Giả Yêu Thành Thật

chương 30: bị đuổi ra cửa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tại phòng Minh Thành Hữu vừa tắm rửa xong, mặc một bộ đồ khô mát, sau đó dạo bước đi ra sân thượng, hơi nghiêng người ngó qua liền thấy Phó Nhiễm vẫn đứng ở ngoài cửa không nhúc nhích.

Trong lúc đó ánh mặt trời lười biếng nghiêng chen vào qua các kẽ ngón tay xanh xao, một bàn tay cô đặt trên đỉnh đầu.

Nỗi tức giận trong lòng Minh Thành Hữu như không có cách nào xua tan được, hắn nắm chặt bàn tay lại.

Phó Nhiễm cũng không ngẩng đầu lên, sau lưng là cửa lớn vẫn đóng chặt, hắn đứng đó được một lúc lâu, lúc này mới bước rời đi.

Minh Thành Hữu trở lại phòng ngủ, ở giữa chiếc giường lớn là một màu đỏ thẫm chói mắt kinh người. Hắn ở trong phòng vòng đi vòng lại, đi tới hướng ghế sô pha nhặt lên chiếc máy chơi game bị ném ở một bên.

Tiêu quản gia đứng ở bên ngoài, cất tiếng gọi dè dặt.

"Tam thiếu, cơm trưa đã chuẩn bị xong."

Minh Thành Hữu ngẩng đầu ngó qua hướng ngoài cửa sổ, vốn là cửa kính nhìn xuyên thấu chẳng biết hơi nước đã kết lại từ lúc nào, lại nhìn thấy bầu trời đen tối mù mịt đã bắt đầu mưa tí tách.

Hắn đặt đồ trong tay xuống, bước tới kéo cửa phòng lao ra.

Tiêu quản gia theo sát hắn mà bước tới, nhưng bất luận thế nào cũng không theo kịp bước chân hắn.

Minh Thành Hữu mở cửa chính ra, hương vị bùn đất cỏ cây hỗn hợp chạm vào mặt, bóng dáng to cao đứng trước trụ La Mã, ánh mắt nhìn qua một vòng cũng không phát hiện ra Phó Nhiễm.

Minh Thành Hữu đội mưa đi vào vườn hoa đưa mắt tìm kiếm, những loại hoa cỏ quý giá trong vườn kia do chính người trong nghề làm vườn bài trí, có thể nhìn một cái là thấy vẻ hài hòa đẹp mắt.

Tiêu quản gia cầm lấy cây dù vội vàng đi đến bên cạnh hắn. "Tam thiếu, mưa lớn như vậy, trở về đi."

"Cô ấy đâu?"

Lúc Phó Nhiễm bị hắn túm ra khỏi phòng, trên người không mang cái gì cả, có thể đi đâu chứ?

"Thiếu phu nhân sao?"

Ánh mắt Tiêu quản gia khó hiểu nhìn về phía Minh Thành Hữu "Sớm đã đi rồi, nhìn thấy thời tiết không tốt, thiếu phu nhân hỏi tôi lấy cái ô nói là đi làm."

Ai lại ngốc thế chứ? Hắn không cho ai được cho cô ấy vào cửa, chẳng lẽ lại ngoan ngoãn thật sự sẽ đứng ở đây gặp mưa? Cho là chuyện đùa giỡn, diễn trò khổ sở.

"Đi sao?" Minh Thành Hữu nhăn lông mày lại.

Tiêu quản gia vội vàng biện luận. "Tôi chưa mở cửa cho thiếu phu nhân, cái ô là đưa từ trong cửa sổ đưa ra."

Trong lòng Minh Thành Hữu tức giận mất bình tĩnh, nâng chân lên đá bay một chậu hoa, chiếc chậu gốm sứ bùm bùm rơi ra khỏi bậc thang, trông như hành lễ phủ phục trên mặt đất, bùn đất màu nâu sẫm bị nước mưa trôi đi.

"Tam thiếu!"

Minh Thành Hữu phất tay ra đẩy cây dù Tiêu quản gia đưa tới, tâm tình không hiểu tại sao khó chịu, chỉ muốn tìm người để trút giận.

Không bao lâu sau khi Phó Nhiễm đi ra khỏi Tôn Vân Thủ Phủ, cái ô cầm ở trong tay kịp thời phát huy tác dụng. Cô sờ sờ túi, trống không, quần áo trên người còn xộc xệch như vậy, nhưng lúc đó bị đuổi ra quá đột ngột, cô chỉ kịp đeo mỗi dép.

