Nụ cười của cô ta rất yên lặng, giống như có một mùi thơm thoang thoảng xông vào mũi.
Lý Liên Hoa nhìn thấy cháu gái mình có những cử chỉ thân mật với bạn trai thì sắc mặt trở nên u ám.
Nhìn lướt qua một lần thì thấy trong tay Triệu Phong có một hộp quà.
Tuy rằng bà ta không thể nhìn rõ bên trong là cái gì nhưng bà ta cũng có thể đoán được anh không thể mang đến những món quà quá đắt tiền.
Vừa mới gặp nhau, ánh mắt Lý Liên Hoa đã dò xét qua lại khắp ở trên người Triệu Phong.
Ngoại hình và dáng người rất xứng với cháu gái Lý Thư Yểu của bà.
Ngoài ra khí chất cũng không tệ, khí chất này thuộc về những anh chàng đẹp trai nhất nhì trong giới thượng lưu.
Tuy nhiên, Lý Liên Hoa không phải là người chỉ biết nhìn chăm chăm vào ngoại hình, yêu cầu của bà ta rất cao, hơn nữa cậu chủ nhà họ Liễu, Liễu Xuyên còn là con lại.
Về ngoại hình hay khí chất đều không thể phân được cao thấp vậy thì so sánh đến gia thế và thu nhập của công việc đi, cả giá trị căn nhà sở hữu cùng với xe nữa, hay thậm chí là mạng lưới giao thiệp.
Đây đều là những khía cạnh mà Lý Liên Hoa muốn so sánh, dường như không phải đang bàn về bạn bè cho cháu gái mà là tìm một người đàn ông cho cô ta luôn.
Người bác này có thể so sánh được với bố mẹ vợ.
Sau một hồi phân tích ngắn ngủi, Lý Liên Hoa tạm thời không thể nhìn ra được thực hư về Triệu Phong, bà ta chỉ có thể đi tiếp bước giao lưu và tiếp xúc thì mới có thể có được kết luận cuối cùng.
Tuy nhiên dựa theo ấn tượng khắc sâu trong lòng bà ta thì Triệu Phong chỉ có một ít ưu điểm mà Liễu Xuyên lại có tất cả các ưu điểm.
Dù sao thì Lý Liên Hoa một lòng muốn gả cháu gái của mình vào nhà họ Liễu nên một vài ưu điểm ít ỏi của Triệu Phong cũng biến mất.
Ý thức chủ quan của con người sẽ làm ảnh hưởng đến khả năng phán đoán.
"Cháu chào bác ạ" Triệu Phong lễ phép chào Lý Liên Hoa một tiếng bác.
Tuy nhiên, Lý Liên Hoa cũng không lên tiếng trả lời mà vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.
"Thư Yểu, đây là bạn trai của cháu à?" Lý Liên Hoa đi tới trước nhưng không trực tiếp dẫn Triệu Phong vào bên trong phòng khách của biệt thự.
"Đúng vậy, anh ấy tên là Triệu Phong.
"
Lý Thư Yểu che giấu đi sự hốt hoảng, nói.
"Triệu Phong à? Ha ha ha, đến đây ngồi với bác một lúc.
"
Lý Liên Hoa gật đầu, giấu con dao vào trong nụ cười.
Triệu Phong rất giỏi thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt nên ngay lần đầu tiên anh gặp Lý Liên Hoa, anh đã biết toàn thân người này đều là đồ hàng hiệu, trên người đeo rất nhiều trang sức đá quý kèm theo, là một người phụ nữ trung niên không hiền lành gì.
Trách không được Lý Thư Yểu thường xuyên bị kiểm soát bởi bác của cô ta, thì ra bà ta thật sự là một người tàn vẫn với những con dao giấu trong nụ cười.
Triệu Phong đi theo Lý Thư Yểu cùng với bác của cô ta, đi vào trong sảnh chính của Ngự Đình Biệt Uyển, cũng là nơi tiếp khách hàng ngày.
Đây coi như là nơi tốt nhất trong biệt thự, tất cả sự tự tin của Lý Liên Hoa đều đến từ căn biệt thự này và dàn xe hạng sang.
Mấy năm gần đây nhà họ Cát phát triển rất tốt, quan hệ với nhà họ Liễu cũng rất tốt, bọn họ cũng kiếm được rất nhiều chất béo đây.
Đây cũng chính là lý do tại sao Lý Liên Hoa luôn muốn bắt Lý Thư Yểu giả vào trong nhà giàu có.
Lý Liên Hoa xuất thân trong một dòng tộc dòng dõi Nho học, lúc đó nhà họ Lý ở Vân Thành cũng có địa vị tương đối cao nhưng so với bây giờ thì lại có chút thua kém so với nhà họ Cát.
