Đó là vào một ngày đẹp trời của năm về sau, đang chạy bộ buổi sáng qua khúc cua hẹp. Minh nhìn thấy một con bé mặc quần áo với “style” khó hiểu chạy xe đạp phóng như điên, cứ mải nhìn cho đến khi xe con bé đến gần cũng không kịp tránh.
Và rồi kết quả thì khỏi phải bàn, hai con người nằm chỏng chơ giữa đường. Bực mình quá cậu liền chửi tục một tiếng. Cái con kia thì cứ xin lỗi rối rít nhưng cậu bé không để tâm. Đập vào mắt cậu nhóc bây giờ là bàn chân có vết sẹo to tướng, cậu nhóc thoáng ngỡ ngàng nhưng chưa kịp hỏi thì con bé đã phóng xe đi mất.
Nó không hề biết rằng người vừa bị nó đâm thoáng ánh cười trong con mắt và nhủ thầm: “ Cuối cùng anh đã tìm thấy em“.
.....
Cậu nhóc cho người tìm hiểu và biết rằng Bít đang làm trong một quán phở và chuẩn bị nhập học. Thực ra đã học hết cấp ba rồi nhưng vẫn muốn giữ lời hứa với con bé nên cậu nhóc lại nộp đơn xin học lại lớp và kiên quyết đòi vào A.
Muốn tạo cho nó một sự bất ngờ nhưng trong năm học có bao nhiêu sự cố ập đến để chia rẽ hai người họ. Đến nỗi khiến bao nhiêu lần An khóc vì tủi thân mà cậu nhóc vẫn không làm gì được.
Sau một quá trình điều tra thì Minh mới biết chủ mưu chính là tên nhãi ranh trong lớp. Muốn tìm một cơ hội nói rõ với An nhưng Minh luôn bị cậu ta chơi xấu và reo rắc vào đầu An những điều không hay về Minh.
Mãi cho đến một lần đang định tỏ tình với con bé thì Minh lại bị tên khốn kia chơi cho một vố đau khi đã gọi cả trường ra để bêu giếu con bé. Muốn tìm một thời điểm thích hợp để nói cho nó biết nhưng không ngờ An đã rời đi.
Chuyện lần này khiến cậu nhóc phát điên lên, muốn tìm An nhưng lại muốn để cho cô bé có thời gian suy nghĩ nên cậu đã chọn cách chờ đợi. Trong năm trời, công ty của Minh càng ngày càng mạnh và đã đến lúc cậu nhóc trả đũa Hoàng Quân....
.....
năm sau Đức Minh đã kì công tìm người giả đến để kí hợp đồng với công ty của An, đơn giản vì nếu cậu nhóc lộ diện ra thì có lẽ An sẽ không đồng ý. Ấy vậy mà đời không như là mơ. Hôm đó cậu thấy An đi cùng Hoàng Quân trên con phố, lửa giận bốc lên khiến cậu nhóc không làm chủ được mình và kéo An lại. Cậu dẫn con bé đến “ căn cứ” của mình.
Có thể nói người tính không bằng trời tính, đã là cái duyên thì có tránh nữa vẫn sẽ không thể nào thoát được....