Một chiếc xe màu bạch kim lướt qua nhanh như gió, Phó Nhiễm lùi lại hai bước tránh ra, lại thấy nó nhanh chóng chuyển lái lùi về bên cạnh cô, cửa sổ xe bên trái hạ xuống, lộ ra gương mặt tuấn tú quen thuộc "Tiểu Nhiễm."

Cô khẽ khom lưng, lúc này mới nhìn rõ mặt người đó "Đại ca."

Sắc mặt hắn lạnh lùng trầm tĩnh, vẫn bất động một lúc chưa mở miệng ngay.

"Như thế nào em lại ở đây? Đi đâu, anh đưa em đi."

"Không cầnđâu."

"Lên xe đi, nói không chừng chung quanh đây có ký giả."

Phó Nhiễm biết rõ lúc này cô không có lựa chọn nào khác, chẳng lẽ lại nói là cô muốn đi bộ đi đến phòng làm việc?

Chiếc xe năm chỗ ngồi lúc này không lao nhanh giống như vừa rồi, Minh Tranh từ sau tay lái cầm chiếc khăn lông còn mới đưa cho cô.

"Làm sao lại trở thành bộ dạng như vậy?"

Môi Phó Nhiễm như tự giễu nhếch lên, ánh mắt lướt qua chiếc dép màu lam nhạt trên chân. "Tôi bị đuổi ra ngoài."

"Vì cái gì?"

Đầu tóc Phó Nhiễm vẫn dính ướt, thấy cần gạt nước đẩy ra từng dấu vết nước mưa lưu lại thành từng hàng. Trên phố có đám người muôn hình muôn vẻ vội vàng qua lại, bỗng nhiên cô xuất thần, kinh ngạc mở miệng nói.

"Có một lần cũng là lúc trời mưa như vậy, tôi cũng như những người bên ngoài kia giống như mất hồn chạy trong mưa, tôi lớn tiếng kêu với bầu trời kia, tất cả là vì cái gì, có thể cho tới tận hôm nay, tôi cũng không có được đáp án."

Minh Tranh cầm tay lái chặt hơn, hắn hạ cửa sổ xe xuống thành một khe hở rất nhỏ, ngẫu nhiên có vô số hạt mưa hắt vào gương mặt, cảm giác ướt lạnh dập tắt xúc động trong cơ thể hắn.

Chỉ trong chớp mắt, người đàn ông này lại khôi phục thành dáng vẻ lạnh lùng như bình thường.

Ánh mắt hắn lướt qua kính chiếu hậu dừng lại ở trên cổ Phó Nhiễm, cô không tự biết, chỗ kia lưu lại một vết hôn hồng hồng sau một đêm chưa tan ra, lúc này đã hiện ra bầm tím.

Ánh mắt Minh Tranh chìm dần, không gian nhỏ hẹp yên tĩnh không có tiếng động, lại là loại cảm giác gần như hít thở không thông. Phó Nhiễm hít một hơi dài, vô dụng, trong lòng cô muốn hỏi ra chuyện năm đó, có thể hiển nhiên hắn không muốn đề cập tới, càng nghĩ đến lại càng sớm quên mất.

Cảm giác không còn sức lực chạy khắp toàn thân, Phó Nhiễm xuất thần nhìn chằm chằm bóng người ngoài cửa sổ càng lúc càng xa, khuỷu tay tì vào cửa chống cằm lên.

Tiếng nói như ám chỉ, giờ phút này cô đúng như một chiếc thuyền nhỏ trôi nổi tại mặt biển, trừ đi cảm giác sợ hãi ra không còn gì khác nữa."Ca ca"

Tiếng cô khẽ gọi, trí nhớ như từng một đoạn phim ngắn phát ra, trong lòng tràn đầy chua xót khó nhịn. "Đây là một lần cuối cùng tôi hỏi anh, anh không muốn nói, tôi cũng không miễn cưỡng."

Bàn tay trái đặt ở trên đầu gối bị một bàn tay ấm áp kéo qua, sau đó nắm chặt lại trên đùi Minh Tranh.

Chóp mũi Phó Nhiễm đau xót, cô không quay đầu lại, con mắt vẫn nhìn chằm chằm hướng ngoài cửa sổ.

Xe chạy nhanh về con đường phía trước, có thể Phó Nhiễm tìm không được con đường phía trước của cô ở đâu.