Lý Liên Hoa rút ra kinh nghiệm cho bản thân là nếu muốn sống trong vinh hoa phú quý thì phải kết hôn thật tốt.
Bà ta lấy được một người chồng tốt cho nên bà ta cũng muốn cháu gái mình giống với mình, gả được vào một nhà giàu có.
Lý Liên Hoa đột nhiên nói với Triệu Phong và đảm người vừa mới đi vào sảnh chính: "Tôi vừa mới lau ghế sô pha ở sảnh chính, hay là chúng ta vào trong phòng làm việc nói chuyện đi" Sảnh chính là nơi thường xuyên tiếp khách của bà ta, lần này bà ta đột nhiên đề nghị đi vào phòng làm việc, nó thể hiện ra bà ta không tôn trọng đối với Triệu Phong, có lẽ cũng không thèm để ý đến anh.
Nó giống như một hành động cố ý chèn ép Triệu Phong vậy.
Trong lòng Triệu Phong đương nhiên cũng khó chịu.
Giống hệt như trước đây Lý Hàn Lâm thường hay khinh miệt anh.
Nhưng vì Lý Thư Yểu nên Triệu Phong quyết định nhịn xuống một chút.
Vì Lý Thư Yểu đã xin anh giúp đỡ nên nếu như bây giờ chống đối lại Lý Liên Hoa ngay ngoài mặt thì mặt mũi của Lý Thư Yểu cũng không còn, cho nên Triệu Phong chỉ có thể nhịn xuống một chút.
Lý Liên Hoa đưa Triệu Phong đến phòng làm việc rồi cũng không gọi người giúp việc đi pha trả.
Bà ta rút người lại, khuôn mặt thờ ơ, so với Lý Hàn Lâm thì thấy bà ta rất xem thường người.
Sau khi ngồi xuống, Lý Liên Hoan bắt đầu tiến hành chất vấn Triệu Phong.
Thật giống với việc Triệu vấn một phạm nhân, bà ta bắt đầu hỏi về bối cảnh gia đình của anh.
"Vì anh đã là đối tượng của cháu gái tôi nên tôi không thể không quản được.
Tôi là bác của Thư Yểu, là người tận mắt nhìn Thư Yểu lớn lên.
Từ nhỏ đến lớn nó là một người rất hiểu lễ nghĩa, đọc được rất nhiều sách, vẽ cũng rất giỏi.
Nó cũng lấy được rất nhiều giải thưởng cả phương diện tài năng và học thứ, có rất nhiều cô gái cùng tuổi thua xa nó.
Ngoài ra, ngoại hình, dáng người hay khí chất của nó cũng đều không hề kém cạnh bất kỳ một người đẹp nào ở Giang Nam.
Điều kiện của nó có thể nói là rất cao" Đầu tiên Lý Liên Hoa nói về những ưu điểm của cháu gái.
Sau đó bà ta lại tiếp tục thẳng thắn nói: "Lại nói đến bối cảnh gia đình của Thư Yểu nhà tôi, anh nên biết rất rõ ràng.
Nhà họ Lý ở Vân Thành là một dòng tộc nổi tiếng ở địa phương, là một dòng tộc theo dòng dõi Nho học.
Địa vị quyền lực như thế nào thì tôi cũng không cần nói nhiều! Đó chính là sự tồn tại của những người vô cùng giàu có ở Vân Thành" Ngay sau đó, Lý Liên Hoa lại đưa ra sự ảnh hưởng của nhà họ Lý ở Vân Thành và bối cảnh gia đình của Lý Thư Yểu sáng chói như thế nào.
"Còn anh thì sao, ngoài trừ điều kiện ngoại hình ra thì anh còn có cái ưu điểm gì?" Lý Liên Hoa chất vấn.
Một cảnh này khiến cho Lý Thư Yểu vô cùng lúng túng.
Lý Thư Yểu thật sự không nghĩ tới bác của mình vừa mở miệng ra đã nói những lời sắc bén như vậy.
Trong lời nói tràn đầy cảm giác ưu việt tột đỉnh, còn đối với Triệu Phong là trực tiếp chèn ép, khinh thường.
Còn Lý Thư Yểu cho rằng hiện tại nhà họ Lý đã không còn giàu có như vậy nữa rồi.
Ngay cả ở trong thành phố Vân Thành cũng không thực sự được coi là một nhà vô cùng giàu có.
Bởi vì hiện tại nhà họ Lý phải dựa hoàn toàn vào sắc mặt của tập đoàn Phi Vũ mà kiếm ăn.
