Triệu Phong thấy Lâm Manh Manh so sánh anh và Miêu Thiên Vương.
Trong lòng của anh không khỏi hỏi lại bản thân năm mười tám tuổi đã làm những gì?
Năm mười tám tuổi đó, quả thật anh không có thành tựu gì.
Anh chỉ giúp Mộc Hồng Diệp bán một số cổ phiếu, kiếm lời triệu tệ.
Anh chỉ viết mấy cuốn sách trong hội sách lại được mấy ông chủ tìm kiếm cuồng nhiệt như thế, còn gọi anh là ngài Tam Lương khiến cho anh cảm thấy rất ngượng ngùng.
Sau đó anh lại nghiên cứu phương thuốc, xuất bản ra mấy bản độc quyền.
Nói đến thì thật sự anh đã không cho ra được thứ gì.
"Hoàn cảnh giữa người với người là không giống nhau, xuất thân khác biệt, hoàn cảnh khác biệt, gặp được những ai cũng khác biệt, không thể đánh đồng được" Triệu Phong nhàn nhạt đáp lại nói.
"Ồ, năng lực của mình không đủ lại trách xuất thân, trách gia đình, đây là cái cớ vô dụng nhất đấy." Lâm Manh Manh nhếch miệng.
"Manh Manh, em không hiểu Triệu Phong là một người như thế nào đâu? Em nghe lời của chị, đêm nay em hãy đi đến buổi hòa nhạc với Triệu Phong, chứ để em đi với đám bạn học của em thì chị thật sự không yên lòng"
Giấc mơ tỷ phú - giac_mo_ty_phu - Truy cập : để đọc thêm nhiều chương mới nhất
Lâm Nhược Nhược rất quan tâm cô em họ này, mặc dù không phải cùng một bố mẹ sinh ra nhưng từ nhỏ hai người đã sống cùng nhau, thân thiết giống như là chị em ruột thịt.
"Chị, chị làm gì thế? Em không thể có chút không gian riêng tư nào sao?" Lâm Manh manh vểnh cải miệng nhỏ nhắn lên nổi giận nói.
"Chị không tước đoạt không gian riêng tư của em, em muốn chơi ở buổi hòa nhạc như thế nào thì cứ chơi như thế đó, nhưng xong việc nhất định phải về nhà đúng giờ, chị nhờ Triệu Phong đi cùng là để xem chừng em"
Lâm Nhược Nhược lo lắng cũng không phải là dư thừa.
Xem buổi hòa nhạc thật sự không có gì, nhưng dù sao cũng là nơi công cộng, chỉ sợ em gái lại đi theo bạn học đến quán bar và Karaoke buổi tối.
"Có thể dẫn anh ta đi, nhưng nhất định phải có ba giao ước.
Không thể để anh ta can thiệp vào chuyện em ở chung với bạn, vả lại anh ta nhất định phải bỏ thói quen khoác lác đi" Lâm Manh Manh nói ra điều kiện.
"Anh ấy sẽ không can thiệp, nhưng em cũng phải tôn trọng anh ấy, chí ít anh ấy sẽ không hại em" Lâm Nhược Nhược tỏ vẻ chân thành nói.
Đã giao ước cẩn thận như vậy rồi, buổi tối Lâm Manh Manh dẫn theo Triệu Phong đi đến hiện trường buổi hòa nhạc của Miêu Thiên Vương.
Đương nhiên là Lâm Manh Manh cũng không đồng ý để Triệu Phong đi, nhưng cô ta cũng không muốn cãi vã với chị gái.
Mà Triệu Phong cũng lười đi làm "Vệ sĩ" cho Lâm Manh Manh, anh vì Lâm Nhược Nhược mới đồng ý đi.
Thời gian xoay chuyển đã tới bảy giờ rưỡi tối.
Lâm Manh Manh thay một chiếc áo thun màu hồng đáng yêu, váy ngắn lưng cao màu đen, phối với một đôi giày thể thao màu trắng, làm nổi bật cặp đùi thon dài đầy cảm giác sức sống thanh xuân của mình.
