Ấn này đưa đến nơi đây.

"Nếu người anh em đã xem qua văn tự này, điều đó cũng có nghĩa là Đại Việt Vương Quốc của ta lập ra đã không còn tồn tại.

.

! Ta cũng không có yêu cầu gì, chỉ hy vọng người anh em nghĩ tình chúng ta đều là người nước Việt, ta còn để quyển Khí Đồ này lại cho người anh em, mong người anh em có thể cho con cháu của nhà họ Lý một con đường sống.

.

! Lý Công Minh xin cảm ơn.

.

!"

Đây cũng là lời cuối cùng trong bức thư của Lý Công Minh để lại, hắn tuy rời đi, nhưng vẫn còn có tình cảm với nơi này, có tình cảm với lại con cháu của mình, để lại dòng tin này hy vọng để lại cho Lý gia hậu nhân một con đường sống.

Chắc y cũng biết, không có triều đại nào có thể tồn tại được mãi mãi, thịnh cực tất suy, kết cục của Lý gia đã được dự báo từ trước.

Thường một khi thay triều đổi đại, số phận của Hoàng Tộc củ bi kịch thì ai cũng có thể tưởng tượng ra được.

"Bệ Hạ.

.

! Bệ Hạ.

.

!"

"Vào đi.

.

!"

Đem Thái Tổ Thần Binh Phổ gấp lại, Nguyễn Văn Chương ra hiệu cho Nguyễn Chính bên ngoài tiến vào.

"Nói đi.

.

! Có chuyện gì quan trọng.

.

!"

Nguyễn Văn Chương hắn đã căn dặn Lý Dương không cho bất kỳ người nào vào trong này, Nguyễn Chính cũng không phải ngoại lệ.

Event

Nhưng giờ đây Nguyễn Chính lại muốn làm phiền hắn, xem ra nếu không phải chuyện gì cực kỳ quan trọng, Nguyễn Chính sẽ không mạo hiểm gặp hắn trong lúc này.

"Bệ Hạ.

.

! Vũ Vương đã làm phản.

.

!"

Nguyễn Văn Chương ý nghĩ vừa rồi cực kỳ chính xác.

Nếu như không có chuyện quan trọng đến như thế này, Nguyễn Chính hắn dù có to gan đến mấy, cũng không dám làm phiền Nguyễn Văn Chương trong hoàn cảnh này.

"Nguyễn Văn Vũ.

.

? Hắn dựa vào cái gì để làm phản.

.

!"

Tin tức này đối với Nguyễn Văn Chương hắn không phải là quá bất ngờ.

Từ ngày Nguyễn Văn Vũ cùng Nguyễn Văn Hộc làm trái mệnh lệnh giới nghiêm của hắn chạy ra khỏi Mễ Thành, hắn biết Nguyễn Văn Vũ thế nào cũng sẽ đi đến một bước như ngày hôm nay.

"Bệ Hạ.

.

! Tin tức nói Vũ Vương nắm trong tay chiếu thư của Tiên Đế trước khi lâm chung, nói ngài! ! Nói ngài.

.

!"

"Nói ta không phải là người do Tiên Đế chọn, ngôi vị không được chính thống có phải hay không.

.

?"

Nguyễn Văn Chương cười nhạt, chuyện rõ như ban ngày thế này kia mà, có cần thiết giấu giếm không kia chứ.

Phan Đình Phong.

.

? Con cáo già này, Nguyễn Văn Chương hắn đã có chút xem thường y.

Không ngờ tên đó vẫn còn giữ lại Chiếu Thư thật của Tiên Đế trước khi lâm chung.

Hắn vốn nghĩ sau khi làm một cái di chiếu giả, Phan Đình Phong sẽ đem Chiếu Thư thật kia hủy đi.

Không ngờ con cáo già đó không những mạo hiểm giữ lại, mà còn đúng lúc này giao nó cho Nguyễn Văn Vũ, âm hắn một đao.

Người này đúng là không tầm thường một chút nào nha.

!

Event

"Hắc hắc.

.

! Nguyễn Văn Khánh.

.

! Ngươi không ngờ ta còn để lại chiêu này có đúng hay không.

.

?"

Trên giường bệnh của quân doanh Tú Nguyên Thành, sau khi xem qua tin tức mới nhất của Đại Thành Quốc do Nghê Tu Vệ gửi về, Phan Đình Phong cười lạnh liên tục.

Bức chiếu thư đó là do hắn cho người bí mật giao cho Nguyễn Văn Vũ.

.

!

Nguyên nhân hắn đến giờ vẫn còn giữ chiếu thư thật, trên thực tế không phải là để đối phó với lại Nguyễn Văn Khánh.