Tập đoàn Lý thị cũng đã bị tập đoàn Phi Vũ thu mua rồi.
Hiện tại sự phát triển của nhà họ Lý phụ thuộc hoàn toàn vào phần thường của tập đoàn Phi Vũ mới có cơm ăn.
Dòng tộc đã từng là một dòng tộc dòng dõi Nho học nhưng danh môn vọng tộc ở Vân Thành đều đã rơi vào tình trạng sa sút, suýt chút nữa thì bị phá sản.
Lý Thư Yểu thật sự không còn mặt mũi nào mà nói rằng mình là con nhà giàu.
Khi nhìn thấy bác nói về mình ưu việt như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Lý Thư Yểu đỏ bừng.
Lúc này, Triệu Phong còn chưa lên tiếng bắt đầu bình tĩnh phản bác lại.
"Nhà họ Lý cũng được coi là gia đình giàu có sao? Bây giờ nhà họ Lý đã bị tập đoàn Phi Vũ thu mua rồi.
Nói trắng ra, nhà họ Lý đã lâm vào cảnh túng quẫn đến cùng cực, bây giờ bà còn không nhận ra hiện thực này sao?" Triệu Phong nói.
Câu nói này của Triệu Phong khiến sắc mặt của Lý Liên Hoa lập tức trở nên khó coi.
Đúng vậy, bây giờ nhà họ Lý thực sự không còn là một gia đình giàu có nữa rồi.
"Anh!" Lý Liên Hoa cau mày, trong mắt tràn đầy những tia máu đỏ ngầu.
"Chẳng lẽ không phải sao? Bây giờ nhà họ Lý đang dựa vào tập đoàn Phi Vũ, mọi quyền lực đều nằm trong tay Phi Vũ.
Hiện tại nhà họ Lý đã không còn bất kỳ quyền lực nào nữa rồi, chỉ còn trên tay chút ít cổ phần mà thôi" Triệu Phong nói thẳng.
Về quan điểm của Triệu Phong, Lý Thư Yểu cũng không phủ nhận.
Hơn nữa hiện tại, Triệu Phong đang giúp cô ấy tranh luận với Lý Liên Hoa, Lý Thư Yểu có thể hiểu được.
"Dù vậy thì anh cũng không thể với tới nổi!" Vẻ mặt của Lý Liên Hoa nghiêm túc hắn, ánh mắt bà ta trở nên cực kỳ sắc bén không gì có thể sánh được, nhưng bà ta vẫn chưa thực sự bùng nổ.
Cho tới bây giờ, tôi chưa bao giờ trèo cao, chính là cháu gái của bà theo đuổi tôi!" Triệu Phong nói.
"Cái gì? Thư Yểu nhà tôi theo đuổi anh sao? Đừng có nằm mơ nữa! Chuyện này căn bản không có khả năng!" Lý Liên Hoa không thể tin vào mắt mình.
"Cô ấy theo đuổi tôi, còn hỏi tôi kết hôn với cô ấy" Triệu Phong nói.
Triệu Phong cũng không nói ra lúc Lý Thư Yêu cầu hôn đã quỳ một chân xuống đất cầu hôn anh.
Anh chỉ nói ra một câu cầu hôn để giữ lại thể diện cho Lý Thư Yêu.
Lý Liên Hoa nghe đến đây thì toàn thân bà ta như muốn nổ tung.
Bà ta không thể tin được cô cháu gái cao quý của mình lại thực sự đi cầu hôn Triệu Phong, điều này nghe qua như chuyện xấu trong gia đình.
"Tuyệt đối không thể!" Lý Liên Hoa kiên quyết lắc đầu.
Sau đó, Lý Liên Hoa nhìn về phía cháu gái mình Lý Thư Yểu, cau mày hỏi: "Thư Yểu, chuyện này là thật sao?" Vẻ mặt của Lý Thư Yểu nghiêm túc, gật đầu nói: "Đúng vậy, toàn bộ đều là sự thật.
Cháu không chỉ cầu hôn anh ấy mà còn quỳ một gối xuống đất.
Trước mặt mọi người, người dân địa phương ở Vân Thành đều nghe qua tin đồn này, bác ở Giang Nam nên không biết chuyện này" Khi đích thân Lý Thư Yểu nói rằng cô ta đã quỳ gối cầu hôn Triệu Phong, ngay cả Triệu Phong cũng rất ngạc nhiên và bất ngờ.
"Nói bậy! Thư Yểu! Đừng có nói lung tung nữa! Thật là mất mặt nhà họ Lý!" Lý Liên Hoa nổi giận đùng đùng, bà ta hận không thể tát chết đứa cháu gái này.
