"Thì ra là hát nhép!"
"Con mẹ nó! Vậy cũng được à?"
"Tôi ngất, cái này cần rất nhiều người chỉnh giọng mất!"
"Cũng không ai có thể hát thành như vậy, không biết còn tưởng rằng heo mẹ bị chọc tiết!"
Từng đợt tiếng kêu kinh ngạc vang lên.
Không còn cách nào khác, giọng hát của Bạch Vi Vi thật sự quá dọa người.
Nếu ngay từ đầu Bạch Vi Vi hát ca kịch, ít nhất còn có thể nghe được, nhưng cô ta lại quá ỷ lại vào người chỉnh giọng, kết quả lại biến thành hiện trường tai nạn.
Ngay cả chính chính Bạch Vi Vi cũng vô cùng lúng túng.
Cô ta không nghĩ tới âm thanh lại gặp trục trặc, làm cô ta biến thành tâm điểm bị đám người giễu cợt.
Tề Hóa Vũ cúi gằm mặt xuống, tâm trạng lúc này giống như không mặc quần, mất mặt xấu hổ.
"Sao lại như vậy? Sao lại mất điện đột ngột như thế?"
Tề Hóa Vũ chất vấn trợ lý ở bên cạnh.
Trợ lý lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt.
"Khốn kiếp!"
Tề Hóa Vũ không có nơi trút giận, khẽ quát một tiếng.
Bởi vì tiệc rượu khai máy còn chưa bắt đầu, Tề Hóa Vũ không thể tiếp tục truy xét việc này, tiệc rượu mới là quan trọng nhất.
Bất kỳ phạm vi quan hệ nào cũng không thể rời khỏi tiệc rượu, rất nhiều mối quan hệ đều dựa vào tiệc rượu để xây dựng lên.
"Tới đây!"
Tề Hóa Vũ vẫy vẫy tay với Bạch Vi Vi, dùng giọng nói đầy mệnh lệnh gọi cô ta.
Bạch Vi Vi làm anh ta mất thể diện, trong ánh mắt anh ta tràn đầy vẻ ghét bỏ.
Tề Hóa Vũ là người rất có thể diện, mấy người bạn gái trước, bởi vì đều là bình hoa, bị mọi người ý kiến.
Bây giờ rất vất vẻ mới lên kế hoạch bày về lại bị làm hư.
Anh ta đem những thứ này tính lên người Bạch Vi Vi.
Nếu Bạch Vi Vi lại làm cho anh ta mất mặt, anh ta sẽ lập tức vứt bỏ người phụ nữ này.
Bạch Vi Vi lại nũng nịu với Tề Hóa Vũ, đủ kiểu lấy lòng.
"Ông xã, đừng nên tức giận mà, chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn đó đừng để trong lòng, đi về em sẽ luyện tập thật tốt, lần sau lại hát nữa"
"Còn muốn có lần sao? Người ta ca hát muốn tiền, còn em ca hát muốn mạng, giọng hát đã lạc sang tận Châu Phi, em không thể học thêm chút tài nghệ à? Anh uổng công nuôi em rồi?"
"Được rồi ông xã, đừng nên tức giận mà.
Em không thích hợp với những bài hát hiện đại, em thích hợp với con đường nhạc truyền thống hơn, ngày mai em sẽ đi đăng kí học lớp cổ cầm, tì bà gì đó"
"Nhất định em phải suy nghĩ thật kỹ, cửa nhà họ Tề của anh không phải dễ dàng đi vào như vậy.
Giống như em thế này, người nhà của anh xem thường em đó!"
Tề Hóa Vũ nói xong lời này thì níu tay Bạch Vi Vi, lôi kéo cô ta đến chỗ đạo diễn mời rượu.
Đạo diễn lén nhìn Bạch Vi Vi vài lần, ông ta biết cậu hai nhà họ Tề rất chăm đổi bạn gái, nói không chừng trong tương lai có thể đổi tiếp một người nữa.
Trong ngành giải trí không thiếu người đẹp để ôm ấp yêu thương, nhưng vị đạo diễn này cảm thấy, bạn gái của cậu hai nhà họ Tề không phải kẻ bình thường có thể nhận lấy.
Chỉ có thể nói, vị đạo diễn này có đam mê rất kì lạ.
Về phần quan Sự nhận vai nữ số một, đạo diễn vốn không có tâm tư này.
Bởi vì Quan Sự nổi tiếng là khó trị, đã từng có đạo diễn muốn dìm cô ta xuống, nhưng kết quả lại bị Quan Sư vạch trần, làm mất sạch danh tiếng, thậm chí phim trong thời gian công chiếu còn bị tẩy chay dữ dội.
Nói tiếp, fan hâm mộ của Quan Sự rất đoàn kết.
Giống như địa vị của cô ta bây giờ, không phải đạo diễn lớn sẽ không đụng chạm đến cô ta, so với đạo diễn cô ta còn sợ nhà đầu tư hơn.
Khi Quan Sự nhìn thấy Bạch Vi Vi bị xấu hổ, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn nhiều.
Trong lòng cô ta vốn không hề coi trọng người như Bạch Vi Vi, dùng thân thể để đổi lấy vai diễn.
Tiệc rượu vẫn diễn ra như thường lệ.
Tề Hóa Vũ mời rượu Lý Hàn Lâm.
Lý Hàn Lâm ngang hàng với đời ông nội của Tề Hóa Vũ, cũng là thế hệ Tề Diêm Vương, là một trong bốn lão đại ở tỉnh thành.
Vì thế cho nên thái độ của Tề Hóa Vũ đối với Lý Hàn Lâm vô cùng tôn kính, không dám ngỗ nghịch.
Trái lại có thể đùa giỡn với người cùng thế hệ như Lý Thư Yểu.
"Ông nội Lý, khi nào ông cho Thư Yêu và Vương Tử Văn đính hôn ạ?" Tề Hóa Vũ nhiều chuyện hỏi một câu.
Nghe lời này, khóe miệng Lý Hàn Lâm nở nụ cười, nói: "Cũng sắp đến rồi, cũng trong tháng này đó."
"Vậy chúc mừng ông nội Lý trước.
Thư Yểu và Vương Tử Văn thật sự là trai tài gái sắc, đến ngày đính hôn, nhất định con sẽ chuẩn bị quà thật lớn"
Sau đó, Tề Hóa Vũ lại đùa giỡn với Lý Thư Yểu: "Thư Yểu à, em có cùng Vương Tử Văn làm chuyện kia chưa?"
Lý Hàn Lâm nhíu mày, ho khan một tiếng.
Mà sắc mặt Lý Thư Yểu càng tỏ vẻ không vui, tức giận nói: "Anh cho rằng Tử Văn lỗ mãng giống như anh sao? Anh ấy không chỉ là con cháu nhà quyền quý, mà còn là người tri thức.
Anh ấy từng hứa với em, trước khi kết hôn tuyệt đối sẽ không chạm vào em, thứ quý giá nhất của chúng em sẽ giữ đến đêm tân hôn"
"Ôi trời ơi, Vương Tử Văn nhạt nhẽo kia lại nói với em như vậy à? Đừng nói tới giờ hai người còn chưa nắm tay nhau nhé?" Lúc này Tề Hóa Vũ trở nên vui vẻ, chuyện này đối với anh ta mà nói là một câu chuyện phiếm lớn.
"Anh không hiểu" Lý Thư Yểu xấu hổ mà nói.
Cô ta và Vương Tử Văn, thật sự còn chưa nắm tay nhau nữa.
"Được rồi, được rồi, anh không hiểu, anh không hiểu" Tề Hóa Vũ vừa cười vừa lắc đầu.
Một lát sau, Tề Hóa Vũ đi bàn rượu khác để xã giao.
Lúc này, lông mày nhỏ nhắn xinh đẹp của Lý Thư Yểu có hơi nhíu lại, trong lòng có chút áy náy.
"Ông nội, ông nói chúng ta làm như vậy có được không?" Lý Thư Yểu đang nói đến chuyện hủy hôn của mình.
"Không có gì không tốt cả, trái lại cực kỳ có lợi với nhà họ Lý của chúng ta.
Hai gia tộc lớn trở thành thông gia, đủ để xưng bá giới kinh doanh ở tỉnh thành, mặt khác thằng bé nhà họ Vương gia tài hoa hơn người, vô cùng xứng đôi với con, thật sự là một đôi lương duyên trời đất tạo thành!" Lúc Lý Hàn Lâm nói câu này, có chút đắc ý.
Ông vô cùng coi trọng cuộc hôn nhân của cặp đôi này.
"Đã như thế, vì sao lúc trước còn định ra hôn ước với đồ đệ của Vân Vạn Sơn? Ông nội" Trên mặt Lý Thư Yểu có chút đau lòng.
Mặc dù Lý Thư Yểu không thích hôn ước này, nhưng đơn phương từ hôn làm trong lòng cô ta cảm thấy áy náy.
