Giấc Mơ Tỷ Phú

chương 523

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Liễu Uyên vẫn luôn cảm thấy vô cùng khốn đốn, bên ngoài có tin đồn rằng nhà họ Liễu dựa vào nhà họ Bạch để làm giàu, điều này giống như một tảng đá đè chặt trong lòng ông ta.

Mà ở trước mặt nhà họ Bạch, ông ta cũng không thể ngẩng cao đầu, đứng thẳng lưng.

Nhưng ông ta cũng không thể không thừa nhận rằng nhà họ Liễu thật sự dựa vào sự giúp đỡ của nhà họ Bạch để làm nên cơ nghiệp.

Nếu không có sự giúp đỡ của nhà họ Bạch, nhà họ Liễu sẽ phải phấn đấu ít nhất mười năm nữa mới có thể đạt được quy mô như hiện tại.

Để thay đổi cách nhìn của người ngoài thì nhà họ Liễu phải ngày càng lớn mạnh, đợi đến khi nhà họ Liễu trở thành một dòng tộc hàng đầu ở Giang Nam thì quyền lên tiếng mới nằm trong tay họ.

Đến lúc đó nhất định sẽ có thể ngăn miệng của người khác.

Vì vậy hôm nay Liễu Uyên rất vui mừng.

Người phụ trách của Công ty Lương Dược đã đồng ý bắt đầu một loạt hợp tác với nhà họ Liễu.

Điều này càng khiến Liễu Uyên hăng hái hơn, như thể bình minh ở ngay trước mắt.

Cùng lúc đó, Triệu Phong đã lái xe đến trước nhà họ Vụ.

Hôm nay anh phải đi đòi nợ như đã nói.

Tuy rằng triệu tệ chỉ là một số tiền nhỏ đối với Triệu Phong, hơn nữa anh cũng có thể bỏ tiền của mình ra để Thị Thanh Thanh có một cuộc sống giàu sang không lo không phiền, nhưng hết lần này đến lần khác, đồ của thầy đã bị cướp mất, anh là học trò của thầy thì nhất định phải đích thân lấy lại! "Kim cương đỏ" lao như bay trên đường, mười phút sau đã đến nhà họ Vụ.

.

Nếu hôm nay nhà họ Vụ giở âm mưu độc ác, vậy thì lập tức tiêu diệt! Biệt thự nhà họ Vụ nằm ở phía bắc của Giang Nam, là một biệt thự riêng lẻ gồm ba tầng.

Đây là lần đầu tiên Triệu Phong tới nhà họ Vụ.

Lần trước là ở Khách sạn Đông Pha, cách biệt thự nhà họ Vu không xa.

Nơi phồn hoa thực sự của Giang Nam không phải phía bắc, nhưng nơi này vẫn cao cấp hơn so với Vân Thành.

Vừa đến cửa nhà họ Vu, anh đã nhìn thấy một bể bơi lớn mới xây trong sân biệt thự.

Nhìn thấy cảnh này, Triệu Phong lập tức nhíu mày lai.

Có tiền để xây bể bơi mà không có tiền để trả nợ, vậy thì không thể nào nói nổi rồi.

Triệu Phong bấm chuông cửa.

Bảo vệ trong nhà họ Vụ đến hỏi thăm Triệu Phong rồi nhanh chóng mở cửa.

Sau đó một mình Triệu Phong tiến vào trong biệt thự nhà họ Vu.

Đúng lúc này, hai bố con Vụ Mang và Vụ Minh đã đợi sẵn ở sảnh tầng một của biệt thự.

Người nhà họ Vu biết rằng chắc chắn hôm nay Triệu Phong sẽ đến.

Triệu Phong vừa bước vào cửa, Vu Mang đã đứng dậy chào hỏi bằng vẻ mặt tươi cười.

Mặc dù Vụ Mang vô cùng hận Triệu Phong vì anh đã phá hỏng chuyện tốt của gia đình họ, nhưng xét thấy bản lĩnh của Triệu Phong vô cùng tốt, huống hồ nhà họ Vu lại không có lí do gì để ra tay, nên ông ta chỉ có thể chịu đựng.

Nhưng hôm nay ông ta cũng không có ý định để cho Triệu Phong ra khỏi đây một cách an toàn.

Mà lúc này Vu Minh, con trai lớn của Vụ Mang lại không hề đứng lên chủ động chào hỏi với Triệu Phong.

Thấy vậy, Vu Mang nhanh chóng liếc sang nhìn Vụ Minh một cái, lúc này Vu Minh mới chịu đứng lên.

Xem ra Vụ Minh có ân oán rất sâu sắc với Triệu Phong.

Đương nhiên cũng có thể thấy được rằng Vụ Minh vẫn còn trẻ tuổi, dễ hành động theo cảm tình.

Triệu Phong chú ý tới thái độ của Vụ Minh, trong mắt lóe lên sự lạnh lùng.

“ triệu tệ, lập tức chuyển vào tài khoản của tôi”

Triệu Phong nói với Vụ Mang.

Hiện tại Thị Thanh Thanh không có tài khoản riêng của mình, vì vậy Triệu Phong nhận tiền thay Thi Thanh Thanh trước, sau đó lại lập một tài khoản ngân hàng cho cô ấy.

"Anh Triệu Phong, chuyện này không tốt lắm đâu, chúng tôi trả lại tiền cho thầy của anh, sao có thể chuyển vào tài khoản của anh được chứ? Hay là! "

Câu nói kỳ quái này của Vụ Mang đang ám chỉ rằng Triệu Phong muốn nuốt tiền của thầy mình.

"Đừng nói nhảm nữa! Trả tiền!" Triệu Phong không có ý định nói nhảm với người nhà họ Vu.

