Cuối cùng, Triệu Phong nói ra ý định của mình, nên giáo sư Thôi trực tiếp dẫn đường.
Dẫn Triệu Phong đến tòa nhà Trí Viễn của đại học Giang Hoa, đội ngũ giảng viên và nhân viên trong trường đều làm việc tại đây.
Giáo sư Thôi vẫn còn lớp nên sẽ không đi cùng với Triệu Phong
“Tiểu Triệu, cậu có thể lên lầu ba tìm thư ký Lưu, cô ấy sẽ dẫn cậu đi gặp hiệu trưởng” Thôi Thiên Thành nói với Triệu Phong.
“Được thôi, đợi tôi sắp xếp công việc xong sẽ mời anh đi uống vài ly nhé” Triệu Phong mỉm cười gật đầu.
Thôi Thiên Thành đánh giá cao trình độ thư pháp của Triệu Phong và có ý đề nghị anh gia nhập Hiệp hội Thư pháp tỉnh.
Nhưng anh ta không biết rằng trình độ thư pháp chân chính của Triệu Phong cao hơn nhiều so với những gì anh ta đã thấy, nhưng Triệu Phong không muốn tiết lộ ra ngoài.
Sau khi chia tay, Triệu Phong đến tầng ba của tòa nhà Trí Viễn, văn phòng thư ký.
Sau khi gõ cửa ba lần, Triệu Phong mới đẩy cửa đi vào.
“Xin hỏi, thư ký Lưu có ở đây không?”
Trong phòng làm việc này, chỉ có một nữ nhân viên văn phòng ngồi quay lưng lại với Triệu Phong.
Sau khi nhìn thấy bóng dáng này, Triệu Phong cảm thấy có chút quen thuộc, cảm giác đã từng gặp ở đâu đó.
Đúng lúc này, nữ nhân viên văn phòng quay đầu lại nhìn Triệu Phong, vẻ mặt chợt kinh ngạc.
“Triệu Phong! Sao anh lại tới đây?”
Biểu cảm giữa lông mày và ánh mắt đều lộ ra vẻ chán ghét.
Mà Triệu Phong cũng nhận ra người này, sắc mặt hơi ngạc nhiên.
Người này chính là Bạch Vi Vi.
“Tôi tìm thư ký Lưu” Mặc dù giọng điệu của Triệu Phong vẫn không thay đổi nhưng vẻ mặt lạnh như băng.
Thế giới thật nhỏ bé, đúng là âm hồn không tan!
Lần gặp người phụ nữ này một lần nữa, thử hỏi tâm trạng của Triệu Phong nào sao có thể tốt lên đây.
“Anh tìm thư ký Lưu làm gì?” Ánh mắt Bạch Vi Vi khẽ đảo qua, đầy vẻ khinh thường.
“Không cần báo cáo!” Triệu Phong thấy thư ký Lưu không có ở đó nên định rời đi, anh thật sự không muốn nhìn mặt Bạch Vi Vi
“Triệu Phong, anh không muốn biết, tại sao tôi lại ở đây sao?” Đôi môi mỏng của Bạch Vi Vi hơi cong lên, giọng điệu lộ ra vẻ đắc ý.
“Tôi không muốn biết!” Triệu Phong đáp lại một cách dứt khoát.
“Hừ, nói cho anh biết, bây giờ tôi đã là thư ký của phòng thư ký rồi, chỉ cần đợi tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong, tôi có thể ở lại trường này tiếp tục nhậm chức, hâm mộ không?” Bạch Vi Vi vô cùng tự mãn.
Triệu Phong cảm thấy rất không nói nên lời.
Chỉ với chức vụ thư ký thôi đã khiến Bạch Vi Vi đắc ý kiêu ngạo như vậy, cũng may hai người đã chia tay, nếu như để cô ta làm mợ chủ của gia tộc người sói, vậy thì không phải là muốn bay lên trời để khoe khoang với thiên hạ sao?!
Thấy Triệu Phong im lặng, cô ta lại càng thêm vui sướng.
“Tôi thật sự chúc mừng anh đã lên được thành phố, như vậy anh sẽ có cơ hội tận mắt chứng kiến tôi càng ngày càng tốt hơn!” Bạch Vi Vi kiêu ngạo đến phổng mũi.
Từ khi ở bên Tề Hoa Vũ, cuộc đời cô ta rất suôn sẻ, nếu như không có nhà họ Tề ra mặt, thì người không có tài năng nổi trội như cô ta làm sao có thể làm việc ở phòng thư ký.
Phải biết rằng, ban thư ký của Đại học Giang Hoa, là một bộ phận quan trọng để cung cấp nhân tài cho ban quản lý nhà trường.
Bạch Vi Vi lập tức sắc mặt thay đổi, ánh mắt trừng lớn, giọng nói đầy cảnh cáo: “Lần sau có cơ hội gặp lại, nếu anh dám nói xấu tôi trước mặt Hoa Vũ, tôi nhất định sẽ không tha cho anh đâu!”
“Trên mông của cô quả thực có một nốt ruồi, sự thật mà thôi!” Vốn dĩ Triệu Phong không muốn nhiều lời với Bạch Vi Vi, nhưng mà do cô ta chủ động khiêu khích anh trước.
“Anh! Anh còn dám nói nữa, tôi sẽ xé nát miệng anh!” Bạch Vi Vi rất nhạy cảm với chuyện này, cô ta lo lắng vì chuyện này mà không được làm mợ hai của nhà họ “Cô thực sự nghĩ rằng một con chim trĩ bay lên cành cây thì sẽ trở thành một con phượng hoàng? Một con chim trĩ sẽ mãi là một con chim trĩ!”
Không muốn nhiều lời, nói xong câu này, Triệu Phong không còn muốn đôi co với cô ta nữa.
Nếu thư ký Lưu không ở đây thì anh đành phải rời đi thôi.
Triệu Phong vừa quay lưng lại thì nghe thấy tiếng Bạch Vi Vi ra lệnh.
Này! Lập tức đem thứ rác rưởi này ra ngoài, vứt nó vào thùng rác ở bên ngoài!”
Bạch Vi Vi chỉ vào thùng rác trên sàn nhà, bên trong đó có một túi nhựa màu đen.
Triệu Phong quay đầu, ánh mắt xuyên thấu, nhìn chằm chằm Bạch Vi Vi, lạnh đến thấu xương!
“Nhìn cái gì! Mau đem thùng rác ra đi, bên trong còn có mấy chai nước khoáng, là của anh đó!” Bạch Vi Vi nói với giọng điệu kênh kiệu.
Triệu Phong không trả lời, vẻ mặt lạnh bằng, sau đó duỗi tay cầm lấy túi rác từ trong tay Bạch Vi Vi.
Lúc này, khóe miệng cô ta nhếch lên, lộ ra một nụ cười khinh thường.
Theo như cô ta thấy, cho dù ánh mắt của Triệu Phong có lạnh bằng buốt giá, nhưng anh vẫn sẽ phải cúi đầu trước thực tế, Triệu Phong hèn hạ nhất định sẽ chấp nhận chịu đựng!
Bạch Vi Vi gần như bị bệnh, cô ta cảm thấy việc giễu cợt, chà đạp lên người khác sẽ khiến cô ta cảm thấy vui vẻ, có lẽ bởi vì bị nhà họ Tề đè nén quá lâu,nên cô ta chỉ có thể dùng người khác để trút giận.
Tuy nhiên, sự ớn lạnh trong mắt Triệu Phong càng trở nên mạnh mẽ.
Xoạt!
Chỉ thấy Triệu Phong nhận lấy túi rác rồi đập thẳng túi rác lên đầu Bạch Vi Vi.
Rác trong đó đổ hết lên tóc, mặt và cổ của Bạch Vi Vi!
"Á!"
Bạch Vi Vi như một con mèo bị giẫm phải đuôi, bật dậy khỏi chỗ ngồi, vung tay vung chân hắt hết đống rác ra khỏi người mình.
Mà lúc này, Triệu Phong đã rời đi.
Sau khi Triệu Phong rời đi ba phút, thư ký Lưu vội vàng trở lại văn phòng.
“Tiểu Bạch, thư ký trưởng mới nhậm chức đã qua đây chưa? Vừa nãy tôi đi ra cổng Nam để đón anh ấy nhưng không thấy đâu cả, vừa nãy hiệu trưởng họp đã đặc biệt dặn dò tôi phải đi đón tiếp thư ký trưởng mới tới, nghe nói bối cảnh đằng sau rất lớn đấy!”
Bạch Vi Vi đang hằm hằm tức giận ngồi trang điểm lại, bị thư ký Lưu hỏi như vậy nên trực tiếp trả lời: “Chưa tới.
”
“Hiệu trưởng nói anh ấy còn khá trẻ, tuổi tác ngang với cô, là do học giả kiêm doanh nhân nổi tiếng tỉnh thànhông cụ Tống tiến cử đó,cô vẫn chưa biết mối quan hệ giữa ông Tống và hiệu trưởng của chúng ta bền chặt như thế nào đâu, tòa nhà văn phòng của chúng ta do ông ấy tặng nên mới có tên là tòa nhà Trí Viễn đó.
”
Thư ký Lưu sợ Bạch Vi Vi sẽ lơ là ẩu thả nên phải đặc biệt nhắc nhở cô ta, bởi vì từ khi cô ta làm việc trong phòng thư ký, cả ngày chỉ biết trang điểm và trang điểm, không có chút trách nhiệm công việc nào cả.
“Chị Lưu, thật sự không có, vừa nãy có một tên thu rác tới tìm chị thôi, lúc anh ta sắp rời đi, em kêu anh ta lấy túi rác đi, vậy mà tên đó lại tỏ vẻ không vui rồi đổ hết rác lên đầu em!” Nhắc đến chuyện này, Bạch Vi Vi lại càng thêm phẫn nộ.
Thư ký Lưu hơi lộ vẻ nghi ngờ, nghiêm túc hỏi: “Tiểu Bạch, cô có hỏi anh ta họ gì không?”
“Một tên ngu xuẩn thôi, anh ta họ Triệu” Bạch Vi Vi trả lời còn không quên chửi thêm một câu.
"Triệu? Tiêu rồi!” Thư ký Lưu nhíu chặt mày, sau đó kinh sợ kêu lên.
“Chị Lưu, cần gì phải ngạc nhiên như thế!” Bạch Vi Vi không quan tâm nói.
“Sai lầm lớn rồi! Nếu như không sai thì người đó chính là thư ký trưởng mới tới đó!” Thư ký Lưu cau mày, vẻ mặt nghiêm nghị, lo lắng.
“Không thể nào, em từng gặp người này rồi, chỉ là người thu rác thôi, hôm đó em ở nhà máy thu mua phế liệu, rõ ràng đã thấy anh ta mang phế liệu tới đó” Bạch Vi Vi giấu diếm chuyện mình và Triệu Phong có quen biết, nhưng cô ta có thể chắc chắn anh ta không thể nào là sếp mới.
“Nếu như anh ta chỉ là người thu rác, vậy thì làm sao lại tới tìm tôi, thật là phi logic!” Thư ký Lưu không thể nào bình tĩnh nổi.
“Chị Lưu, tên của nhân viên văn phòng được dán ở ngoài cửa, anh ta muốn đi vào đây để nhặt một lon nước ngọt cũng là điều dễ hiểu mà” Bạch Vi Vi mỉm cười.
Đúng lúc này, hiệu trưởng gọi điện thoại tới.
.