Triệu Phong dẫn theo Lâm Manh Manh đi vào cổng sân thể vận động lớn nhất tỉnh thành.
Tám giờ tối, chỗ này đúng giờ tổ chức buổi hòa nhạc của Miêu Thiên Vương - Miêu Thiên Vương.
Mà bạn học của Lâm Manh Manh là Chúc Dương Dương, Hứa Tịnh và Trương Lan đã hẹn nhau thời gian đi vào cổng sân vận động.
Ba cô gái ăn mặc trang điểm lộng lẫy, quần đùi váy ngắn, mát mẻ lộ lưng, trông càng trưởng thành và tươi mát hơn cả Lâm Manh Manh.
Nhưng lại không thấy bạn trai của bọn họ tới.
Sau khi Tôn Dã bị bố anh ta dạy dỗ một trận thì đã thực sự thay đổi, hiện tại anh ta rất ít khi ra ngoài vào buổi tối, vả lại anh ta và Chúc Dương Dương cũng đã cãi nhau dẫn đến chia tay rồi.
Còn Hoàng Lộ, từ khi bị Tập đoàn Phi Vũ sa thải cũng không có tin tức, anh ta xóa bỏ tất cả phương thức liên lạc với Hứa Tịnh, từ đó cắt đứt lui tới.
Nhưng bây giờ nhìn sắc mặt Chúc Dương Dương và Hứa Tịnh, thật sự giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
"Vé vào cửa buổi hòa nhạc của Miêu Thiên Vương thật sự rất khó kiểm, may mắn mà tớ có Tôn Dã, không thì đã bỏ qua cơ hội Miêu Thiên Vương mở buổi hòa nhạc ở tỉnh thành lần này"
Chúc Dương Dương cố ý nhắc đến còn cố tình kéo dài chuyện lần này bọn họ có thể tới buổi hòa nhạc, tất cả còn cần cảm ơn cô ta và bạn trai cô ta là Tôn Dã.
Lúc đầu vé vào cửa không có phần của Lâm Manh Manh, nhưng chuyện ở quán rượu sau đó, bọn họ đều rối rít suy đoán người sau lưng Lâm Manh Manh là một người máu mặt, thế là Tôn Dã và Chúc Dương Dương mới cho Lâm Manh Manh hai tấm vé vào cửa.
Khi ba người bạn học của Lâm Manh Manh nhìn thấy Triệu Phong cùng lúc xuất hiện với Lâm Manh Manh thì trong lòng cảm thấy có chút bất ngờ.
Bởi vì bọn họ đều biết Triệu Phong là anh rể của Lâm Manh Manh, anh rể và cô em vợ lại lui tới với nhau nhiều lần.
Có lẽ là nhìn ra khác thường trong mắt đám bạn học, Lâm Manh Manh lúng túng giải thích: "Chị của tớ bảo tớ dẫn anh ta đi cùng, chị tớ sợ buổi tối sẽ không an toàn."
Trong ánh mắt Lâm Manh Manh có chút xấu hổ và hốt hoảng, nhìn ra được cô ta rất để ý người khác nhìn thấy quan hệ giữa mình Triệu Phong.
Có thể Triệu Phong ở trong mắt cô ta là một người nói không giữ lời, thích khoác lác, hơn nữa tố chất còn thấp hơn người khác.
"Đi thôi, chúng ta mau vào sân"
Lâm Manh Manh hận không thể tranh thủ thời gian bỏ qua chủ đề này.
Nhưng mà vào lúc xét vé lại bị nhân viên thông báo là vé giả.
Xì xào.
Mấy người bạn đi cùng lập tức muốn bùng nổ.
Giả à? Đây là vé giả ư? "Anh nhìn kỹ lại xem, có phải anh nhìn lầm rồi không?" Sắc mặt Chúc Dương Dương rất khó coi vội vàng tra hỏi.