Mưa dần dần ngớt, mặt đất lại bởi vì trận mưa này mà hoàn toàn ẩm ướt. Hàng cây xanh bên đường dần lộ ra, Phó Nhiễm vẫn mặc cho hắn cầm tay, cô chờ hắn mở miệng.

Minh Tranh vẫn có thể nhếch môi mỏng lên nhưng vẫn không nói lời nào.

Người vốn là như vậy, trước khi chưa từ bỏ ý định, cõi lòng đầy hi vọng.

Có chuyện Phó Nhiễm nhiều lần lên tới trên cổ họng, do dự hết lần này đến lần khác, cô cũng chỉ biết lấy hết dũng khí ra.

"Ca ca..."

Chiếc xe phanh gấp, bánh xe hằn vết trên mặt đường, Minh Tranh mở cửa xe, đồng thời thu hồi bàn tay đang cầm tay Phó Nhiễm."Anh còn có việc, chỉ có thể đưa em đến đây."

Hắn móc ra ví da, tùy ý rút ra một xấp tiền đưa về phía Phó Nhiễm, "Cầm lấy."

Bàn tay cô vẫn còn lưu lại hơi ấm của tay hắn. Lúc này tim Phó Nhiễm đang đập mạnh và loạn nhịp, cô ngẩng đầu, ánh mắt Minh Tranh bình tĩnh xaxăm, cô tự giễu mình, yếu ớt cười rút ra từ trong tay hắn một đồng một trăm."Cảm ơn."

Lúc Phó Nhiễm đẩy cửa rời đi cũng chưa quay đầu lại.

Nói cho cùng, là cô tự ảo tưởng, hắn từ trước đến nay đều hiểu đúng mực, chỉ có thể như thế này.

Tầm mắt Minh Tranh vẫn đặt trên bóng dáng của Phó Nhiễm, thấy cô càng chạy càng xa, cuối cùng biến mất trong màn mưa, cũng biến mất luôn ở trong mắt hắn.

Hắn lấy ra điếu thuốc đốt, chỉ hít sâu một hơi, miệng mất hết hào hứng hút hơi thứ hai.

Phó Nhiễm che dù đến đến bên công viên, bởi vì có mưa nên không gặp người nào. Đúng là gặp loại thời tiết như hôm nay còn có ai lại giống như cô đến đi dạo công viên?

Chiếc ghế gỗ dài được sơn qua loa cũng không ngồi được.

Cô đành phải tiếp tục đi lên phía trước, suy đoán trên người chỉ có một trăm đồng, có thể làm những thứ gì?

Sắc trời dần dần chìm xuống, không đến chạng vạng 5 giờ, bên ngoài đêm đen tiến tới gần, trong phòng khách ở Tôn Vân Thủ Phủ sáng như ban ngày, một bóng người đứng ở trước cửa sổ, Minh Thành Hữu bóp tắt thuốc lá trong tay, hai đầu lông mày khẽ nhíu, khuôn mặt u sầu.

Suy nghĩ kỹ ngược lại thấy tức giận thêm, hắn nóng nảy đem ném cô ra bên ngoài, ngược lại cô lại phủi mông một cái, trực tiếp đi luôn.Chỉ là trên người cô không mang tiền, lúc này đường đi ra ngoài còn khó, bộ dạng cô lúc đó chật vật, cũng không thể có khả năng trở về Phó gia.

Tiêu quản gia thấy hắn đứng giữa trời ở đó, nhìn thời gian suy nghĩ một lúc, thiếu gia này buổi trưa không có ăn cơm. Để thực sự đói bụng có thể bà đảm đương không nổi trọng trách của mình "Tam thiếu" Bà hết sức coi chừng mở miệng "Ăn cơm tối đi."

Minh Thành Hữu xoay người, ánh mắt lãnh đạm liếc về hướng Tiêu quản gia, bà cho là hắn lại sắp nổi giận, hù dọa bà làm cổ co rụt lại.

"Thiếu phu nhân đến bây giờ không có trở lại, nếu không tôi cho người đi ra ngoài tìm xem?"

"Không cần, cửa vẫn mở, cái này chẳng lẽ cô ấy ngay cả đường về nhà đều không tìm được?"

Tiêu quản gia thấy vậy, đành phải trở lại phòng ăn.

Không bao lâu, bà thấy Minh Thành Hữu lên lầu thay đổi bộ quần áo vội vàng đi ra ngoài.

Đèn sau xe Maybach nhanh chóng biến mất tại đoạn cuối con đường.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio