Tiền Mĩ Lan! Mẹ của Bạch Vi Vi!
Triệu Phong đối với người này, tuyệt đối không có cảm giác tốt đẹp gì.
“Triệu Phong, thật không ngờ được, mới đến tỉnh một thời gian ngắn như vậy, đã tán được gái rồi, ha ha!"
Tiền Mĩ Lan môi đỏ chót, hơi cong lên, hiện ra một nụ cười chế nhạo.
Bà ta tưởng Triệu Phong từ sau khi chia tay với con gái, vẫn luôn độc thân một mình, nhưng không ngờ bạn gái mới quen, còn xinh đẹp hơn cả con gái bà, mà nói về khí chất, còn lên hẳn một đẳng cấp.
Trong lòng bà ta có cảm giác vô cùng khó chịu, trong mắt bà ta, Triệu Phong là thằng ăn hại bị con gái vứt bỏ, dựa vào đâu mà quen được bạn gái xinh đẹp cỡ hoa khôi!
Triệu Phong hoàn toàn không muốn để ý tới bà yêu quái này, anh nhìn thấy khuôn mặt đánh phấn dày cộp này, cùng với đôi môi màu đỏ chót, trong lòng cảm thấy đầy ghê tởm.
“Đừng có đắc ý, cậu nghĩ rằng chỉ dựa vào năng lực của cậu, thì có thể chiếm được trái tim của cô gái đẹp này sao? Thực ra cô ta cũng chỉ coi cậu như thẻ ăn cơm dài hạn mà thôi!” Tiền Mĩ Lan nhếch miệng cười lạnh.
Khi Lâm Nhược Nhược, nghe thấy Tiền Mĩ Lan nói như vậy, trong lòng liền thấy không thoải mái.
Trong mắt cô, Triệu Phong rõ ràng rất ưu tú, mà người phụ nữ trung tuổi này, lại đánh giá Triệu Phong không đáng một xu.
“Cô gái xinh đẹp, cô cũng dễ bị lừa quá đi, đôi vòng tay rẻ nát này cũng mới có tệ, thà không đeo còn hơn, làm giảm đẳng cấp, sẽ gây hại cho làn da đó!” Tiền Mĩ Lan cười chê Lâm Nhược Nhược ngốc.
“Đây là chuyện của cá nhân tôi, không cần bà quan tâm” Lâm Nhược Nhược tức giận cau mày.
“Cô là ngốc thật hay là giả ngốc vậy? Cậu ta dùng loại vòng tay rẻ nát này thì đã có thể sai khiến cô rồi? Nói cho cô biết, bạn trai của con gái nhà tôi ra tay rất hào phóng, một tháng tặng con gái tôi chiếc vòng ngọc, trị giá hơn nghìn tệ đấy, đẹp hơn cái vòng tay này nhiều!”.
Tiền Mĩ Lan bắt đầu khoe khoang người yêu của con gái.
"À, tôi nhớ ra rồi, là Tề Hóa Vũ đến bây giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh đúng không.
” Triệu Phong không nhịn được cười.
Vừa nghe lời này, Tiền Mĩ Lan trong lòng tức giận, đuôi mắt đã có vết chân chim, lộ ra ánh mắt vẻ thâm độc.
"Cậu ấy rất nhanh sẽ tỉnh lại! Còn con gái tôi, đã là con dâu của nhà họ Tề, nó bây giờ có cuộc sống không phải lo nghĩ, cực kì xa hoa, là cô công chúa cậu vĩnh viễn không theo đuổi được!” Tiền Mỹ Lan kích động nói.
“Chắc là công chúa câu lạc bộ” Triệu Phong cười khẩy.
“Cậu chính là đang ghen tị! Mua cho bạn gái cái vòng tay tệ cũng không biết ngượng sao? Không có đi tiền còn đi mua sắm, cửa hàng ngọc đá quý mở ra không phải để cho loại người nghèo như cậu, cậu không đáng được bước vào!”
Giấc mơ tỷ phú - giac_mo_ty_phu - Truy cập : để đọc thêm nhiều chương mới nhất
Tiền Mĩ Lan vênh váo tự đắc, chỉ trỏ vào đôi “Linh Thể Tự Do”, lộ ra khuôn mặt đầy vẻ khinh thường.
Thậm chí, còn tự nhận là chuyên gia vòng ngọc, đối với đôi vòng ngọc này, đưa ra lời nhận xét.
“Thực ra thì, loại vòng ngọc này, giá mua vào cũng chỉ có vài trăm tệ, đừng chỉ nhìn thấy trắng toàn bộ trắng như tuyết, là ngọc tổng hợp mà thôi, loại vòng ngọc này, có tặng không cho tôi, tôi cũng không thèm đeo!”
Nữ nhân viên ở bên cạnh không tiếp tục chứng kiến nổi nữa.
Bà cô ơi, bà thật biết cách khoác lác!
Đây chính là “Linh Thể Tự Do” giá triệu tệ đó, người yêu của con gái bà tặng cho chiếc vòng mới chỉ có hơn nghìn tệ mà thôi, lại dám đi chế giễu vòng ngọc mỡ dê triệu tệ của người ta? Ai cho bà can đảm vậy?
Nếu như không phải người khách hàng đẳng cấp này khiêm tốn, không muốn tiết lộ giá trị thực sự cho bạn gái, tôi nhất định sẽ cho bà hộc máu!
"Bác gái ơi, xin hỏi bác đến mua đồ trang sức, hay là đến cãi nhau vậy?”
Khi Tiền Mĩ Lan nghe thấy hai chữ “bác gái”, càng làm tăng lửa giận, lập tức như muốn bùng cháy luôn.
“Tôi là bác gái? Mắt nào của cô nhìn tôi trông giống bác gái vậy? Cái loại nhân viên nhỏ bé như cô, đến chút mắt nhìn cũng không có, doanh số bán hàng chắc chắn rất thấp!”
Vẻ mặt của Tiền Mĩ Lan, tức đến nỗi xanh mét lại, bà ta tức tới nỗi muốn ném thật mạnh chiếc vòng ngọc trước mặt xuống đất, rơi nát vụn ra mới có thể trút được cận giận này.
Nhưng mà, bây giờ bà ta đến chiếc vòng ngọc tệ cũng không đền nổi.
Cùng với việc Tề Hoá Vũ rơi vào hôn mê, cũng chính là cắt đứt nguồn tài chính của hai mẹ con bà.
Bình thường bà ta tiêu tiền hoang phí, cũng không tiết kiệm tiền, hôm nay nếu như không phải vì nhìn thấy Triệu Phong ở trong cửa hàng, bà ta đã không bước vào.
“Bác gái, tôi có nói sai cái gì sao? Nếu như bác muốn mua trang sức, xin mời bác lựa chọn, đừng quấy rầy những khách hàng khác của tôi, được không?”
Nữ nhân viên cửa hàng tuyệt đối đứng về phe Triệu Phong, dù sao thì đơn hàng triệu tệ, có thể lấy được hơn hơn nghìn tệ tiền hoa hồng, nhất định phải nói giúp cho vị khách hàng đẳng cấp này.
“Tôi nói cô thật không hiểu chuyện, để bảo vệ cho một người nghèo, mà không sợ đắc tội với tôi là khách hàng lớn, ai có tiền ai không có tiền, chẳng lẽ cô không nhận ra sao?”
Tiền Mĩ Lan vừa nói, vừa cố ý lôi ra chiếc túi LV, quơ quơ ra trước mặt nữ nhân viên cửa hàng.
Tuy nhiên, nữ nhân viên cửa hàng hoàn toàn không rung động.
“Bác gái, tôi đương nhiên có thể nhìn ra ai là người có tiền!”
Nữ nhân viên căn bản không cần suy nghĩ, cực kì tin tưởng phán đoán của mình.
