Cô gái tên My Tuyết này thật kiêu ngạo!
Vừa thấy mặt đã muốn đuổi đám người Triệu Phong đi.
Ban
Bàng Húc hơi sợ hãi, đột nhiên cúi đầu, theo bản năng lùi lại phía sau một bước, giống như rất kiêng kị cô gái My Tuyết này.
Ngô Lương cũng nhíu mày, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng, cậu ta cũng cảm thấy có vẻ như đối phương rất khó giải quyết.
Còn Triệu Phong thì không biết nhiều về My Tuyết, tuy nhiên nhìn điệu bộ này hình như là một thiên kim đại tiểu thư của một gia đình giàu có.
Không giống như Tống Từ, cô gái My Tuyết này thiếu đi khí chất cao quý, cho dù mặc váy dài cổ truyền sang chảnh cũng không thể che giấu được hành vi lưu manh của mình.
Tính tình của Tống Từ cũng không tốt nhưng đôi khi lại rất đáng yêu, còn cô My Tuyết này thì lại rất phiền phức.
"Ba người điếc hay sao? Tôi nói các người cút đi để bổn tiểu thư chơi bóng, tôi không muốn bị người khác quấy rầy!".
Giải My Tuyết đi đến trước mặt ba người, miệng lưỡi cô ta lại không chút lưu tình nể nang gì.
Đầu của Bàng Húc cúi gằm xuống, lúc nãy còn mạnh miệng nói về My Tuyết, bây giờ lại hoàn toàn ỉu xìu.
Ngô Lương cũng không khá hơn chút nào, vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm trọng, như đang đối mặt với kẻ thù.
Nhưng lúc này, Triệu Phong lại nói thẳng: "Loại người có tố chất như cô cũng xứng đáng chơi mấy thứ này sao?"
Nghe những lời của anh, My Tuyết lập tức sững sờ, trong lòng thầm nghĩ không biết anh là ai mà dám chống đối mình.
"Này tên caddie kia, anh là cái thá gì mà dám chỉ trích tôi?" Giải My Tuyết hung Thăng nói.
Rõ ràng cô ta nghĩ rằng Triệu Phong là nhân viên caddie.
Đúng lúc này, người được gọi là caddie của cô ta nhảy ra chỉ thẳng vào mặt Triệu Phong mắng: "Cô My Tuyết, chính kẻ ngu dốt độc ác này đã đánh tôi, cô nhất định phải làm chủ cho tôi, anh ta không chỉ đánh tôi mà còn như muốn đánh vào mặt cô nữa!"
"Thì ra chính là tên này, tôi còn tưởng là ai cơ, gương mặt lạ chưa thấy bao giờ, không cút đi nhặt bóng còn ở đây giả vời làm gì!"
Lông mày của Giải My Tuyết dựng ngược lên, khuôn mặt cực kỳ hung dữ.
Tống Từ mà hung dữ thì còn hơi đáng yêu kiêu ngạo, còn cái cô My Tuyết này chỉ thấy dữ dằn, giống như đang nợ tiền của cô ta không bằng.
Từ "không hài hoà" là thích hợp nhất với My Tuyết, toàn thân trên dưới đều thấy khiến người ta thấy khó chịu.
Theo lý thuyết thì những cô gái thích ăn mặc trang phục cổ truyền nên có tri thức, hiểu lễ nghĩa và ôn tồn lễ độ.
Nhưng còn My Tuyết, chiếc váy dài màu đỏ cổ truyền trên người cô ta những không tăng thêm khí chất cho cô ta mà còn khiến cô ta trở thành trò cười cho thiên hạ.
Hơn nữa cái tên "My Tuyết" dịu dàng này thực sự không hợp với khí chất của cô ta chút nào.
Mà bây giờ, nhân viên caddie bị Triệu Phong dạy dỗ kia, có chủ nhân của mình ở bên cạnh nên trở nên rất nhanh nhẹn.
"Đúng vậy, giả vờ cái gì chứ, đồ ngu dốt độc ác không biết xấu hổ!"
Lúc này Triệu Phong nhíu mày, sắc mặt lập tức trở nên lạnh như băng.
Ngô Lương đứng bên cạnh cảm nhận được Triệu Phong đang tức giận, trong lòng nghĩ thầm nhân viên caddie kia xong đời rồi.
Quả nhiên, ngay sau đó cậu ta thấy caddie trước mặt bị Triệu Phong đấm cho một cái vào mặt.
Những chiếc răng gãy xen lẫn nước bọt và máu bật ra khỏi khoảng không.
Nhân viên caddie kia ngay lập tức lào đảo ngã trên mặt đất, phun ra một ngụm máu lớn, tầm mắt càng ngày càng đen xì, đầu óc choáng váng, cả người như sắp ngất đi vậy.
Những người khác ở đây ngoại trừ Ngô Lương ra đều không thể ngờ rằng Triệu Phong lại trực tiếp ra tay đánh bay nhân viên caddie của cô My Tuyết!
Giải My Tuyết giật mình hét lên một tiếng.
Truyện Nữ Phụ
Rõ ràng một giây trước caddie vẫn còn rất khoẻ mạnh đứng ở bên cạnh, vậy mà một giây sau lại gần như sắp chết đến nơi vậy?
"Đã trộm bóng golf ngự dụng của tôi thì thôi, lại còn dám đánh cả nhân viên caddie của tôi nữa?" Giải My Tuyết tức giận chỉ vào mặt Triệu Phong, tròng mắt của cô ta trợn đến mức gần như rơi ra ngoài.
"Ai mà thèm trộm quả bóng của cô, có điều chuyện đánh caddie của cô là sự thật"
Triệu Phong nói câu nói này xong lập tức cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Ngược lại Bàng Húc đang đứng sau anh, cả lòng bàn tay đều toát mồ hôi.
"Liều lĩnh! Quá liều lĩnh! Triệu Phong ơi Triệu Phong, anh có biết cô My Tuyết là cô chủ nhà nào không? Đánh chó còn phải nhìn mặt chủ, anh đánh nhân viên caddie của cô ấy không khác gì đang tìm đường chết, tính cách của cô ấy rất cực đoan, lúc nãy tôi cũng đã nói rất nhiều lần, là anh không được phép đối mặt với cô ấy mà!"
Bàng Húc thầm hối hận trong lòng, anh ta cảm thấy nếu mình cảnh cáo Triệu Phong sớm hơn thì sẽ không chọc đến cô My Tuyết, cũng sẽ không xảy ra xung đột thế này, anh ta chủ yếu lo lắng mình sẽ bị Triệu Phong làm liên lụy mà thôi.
"Đánh caddie của tôi thì chẳng khác nào đánh vào mặt tôi, vốn dĩ chỉ định đuổi các người ra khỏi sân đánh golf, nhưng bây giờ tôi đổi ý rồi, tôi muốn biến anh thành một phế vật, nếu không thì sẽ có lỗi với người của tôi lắm!"
Quả thật Giải My Tuyết cực kỳ hung dữ, không nên dây dưa vào.
Bởi vì xuất thân quyền lực nên sau khi cô ta trở về thành phố Bình An, cô ta cảm thấy vui vẻ hơn ngoài tỉnh thành, nhưng cũng chỉ là một kẻ côn đồ.
"Cô thực sự nên cởi bộ váy dài này ra đi, cô không xứng mặc nó đâu!" Triệu Phong nghiêm túc nói.
Một bộ váy dài cổ truyền xinh đẹp sang chảnh như thế này thì không nên để cho loại người như Giải My Tuyết mặc vào.
Tự nghĩ rằng mặc chiếc váy dài sẽ thành tiên nữ ngay lập tức, nhưng lại không biết rằng mình vẫn là một kẻ côn đồ ngang ngược.
"Anh đang kì thị tôi đấy à, một bộ váy dài truyền thống như thế này mà các người lại chê sao, loại bình thường như các người sẽ chỉ biết sính ngoại mà thôi, trang phục truyền thống trong mắt các người cũng chỉ đáng khinh thường như thế thôi sao?"
My Tuyết phản bác lại.
Đây rõ ràng là cắt câu lấy nghĩa.
Triệu Phong cũng không có ý kỳ thị trang phục cổ truyền gì cả, ngược lại trang phục thường ngày của các sư phụ cũng là trang phục cổ truyền, hơn nữa khi học kỹ năng từ các sư phụ anh cũng mặc trang phục cổ truyền trong vài năm.
Những kiểu người như My Tuyết, Triệu Phong đã thấy nhiều trên mạng, động một tí lại gắn lên đầu người ta cái mũ kì thị, lại còn là kì thị trang phục cổ truyền, kì thị người nông thôn, đứng trên đỉnh cao đạo đức không thể chấp nhận được.
"Trình độ học vấn của cô cũng không thể giúp cô hiểu rõ ý nghĩa của mấy bộ váy áo này đâu, điều này không quan trọng, dù sao cũng không thể đòi hỏi quá cao với người bình thường, có thể quảng bá quần áo truyền thống là chuyện tốt, nhưng cô lại không chú ý hành động và cách nói chuyện của mình khi mặc trang phục này, thật đáng xấu hổ!"
"Anh thì biết cái gì, nói cho anh biết, đồ trộm bóng, tôi là phó chủ tịch của câu lạc bộ trang phục cổ trong trường học tốt nhất tỉnh thành, cái váy trên thân bổn tiểu thư đây cũng ít nhất hơn ba trăm triệu, cũng chỉ có gia cảnh của bổn tiểu thư mới xứng với cái váy này, bổn tiểu thư mặc kệ văn hóa gì đó, dù sao thì trang phục đắt hơn nữa tôi cũng mua được!"
Quan trọng hơn là văn hóa trang phục cổ truyền mang tính chất cả bên trong lẫn bên ngoài, mà loại người miệng lúc nào cũng chửi thề như vậy thì trang phục cổ truyền chỉ để phô diễn mà thôi.
"Văn hóa làm sao đo được bằng tiền!"
Triệu Phong không quan tâm đến việc người khác ăn mặc ra sao, nhưng loại người dựa vào trang phục cổ truyền để giả vờ thì anh không nhìn nổi.
"Anh đang ghen tị, ghen tị tôi có thể mua được một bộ trang phục đắt như vậy, coi như anh xong đời rồi, chỉ cần tôi ra.
lệnh một câu thì vệ sĩ của tôi sẽ biến anh thành phế vật ngay lập tức!"
Không có mệnh công chúa, chỉ có bệnh công chúa.
My Tuyết coi mình là công chúa, nhân viên caddie ngự dụng, vệ sĩ ngự dụng, cái gì cũng ngự dụng.
Lúc này Bàng Húc cảm thấy sống lưng của mình lạnh ngắt.
Anh ta cực kỳ lo sợ Triệu Phong sẽ làm liên lụy đến mình, nên nhỏ giọng khuyên nhủ sau lưng anh: "Tôi nói này anh Triệu, như vậy là đủ rồi, mặc dù anh là ông chủ của bất động sản Minh Huy nhưng lại lịch của My Tuyết này cao siêu như thế nào chắc anh không biết đâu! Anh đừng đùa với lửa nữa!".