"Thư Yểu, hôm nay ông sẽ nói cho con biết sự thật.
Khi xưa Vân Vạn Sơn đã cứu ông một mạng, lại thêm tình bạn của chúng ta không tệ, nên mượn rượu định ra hôn ước giữa con và đồ đệ của ông ta.
Hơn nữa, lúc đó nhà họ Lý của chúng ta không có phát đạt như bây giờ, cần phải mượn sức của Vân Vạn Sơn, bây giờ thì ông cảm thấy không cần thiết, hoàn toàn có thể kết hợp chặt chẽ với nhà họ Vương"
Rốt cuộc Lý Hàn Lâm cũng đã nói ra sự thật, nghe ra có ý lợi dụng người khác.
Đối với suy nghĩ này của ông nội, Lý Thư Yểu nhíu mày, cảm thấy ông nội hơi nịnh bợ.
Nhưng Lý Thư Yểu cũng đồng tình, dù sao người của danh môn vọng tộc, thông gia với gia tộc cũng rất quan trọng, ít nhất cũng phải môn đăng hộ đối.
Nếu như giá trị quan khác biệt, thì dù sống cùng nhau cũng không hạnh phúc.
Mà hoàn cảnh sống của Vương Tử Văn không khác cô ta bao nhiêu, cũng được soi sáng bởi dòng dõi thư hương, có thể có càng nhiều tiếng nói chung.
"Ông nội, nếu như Vân Vạn Sơn tìm chúng ta nói chuyện thì phải làm sao bây giờ? Nếu như đồ đệ của ông ta đến tỉnh thành để thực hiện hôn ước, thì chúng ta phải làm thế nào?" Trong lòng Lý Thư Yểu còn chút lo lắng.
"Vân Vạn Sơn đã ở ẩn hơn mười năm, sức ảnh hưởng đã ít đi nhiều, chúng ta không cần sợ ông ta.
Huống chi ông đã nghĩ cách ứng đối rồi, nếu như đồ đệ của ông ta đến nhà họ Lý chúng ta, vậy thì đầu tiên sẽ dùng kế hoãn binh, để anh ta ở nhà họ Lý chúng ta một khoảng thời gian, sau đó lại tìm lý do hèn ép anh ta, để anh ta tỉnh táo biết rằng anh ta chênh lệch với chúng ta.
Không thì sẽ ác độc, tìm cơ hội gán cho anh ta một tội danh không thể tha thứ, như thế thì Vân Vạn Sơn cũng không có cách nào khác.
Lý Hàn Lâm nhìn xa trông rộng, đã nghĩ kỹ đối sách.
"Lại nói, Thính Vũ Lâu đã giải tán rồi, đồ đệ kia và ông ta còn có hi vọng gì lớn chứ? Nhiều nhất là làm vệ sĩ hoặc bảo kê tiệm cầm đồ, đoán chừng anh ta cũng không còn mặt mũi để đến tỉnh thành tìm nhà họ Lý mình đâu" Lý Hàn Lâm lại bổ sung một câu.
"Nhưng ngộ nhỡ người con nhìn thấy lúc chập tối kia là đồ đệ của Vân Vạn Sơn thì sao?" Lý Thư Yểu hỏi.
"Khả năng không lớn, nếu như thế thì càng tốt.
Một kẻ mua ve chai, ông cũng không tin anh ta có mặt mũi mà tìm đến chúng ta, coi như mặt dày mà tới, vậy thì chúng ta càng có lý do để từ hôn.
Chỉ là một kẻ thu mua ve chai mà muốn làm thông gia với nhà họ Lý mình? Mơ mộng hão huyền!"
Lý Hàn Lâm cảm thấy, đồ đệ của Vân vạn Sơn gần như không thể đi đến tỉnh thành.
Vào lúc này, một nhân viên công tác ở đoàn làm phim của Tề Hóa Vũ xảy ra cãi vả với nhân viên phục vụ khách sạn.
Người này là nhân viên của đoàn làm phi, dưới cơn nóng giận đã cầm ly rượu đỏ tạt lên người nhân viên phục vụ, đồng thời tức giận tát hai cái.
Rất nhanh, Triệu Phong đã biết được tin tức này.
Có lẽ thân phận của nhân viên phục vụ không vẻ vang bằng đối phương, nhưng Triệu Phong tuyệt đối không cho phép có người ức hiếp nhân viên của anh!
"Ông Vương, theo tôi xuống lầu!".