Người mà hắn muốn đối phó là Nguyễn Văn Ánh.

Hắn sợ Nguyễn Văn Ánh sau khi lợi dụng hắn đưa Nguyễn Văn Khánh lên làm vua xong sẽ dùng chiêu qua cầu rút ván, nên hắn phải đề phòng người này.

Có ai đâu ngờ người mà hại hắn không phải là Nguyễn Văn Ánh, mà là người luôn được mọi người nghĩ là ngu si ngốc nghếch Nguyễn Văn Khánh.

Thằng nhóc đó che giấu quá thâm sâu, cả hắn cùng Nguyễn Văn Ánh đều đã bị Nguyễn Văn Khánh lừa gạt rồi.

"Quốc Công gia.

! Theo tôi thấy lần này Vũ Vương không phải là đối thủ của Tân Hoàng Đại Thành.

.

!" Lạc Tiêu cũng là viên Đại Tướng của Đại Nghê Quốc.

Về mặt quân sự hay chính trị cũng không đến nổi tệ.

Quan sát tình hình Đại Thành Quốc hiện tại, hắn nhìn ra được Nguyễn Văn Vũ tuy lợi hại, nhưng không phải là đối thủ của Tân Hoàng hiện tại của Đại Thành đâu.

Cũng không hiểu như thế nào, sau khi nghiên cứu tình hình chính trị tại Đại Thành Quốc hiện tại, hắn là có nỗi sợ hãi vô danh, nỗi sợ hãi của hắn là xuất phát từ tên Hoàng Đế mới kia của Đại Thành.

Không phải Hoàng Đế nào cũng có thể hạ được quyết tâm chống lại Quý Tộc một cách mạnh mẽ như vậy, còn là đang khá thành công với sự quyết đoán của mình.

"Ta không có nghĩ đến chuyện Nguyễn Văn Vũ có thể dành chiến thắng.

.

!" Phan Đình Phong cười nhạt.

Hắn làm Thừa Tướng của Đại Thành Quốc mười mấy năm trời, gặp qua Nguyễn Văn Vũ cũng không ít lần, sao không nhìn ra được Nguyễn Văn Vũ có bao nhiêu bản lĩnh.

Những chiến công của Nguyễn Văn Vũ đại đa số là được thổi phồng lên, những gì Nguyễn Văn Vũ có được chẳng qua cũng nhờ vào Phí Mân, Đại tướng Quân trấn thủ Tân Nha Thành kia.

Event

Một tên bao cỏ như vậy mà muốn cùng một người độc ác bá đạo như Nguyễn Văn Khánh chống lại, đúng là không biết tự lượng sức của mình mà.

Không sớm thì muộn Nguyễn Văn Vũ cùng sẽ bị Nguyễn Văn Khánh tiêu diệt thôi.

"Vậy ngài.

.

!"

Không tin tưởng Nguyễn Văn Vũ chiến thắng, còn đưa Chiếu Thư cho Nguyễn Văn Vũ kia để làm cái gì.

Không phải là để cho Nguyễn Văn Vũ đi nạp mạng vô ích không có chút lợi ích gì hay là sao.

Nếu như là hắn, đem Chiếu Thư trở lại Đại Nghê Quốc, thông qua một ít thủ đoạn, Đại Nghê Quốc có thể chiếm lấy thêm chút lợi ích, còn có quân cờ Nguyễn Văn Vũ này cũng không có hy sinh vô ích.

"Điều mà ta muốn là Đại Thành Quốc ngày càng hỗn loạn.

.

! Nguyễn Văn Khánh không có thời gian chỉnh lý đất nước, đây là cơ hội cho Đại Nghê Quốc chúng ta.

.

!"

Nguyễn Văn Vũ làm phản, Phí Mân vốn là sư phụ của Nguyễn Văn Vũ, tên đó chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, thế nào cũng sẽ phát binh trợ giúp Nguyễn Văn Vũ.

Khi đó Đại Thành sẽ càng ngày càng hỗn loạn.

Không có Phí Mân mười ngàn quân chính quy trấn thủ, Đại Mao Quốc sẽ phát binh công đánh, khi đó dù Đại Thành có dành được chiến thăng, đẩy lui Đại Mao quốc quân đội, binh mã cũng sẽ bị tổn thương thảm trọng.

Đại Nghê chỉ càn phái ra thêm một chi quân đội vừa phải, cũng hoàn toàn có thể đem Đại Thành công phá, đây mới là toàn bộ kế hoạch của hắn, cũng là ý đồ mà hắn muốn thực hiện.

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio