Trần Phong hăng hái đứng dậy, sau đó bước ra khỏi phòng bao đi tìm Từ Cầm.
Cậu ta tin rằng, mặc dù không phải bố dùng quan hệ với Từ Cầm để mở đặc quyền, nhưng nếu bây giờ đi tìm Từ Cầm để lấy một chai rượu ngon thì không phải chuyện gì khó.
Kết quả là Trần Phong được nhân viên phục vụ của nhà hàng thông báo rằng bà chủ đang nói chuyện với bạn cũ, người ngoài không được phép làm phiền.
“Vậy thì hãy mang cho tôi một chai Khang Để từ năm chín mươi tám vào phòng bao đầu tiên trên tầng hai đi” Trần Phong nói với người phục vụ.
"Thật xin lỗi thưa anh, những loại rượu cổ như vậy nhất định phải do đích thân bà chủ Từ đồng ý, hơn nữa những nhân viên bình thường không được phép bước vào hầm rượu" Người phục vụ trả lời.
"Tôi có tiền, tôi trả anh gấp đôi số tiền" Trần Phong không thèm quan tâm.
"Rất xin lỗi thưa anh, tôi không thể tự quyết định được.
Người phục vụ trả lời.
"Vậy thì để tôi đến gặp bà chủ Từ của các người đi" Trần Phong không phục nói.
"Thưa anh, không thể được, bà chủ Từ đã dặn dò kỹ lưỡng, bà ấy đang tiếp đãi khách quý, người ngoài không được phép đi vào"
Trần Phong bị từ chối ở ngoài cửa, cảm thấy vô cùng tự ái.
Bố tôi cũng là một nhân vật lớn trong ngành dịch vụ ăn uống ở thủ đô, vậy mà dám có thể đổi xử lạnh lùng với tôi như vậy sao
Vị khách quý kia rốt cuộc là ai mà lại khiển bà chủ không thèm quan tâm đến cả cậu chủ trẻ của ngành dịch vụ ăn uống chứ?
Sau khi bị từ chối, Trần Phong càng nghĩ càng tức giận.
Nhưng khi trở lại phòng bao, cậu ta lại nói dối rõ to: "Tiếc quá, tôi vừa hỏi bà chủ Từ thì bà ấy nói Khang Để năm chín mươi tám đã hết rồi"
"Không phải lúc nãy bà chủ Từ nói rằng vẫn còn sao? Sao bây giờ đột nhiên lại không còn?" Hoàng Tú Tú thất vọng hỏi.
"Bà chủ Từ cũng quên mất, lúc đến hầm rượu mới phát hiện đã hết hàng tồn kho.
"
Khuôn mặt Trần Phong lúc này không có chút thay đổi, giống như đang nói ra một sự thật.
Những người khác cũng không nghi ngờ gì.
Trần Phong âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tự nhủ hôm nay giả vời như vậy cũng không thuận lợi chút nào, khó mà có cơ hội ăn cơm chung với Tống Từ, đáng lẽ phải biểu hiện tốt một chút, may mà cậu ta diễn rất giỏi.
Nhưng đúng lúc này, Triệu Phong cầm một chai rượu đỏ, và một chai giải rượu bước vào phòng bao.
"Rượu đến rồi"
Sau khi Triệu Phong bước vào phòng thì anh đặt chai rượu đỏ lên bàn.
Tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn về phía chai rượu đỏ kia.
"Đây là rượu gì? Sao giấy gói bên ngoài lại bị rách nát thế kia, bẩn quá, ôi mau vứt ra ngoài đi!" Giọng điệu bén nhọn của Hoàng Tú Tú vang lên.
Triệu Phong lạnh lùng cười một tiếng, cười vì Hoàng Tú Tú chưa trải đời.
Cho dù có đặt một chai rượu ngon trước mặt Hoàng Tú Tú thì cô ta cũng chỉ coi như một chai nước tương đậu nành thôi.
"Khang Đế" Triệu Phong không thèm đáp lại Hoàng Tú Tú mà chỉ cười khẽ nhìn Tống Từ.
"Nói bậy! Vừa rồi Trần Phong đi hỏi, trong hầm rượu đã không còn Khang Đế nữa!"
Da mặt Hoàng Tú Tú đúng là rất dày, Triệu Phong vốn không muốn quan tâm cô ta, nhưng cô ta lại cố tình muốn gây chuyện.
Lúc này Tống Từ nghi ngờ nhìn chai rượu đỏ trước mặt nói: "Là rượu Khang Đế,
chỉ có rượu Khang Đế mới có nhãn hiệu như vậy, rượu hơn hai mươi năm, bao bì đương nhiên sẽ cũ kỹ, điều này rất bình thường.
"
Cô rất tò mò, rõ ràng Trần Phong đã nói rằng không còn nữa, nhưng tại sao Triệu Phong lại lấy được?
"Đúng vậy, chính là Khang Đế, chai này của năm một ngàn chín trăm chín mươi.
tám, tôi mang đến cho mọi người nếm thử một chút.
" Triệu Phong từ tốn nói.
Thực ra Khang Đế năm chín mươi tám cũng không phải là loại rượu cổ tốt nhất, hầm rượu của Từ Cầm vẫn còn có nhiều loại rượu có cấp bậc cao hơn, nhưng Triệu Phong cảm thấy không cần thiết phải lấy ra.
Rượu ngon phải uống với bạn bè, Trần Phong, Tân Trạch, Hoàng Tú Tú thì anh
không quen biết, nên bọn họ cũng không đủ tư cách nếm thử.
"Triệu Phong! Anh mang rượu giả ra lừa chúng tôi đúng không? Lúc nãy Trần Phong đã đi tìm bà chủ Từ, rõ ràng người ta nói không còn nữa!"
Hoàng Tú Tú nhướng mày tỏ vẻ nghi hoặc.
Mặc dù Hoàng Tú Tú nói thay Trần Phong, nhưng bây giờ Trần Phong lại không cảm thấy vui vẻ chút nào.
Cậu ta không lấy được rượu Khang Đế năm chín mươi tám, cảm thấy vô cùng mất mặt nên mới nói dối hầm rượu hết hàng, bây giờ Hoàng Tú Tú nói như vậy chắc chắn sẽ khiến cậu ta càng xấu hổ hơn.
Quả nhiên, Tống Từ quay đầu lại nhìn về phía Trần Phong, cau mày nghi hoặc hỏi: "Không phải cậu nói là không còn nữa sao? Vậy bây giờ chuyện gì đang xảy ra?"
"Cái này.
" Sắc mặt Trần Phong lập tức đen xì.
"Tống Từ, cậu đừng tin vào lời nói của Triệu Phong, có phải rượu Khang Để năm chín mươi tám thật hay không thì không thể dễ dàng kết luận được, mình tin tưởng Trần Phong hơn, mình dám cược rằng ai nói dối sẽ phải dập đầu xin lỗi!" Hoàng Tú Tú lại tiếp tục lên tiếng ủng hộ Trần Phong.
Tuy nhiên trong lòng Trần Phong lại đang thầm mắng Hoàng Tú Tú là một con heo ngu ngốc, con mẹ nó đây là hai người nhà rồi!
Nhưng khi đối mặt với sự chất vấn của Hoàng Tú Tú thì Triệu Phong chỉ tự tin cười một tiếng: "Tôi dám đánh cược, nhưng cô hỏi xem Trần Phong có dám không?"
"Đương nhiên là Trần Phong dám, người ta là cậu chủ Trần, lại sợ anh sao?" Hoàng Tú Tú quăng cho Triệu Phong một ánh mắt khinh thường.
Lần này Trần Phong cũng không chịu đựng được nữa, cậu ta lạnh giọng nói với Hoàng Tú Tú: “Chết tiệt đủ rồi, cô câm miệng vào cho tôi! Chuyện của tôi không cần cô xen vào!"
Hoàng Tú Tú cảm thấy uất ức trong lòng, rõ ràng cô ta đang giúp Trần Phong, vậy tại sao lại bị cậu ta mắng?
Đương nhiên Trần Phong sẽ không quan tâm đến cảm xúc của Hoàng Tú Tú, cậu ta vốn dĩ không coi trọng cô ta, chỉ coi cô ta như một con chó giúp mình làm việc thôi.
Bây giờ hành động ngu như heo của Hoàng Tú Tú không chịu dừng lại, Trần Phong không nhịn được nên tức giận mắng cô ta.
Thấy nữ thần của mình bị chửi, Tần Trạch chỉ vào mặt Tần Phong mắng lại: "Cái tên Trần Phong này, cậu thử rống lên một lần nữa xem!"
Nhưng Hoàng Tú Tú lại không cảm kích chút nào, cô ta hất tay của Tần Trạch ra: "Không có sự cho phép của tôi thì anh không được xen vào, anh là cái thá gì mà dám mắng cậu chủ Trần?"
Lúc này Triệu Phong đang thờ ơ quan sát mọi chuyện.
Những loại tôm tép nhãi nhép này, còn cái gì mà cậu chủ Trần, cũng chỉ là gà đất chó sành mà thôi.
Tống Từ nhíu đôi mày thanh tú, cảm thấy buồn cho những người bạn cùng lớp này.
Cô cảm thấy tố chất của những người bạn cùng lớp ở thủ đô này còn không bằng Triệu Phong đến từ thành phố Bình An, thực sự rất đáng xấu hổ.
Cuối cùng, sau khi Tống Từ hết sức khuyên giải thì ba người bạn cùng lớp này mới chịu dừng lại.
Nhưng Trần Phong không còn mặt mũi để tiếp tục ở lại, Khang Đế cũng không thèm nếm thử, nhanh chóng trở về trường học.
Mà Hoàng Tú Tú lại mặt dày mày dạn, ở lại nếm chai rượu Khang Đế năm chín mươi tám này, nhưng dù sao cô ta cũng khá thành thật, khi được ăn thì miệng lưỡi lập tức ngắn lại.
Trong lúc nếm rượu, Tống Từ cố ý hỏi thăm Triệu Phong: "Xem ra quan hệ của anh và bà chủ Từ rất tốt, trước đây có quen biết sao?"
"Không có gì đâu, trước đây tôi từng nói, có một người bạn cùng lớp làm đầu bếp ở đây, anh ta cũng coi như là đối tác của nhà hàng tư nhân này, mặc dù sở hữu không nhiều cổ phần, nhưng khi nói chuyện cũng có tiếng nói một chút.
"
Tống Từ gật gật đầu, không nghi ngờ gì, sau khi uống một ly rượu đó thì cảm thấy chóng mặt, nên cô cũng không quan tâm nhiều hơn.
Uống rượu xong, Triệu Phong đưa Tống Từ về trường học an toàn, cũng coi như là đã đáp ứng lời nhờ vả của ông Tống Trí Viễn.
Anh còn có việc phải giải quyết, nên không thích hợp ở lại trường đại học Giang Hoa.
Vừa đi ra cổng trường thì gặp người quen cũ.
Bạn gái cũ, Bạch Vi Vi.
Bạch Vi Vi mặc một chiếc váy liền hở vai, vẫn giống như lúc gặp hôm qua ở sân bay, kẻ lông mày và bôi son môi đỏ rực.
- Nhưng không giống như lần trước, cô ta đang nắm tay một người đàn ông trẻ.
Mà người đàn ông kia có ánh mắt rất sắc bén, trên người mặc một bộ vest thẳng tắp.
Bạch Vi Vi cảm thấy hết sức ngạc nhiên khi gặp lại Triệu Phong.
Cô ta vốn tưởng rằng gặp một lần ở sân bay chỉ là tình cờ, không ngờ rằng Triệu Phong cũng đến thủ đô.
Thật đúng là âm hồn bất tán!
"Triệu Phong, tại sao anh lại xuất hiện ở đại học Giang Hoa? Chẳng lẽ anh vẫn còn vấn vương tình cũ sao? Tôi khuyên anh hãy buông bỏ ý định này đi, mau rời đi, đừng tìm tôi nữa!".