"Bác à, cháu không cảm thấy mất mặt chút nào, Triệu Phong cũng rất ưu tú, rất xứng đối với cháu" Lý Thư Yểu liếc mắt nhìn Triệu Phong, ánh mắt hiện lên vẻ chân thành.
Đột nhiên, Triệu Phong có chút đau lòng.
Anh nắm chặt lấy tay của Lý Thư Yểu.
Một cô gái phải can đảm lắm mới có thể dám nói ra những lời này.
Lý Thư Yểu cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay Triệu Phong truyền đến, trong lòng cô ta cảm thấy ấm áp, ánh mắt tràn đầy sự hạnh phúc.
Tuy nhiên, Lý Liên Hoa cũng lập tức trở nên cáu kinh hơn.
Thậm chí, bà ta còn trực tiếp vỗ bàn nói: "Lý Thư Yểu, cháu thật không biết xấu hổ là gì? Làm sao cháu có thể xử sự giống như bố cháu được vậy, xã hội này quan trọng nhất là tiền tài! Hiểu không? Là tiền tài!" Lý Liên Hoa muốn thay đổi quan điểm của cháu gái, liên tục lặp lại hai từ "tiền tài".
Ngay lập tức, Lý Liên Hoa nhìn về phía Triệu Phong, bà ta nói thẳng: "Tôi sẽ không bao giờ đồng ý cuộc hôn nhân này, trừ khi tôi chết!" "Bà có đồng ý hay không, đó là chuyện của bà, bà không có quyền kiểm soát việc tôi và Thư Yểu làm!" Triệu Phong bác bỏ lời nói của Lý Liên Hoa.
"Đương nhiên là tôi có quyền kiểm soát, tôi là bác của Lý Thư Yểu, so với anh thì chúng tôi có quan hệ huyết thống!" Lý Liên Hoa lạnh giọng nói.
"Bà vẫn nói bà là bác của Thư Yểu nhưng bà hoàn toàn coi Thư Yểu là một công cụ kết hôn để hướng lợi.
Bà chỉ đang lợi dụng cô ấy mà thôi!" Triệu Phong phản bác.
"Đây không gọi là lợi dụng, đây gọi là kinh nghiệm của những người từng trải truyền lại cho Thư Yểu.
Thư Yểu đối tốt với anh, còn anh thì sao? Anh có thể cho cháu gái tôi ở khu biệt thự cao cấp sao? Anh có thể đưa cháu gái tôi đi mọi nơi trên chiếc xe hạng sang sao? Anh có thể cho cháu gái tôi một cuộc sống thượng lưu sao? Nếu anh không thể thì câm miệng lại đi!”
Lý Liên Hoa kêu gào.
.
"Đương nhiên tôi có thể: Khu biệt thự cao cấp, những chiếc xe hạng sang, xã hội thượng lưu, có gì khó khăn à?" Triệu Phong cười nhạt.
Lúc này, trong lòng Thư Yểu lại cảm thấy ấm áp.
Thư Yểu cho rằng những lời nói này chỉ là Triệu Phong đang hợp tác với cô ta qua mặt Lý Liên Hoa, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất ấm áp.
Đồng thời, cô ta cảm thấy trong lòng có chút tiếc nuối.
Cô ta đang tưởng tượng, nếu đây đều là sự thật thì thật tốt.
Cô ta không muốn biệt thự cao cấp, xe hơi hạng sang, cũng không cần phải sống trong xã hội thượng lưu, cô ta chỉ cần ở bên cạnh Triệu Phong, và Triệu Phong cũng không ghét bỏ cô ta.
Vợ chồng tôn trọng nhau, như vậy sẽ rất là tuyệt.
Thật ra đối với Triệu Phong mà nói, khu biệt thự cao cấp, xe hơi hạng sang chỉ là thoáng qua, nhỏ bé không đáng kể.
Ngay cả địa danh Giang Nam, Trung tâm Tài chính Quốc tế Thế giới cũng đứng tên Triệu Phong thì còn có cái gì ở Giang Nam có thể lọt vào tầm mắt của anh nữa.
"Ha ha, khoe khoang thì ai cũng có thể nói được, nhưng nếu anh khoe khoang trước mặt tôi vậy thì thật là không biết điều.
Nhà họ Cát chúng tôi ở Giang Nam cũng được coi là một gia đình giàu có, tôi cũng không phải là một đứa nhà quê chưa từng nhìn ra thế giới ngoài kia.
Anh nghĩ anh lừa được tôi sao, không có cửa đâu!" Lý Liên Hoa cười ha hả vào mặt Triệu Phong.