Nhưng nhân viên lại trả lời rất chắc chắn: "Tôi tuyệt đối không nhìn lầm, mặc dù những tấm vé vào này của các cô trông rất giống, nhưng quả thật là vé giả"
Vé vào cửa buổi hòa nhạc của Miêu Thiên Vương, một vé cũng rất khó mua và bán rất chạy, cho nên có một số người thừa cơ vi phạm pháp luật để kiếm chác kếch xù.
"Tại sao có thể là giả được, rõ ràng là thật mà, cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì?"
Trên mặt Chúc Dương Dương đầy xấu hổ, cô ta hận không thể tranh thủ thời gian tìm một cái lỗ để chui vào.
Lúc trước ở nhà hàng Minh Nguyệt, cô ta còn cầm vé vào cửa buổi hòa nhạc khoe khoang một phen, vẻ dương dương đắc ý kia bây giờ chợt bay lên trời rồi.
Trước đó phách lối bao nhiêu, hiện tại lại xấu hổ bấy nhiêu.
"Dương Dương, không phải nói vé vào cửa là bạn trai cậu mua sao? Theo lý thuyết bạn trai cậu có nhiều quen biết, không thể nào là giả được" Hứa Tịnh nói.
Tôn Dã có thân phận gì, chị em trong ký túc xá đều rất rõ ràng.
Tôn Dã là một cậu ấm nhà giàu, trong nhà anh ta còn mở cửa hàng đá quý Ý Lan San, vì thế mấy người các cô chưa từng nghi ngờ vé vào cửa là giá.
Thế nhưng câu trả lời của Chúc Dương Dương lại khiến người nghe hết sức bất ngờ.
"Bạn trai tớ à? Tôn Dã không phải bạn trai tớ, tớ và anh ta đã chia tay mấy ngày rồi.
Tên khốn nạn kia.
muốn gạt chúng ta, cậu ấm nhà giàu chó má gì chứ, anh ta lại dám lấy mấy tờ vé vào cửa giả ra khoe khoang, loại người này nên gặp quả báo!" Chúc Dương Dương cắn răng phẫn nộ chửi mắng.
Lâm Manh Manh có chút im lặng, cô ta cảm thấy Chúc Dương Dương trở mặt cũng quá nhanh, lúc trước còn mặn nồng, hiện tại lại chửi mắng lên trông có chút đáng sợ!
"Mắt của Dương Dương bị mù rồi, tại sao lại quen với loại nam cặn bã này chứ? Anh ta dùng vé giả tỏ ra là mình hay, còn hai chúng ta không vào được buổi hòa nhạc!" Hứa Tịnh cũng bực tức giậm chân.
"Đúng đấy, thật vất vả trông sao ngóng trăng để chờ Miêu Thiên Vương đến tỉnh thành mở buổi hòa nhạc.
Vả lại tớ còn gửi lên vòng bạn bè dự định muốn đến kí tên, kết quả lại không được vào!" Trường Lan cũng bày tỏ thái độ rất lớn.
"Hay là chúng ta đi tìm một chỗ chơi đùa, trước mắt khẳng định không mua được vé.
Vé vào cửa của Miêu Thiên Vương rất khó tìm, huống chi khoảng cách buổi hòa nhạc bắt đầu còn có nửa tiếng, thật sự không còn cách nào" Lâm Manh Manh đề nghị đi khỏi sân vận động.
Trong mắt bốn cô gái ở đây thì buổi hòa nhạc đã sắp bắt đầu, lấy được vé vào cửa thật thật sự khó như lên trời, đêm nay trăm phần trăm không có cách nào để vào hiện trường buổi hòa nhạc được.
Các cô đều là fan hâm mộ trung thành của Miêu Thiên Vương, chuyện này đối với các cô mà nói là cực kỳ tiếc nuối.
Ngay tại lúc này thì Triệu Phong nhàn nhạt mở miệng: "Tôi có thể lấy được vé vào cửa hiện trường buổi hòa nhạc của Miêu Thiên Vương
Sắc mặt Lâm Manh Manh lập tức lạnh xuống.
Cô ta nhíu lông mày lại, lạnh mặt nói: "Đã vào lúc này rồi, anh cũng đừng làm loạn thêm nữa, có được không?".