Có thể mua được một chiếc túi LV, nhưng chưa chắc đã có thể mua nổi “Linh Thể Tự Do” trị giá triệu tệ, cho dù LV có đắt đến đâu, so với chiếc vòng ngọc mỡ dê có tay nghề vô cùng tinh xảo, vẫn còn tồn tại một khoảng cách rất lớn.
“Cô nhìn không ra!” Tiền Mĩ Lan trừng mắt liếc nhìn nữ nhân viên cửa hàng nói.
Nhưng mà, nữ nhân viên sao lại có thể không nhìn ra, trong lòng cô ta cũng biết rõ, cho dù Tiền Mĩ Lan có tiền, không mua trang sức thì cũng chẳng đem lại lợi ích gì cho cô ta.
Còn anh chàng đẹp trai kia lại rất khiêm tốn mua “Linh Thể Tự Do”, đã mua là mua triệu tệ.
Làm một nhân viên bán hàng, ai đưa tiền thì làm ba, không đứng về phía đại gia triệu tệ, chẳng lẽ lại đứng về phía bà bác gái già này sao?
“Bác gái, bác rốt cuộc có mua trang sức hay không? Không cần biết bác mua hay không, xin bác hãy tôn trọng khách hàng của tôi!” Nữ nhân viên nghiêm túc nói với Tiền Mĩ Lan.
Đây cũng coi như một hình thức cảnh cáo.
Cơn giận của Tiền Mĩ Lan vẫn chưa giảm, bà ta lấy chân giẫm mạnh xuống sàn nhà, chỉ vào nữ nhân viên cửa hàng nói: “Không cho phép cô gọi tôi là bác gái, cô lại càng gọi, cô đồ thấp hèn thật muốn ăn bạt tai mà!”.
Hành động này, đã thu hút sự chú ý của những người khách hàng khác.
Mọi người đều cảm thấy nữ nhân viên dùng từ “bác gái” để xưng hô với Tiền Mĩ Lan hoàn toàn không có gì sai, bởi vì nhìn vẻ ngoài đúng thật nên gọi là bác gái.
Tiền Mĩ Lan không thích cảm giác bị vây xem này, nhướng đôi lông mày lên, nhìn một lượt những người khác, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhìn gì mà nhìn? Đừng nhìn nữa!”.
Như vậy, càng khiến cho các khách hàng xung quanh có ý kiến về bà ta.
“Người này bị điên à!”
“Giống như ăn phải thuốc súng!”
“Đây chắc là thời kỳ mãn kinh!”
“Chạy đến cửa hàng đồ ngọc không mua trang sức, chỉ biết oán giận người khác, đây là anh hùng bàn phím chạy ra đời thực rồi!”
“Người đàn bà này thật biết cách giả vờ, nếu đã có tiền tại sao không mua chứ? Không mua thì không mua, dựa vào đâu mà tính tình nóng nảy như vậy?”
Còn Tiền Mĩ Lan lúc này, dáng vẻ thật đúng như người khách đứng xem xung quanh nói, như là ăn phải thuốc súng vậy.
“Lũ chó nghèo các ngươi! Chưa từng nhìn thấy người có tiền sao! Bà đây còn mua được LV, các người những kẻ ở tầng đáy xã hội có mua nổi không?”
Nói xong, Tiền Mĩ Lan liền xách túi lên, lắc lư vài vòng trước mặt các khách hàng xung quanh.
Đúng lúc ấy, Triệu Phong đột nhiên phát hiện một điểm không đúng.
Anh nhìn ra chiếc túi LV của Tiền Mĩ Lan, hoá ra là hàng fake.
Trước đó nhìn không rõ, bây giờ Triệu Phong nhìn thấy rõ ràng, không phải nghi ngờ gì chính xác là một chiếc túi LV hàng fake.
.
Triệu Phong không nhịn được cười.
Mẹ kiếp mua cái túi fake còn khoe khoang.
“Tiền Mĩ Lan, bà xách cái túi giả, giả bộ làm người có tiền không biết ngại sao? Người khác là hãng LV con lừa, còn bà đây là con lừa hoang!”.