"Nhà họ Cát ở Giang Nam tuy là một dòng tộc hạng hai nhưng có xứng đáng được gọi là một dòng tộc giàu có không?" Trong mắt Triệu Phong, không có bất cứ một dòng tộc nào ở Giang Nam có tư cách được gọi là gia đình giàu có.
Chỉ có mười dòng tộc đứng đầu vùng Giang nam mới có tư cách tự xưng là gia đình giàu có, trừ những người đó ra, tất cả đều là những người sống tạm bợ.
Ngay khi Triệu Phong vừa nói dứt câu, lập tức làm cho Lý Liên Hoa cáu giận như sắp bùng nổ.
Bà ta tức giận, điên cuồng hét lên.
"Nói bậy! Nhà họ Cát chúng tôi, tại sao không phải là gia đình giàu có cơ chứ? Anh là cái thá gì mà dám chỉ trỏ vào nhà họ Cát!" Lý Liên Hoa tức giận gào thét, giống như một con chó cái bị điên.
Nếu như hôm nay không phải là vì giúp đỡ cho Lý Thư Yểu thì bây giờ Triệu Phong sẽ tát Lý Liên Hoa đến tróc da tróc thịt.
"Trong mắt tôi, nhà họ Cát là một gia đình sống trong cảnh tạm bợ, dễ bị tổn thương! Triệu Phong tôi đây sinh ra trong một gia đình giàu có nhất cả nước, và tôi hoàn toàn có đủ tư cách để nói điều này với nhà họ Cát!" Thái độ của Triệu Phong ngang ngược, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Lý Liên Hoa.
"Gia đình giàu có nhất cả nước? Anh nói anh thuộc dòng tộc Ngoan Nhân sao? Ha ha ha ha, đừng khoác lác nữa, cậu chủ Ngoan Nhân sẽ chịu kết thân với Thư Yểu nhà tôi sao? Khoác lác thì cũng phải có chừng mực, đừng có thổi phồng mọi chuyện lên như vậy, không ai thèm tin anh đâu!" Lý Liên Hoa cười lớn.
Ngay cả Lý Thư Yểu cũng cảm thấy Triệu Phong diễn kịch hơi quá đà.
Cậu chủ Ngoan Nhận đó là một sự tồn tại siêu việt, làm sao có thể có quan hệ cùng với dòng tộc nhỏ như nhà cô ta.
Dòng tộc Ngoan Nhận là dòng tộc danh giá, ngay cả mười dòng tộc ở Giang Nam, cậu chủ Ngoan Nhân cũng không thèm để mắt đến họ.
Lý Yêu Thư sẽ không tin sự tồn tại này, không thể tin được người đang nắm tay cô ta chính là cậu chủ Ngoan Nhân.
"Tôi không quan tâm bà tin hay không, tôi chỉ biết Thư Yểu là của tôi, và Thư Yểu cũng không thể gả vào Ỗnhà họ Liễu!" Triệu Phong biết là Lý Liên Hoa sẽ không tin.
Nhưng anh không cần thiết phải giải thích cho Lý Liên Hoa hiểu.
Lý Thư Yêu ngây ngốc nhìn Triệu Phong, đỏ cả vành mắt.
Hiện tại Lý Thư Yểu đang trong tình huống rất xấu hổ, thậm chí cô ta còn có chút bất lực.
Gia cảnh khó khăn, bố và ông nội đều bị bệnh nặng, còn bị bác ép buộc trong việc hôn nhân nên khi cô ta cần sự giúp đỡ nhất thì Triệu Phong nói sẽ ở bên cạnh bảo vệ cô.
Trong lòng cô ta cảm thấy cực kỳ ấm áp, cảm động đến nỗi đỏ cả vành mắt.
"Không được! Ngày mai ở phố thương mại Kim Hải, tại quán rượu Thượng Lai Nghi, Thư Yểu phải đi đến đó!" Lý Liên Hoa đang lấy cớ để hẹn Thư Yểu và Liễu Xuyên gặp mặt nhau.
"Cháu không đi!" Vành mắt của Lý Thư Yểu đỏ lên, kiên quyết lắc đầu.
"Cháu không muốn đi cũng phải đi! Bác đã hẹn.
lịch xong cho cháu rồi! Tầng ba của quán rượu Thượng Lai Nghi!" Lý Liên Hoa nói rất dứt khoát.
Thấy thế, Triệu Phong kéo tay Lý Thư Yểu và chuẩn bị rời khỏi nhà họ Cát.
Nhưng vào đúng lúc này, Lý Liên Hoa tức giận ném món quà của Triệu Phong ra.