Nếu người nhà họ Vụ thức thời thì Triệu Phong chỉ cần lấy lại số nợ là được, anh sẽ cố gắng không làm khó những chuyện khác.

Nhưng nếu người nhà họ Vụ giở trò với anh thì Triệu Phong tuyệt đối sẽ không khách sáo.

Như thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trong ảnh mắt của Triệu Phong, Vu Mang vô thức lùi lại phía sau một bước.

"Anh Triệu Phong, trả lại tiền thì không sao, nhưng số tiền mà chúng tôi phải trả lại là tiền của Thi Bất Du, tiền của thầy anh.

Anh hãy đưa tôi số tài khoản của thầy anh, bây giờ tôi sẽ lập tức báo bên tài vụ trả tiền" Trong lòng Vụ Mang cảm thấy hơi sợ hãi nhưng ông ta vẫn nói ra câu này.

Thật ra hôm nay Vu Mang không có ý định trả lại tiền.

Tại Khách sạn Đông Pha, cơ hội tuyệt vời để nhà họ Vụ gặp gỡ cậu chủ Ngoan Nhân đã bị Triệu Phong phá hủy.

Đối với chuyện này, người nhà họ Vụ vẫn luôn ôm mối hận trong lòng, không thể vượt qua rào cản này.

"Thầy của tôi đã mất tích rồi, tôi đến đây để nhận thay!" Triệu Phong bước lên trước một bước, vươn tay túm lấy cổ áo Vụ Mang.

"Nếu ông không trả lại thì hôm nay nhà họ Vụ sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi Giang Nam!" Đúng lúc này đột nhiên có một trăm người đàn ông cao to lực lưỡng xông ra từ căn phòng khác.

Tất cả đều mặc đồ đen, cầm roi điện trong tay.

Đây là vệ sĩ chuyên nghiệp của Công ty vệ sĩ Trâu Rừng được nhà họ Vụ thuê về làm vệ sĩ riêng.

Vì muốn cho Triệu Phong biết tay nên lần này nhà họ Vũ cũng đã khô máu rồi.

Phía sau đó, Vu Minh đứng trong đám người, nở một nụ cười chế nhạo: "Ha ha, Triệu Phong, anh xong đời rồi! Một trăm người vệ sĩ này đều được đào tạo chuyên nghiệp, bọn họ là những người ưu tú của Công ty vệ sĩ Trâu Rừng.

Để tôi xem hôm nay anh còn có năng lực gì hay không!" Lúc này Vụ Minh mới dám đứng ra để rêu rao, nếu không thuê được một trăm tên vệ sĩ ưu tú này thì có lẽ ngay cả một câu anh ta cũng không có can đảm để nói.

Sau khi đảm vệ sĩ xuất hiện, lá gan của Vụ Mang cũng lớn lên.

Mặc dù không hề kiêu ngạo như con trai của mình, nhưng sự tự tin của ông ta cũng tăng lên nhiều hơn.

Bởi vì Công ty vệ sĩ Trâu Rừng là công ty vệ sĩ nổi tiếng nhất ở phía bắc Giang Nam, những vệ sĩ mà họ đào tạo được là sự lựa chọn hàng đầu của những nhà giàu có ở phía bắc Giang Nam.

Rất nhiều người tài xuất thân từ Công ty vệ sĩ Trâu Rừng đã trở thành trụ cột vững chắc trong ngành vệ sĩ.

Vì vậy người nhà họ Vụ cho rằng nếu bỏ tiền ra thuê nhiều vệ sĩ ưu tú như vậy, thì chắc chắn hôm nay không phải sợ Triệu Phong, thậm chí có thể đánh lại Triệu Phong.

“Triệu Phong, anh đã khiến nhà họ Vụ của tôi bỏ qua cơ hội tốt trăm năm mới có một lần.

Anh là tội đồ của nhà họ Vụ tôi!”

Rốt cuộc Vu Mang cũng bắt đầu hiện nguyên hình của mình.

“Đúng vậy, Triệu Phong, nếu không phải vì anh thì nhà họ Vụ chúng tôi đã bám víu quan hệ được với cậu chủ Ngoan Nhân rồi, đồ khốn nạn nhà anh!”

Vụ Minh vô cùng mê muội cậu chủ Ngoan Nhân, nhưng anh ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy bản thân cậu chủ Ngoan Nhân, cũng không biết tên của người đó là gì.

Anh ta không biết rằng người mà hiện tại mình đang mắng chửi chính là cậu chủ Ngoan Nhân mà anh ta ngưỡng mộ điên cuồng.

"Ha ha, cơ hội trăm năm mới có một lần? Nhà họ Vụ các người cũng xứng có được cơ hội trăm năm sao?" Triệu Phong cười khẩy và hỏi.

Câu nói này rốt cuộc cũng khiến hai bố con nhà họ Vụ nổi giận đến mức phát điên lên.

"Triệu Phong! Nhà họ Vụ chúng tôi không xứng sao? Sao chúng tôi lại không xứng chứ? Đêm đó cậu chủ Ngoan Nhận định ở lại Khách sạn Đông Pha.

Chính vì anh gây rối trong Khách sạn Đông Pha mới khiến cậu chủ Ngoan Nhận chuyển đến khách sạn khác, vì vậy nhà họ Vụ chúng tôi đã đánh mất cơ hội gặp gỡ và tiếp xúc với cậu chủ Ngoan Nhân.

Anh phải chịu trách nhiệm về chuyện này!" Trong ánh mắt của Vụ Mang lộ ra sự hung ác, chỉ vào Triệu Phong mà quở trách.

Ông ta vừa dứt lời thì thấy Triệu Phong đã vung tay.

"Bốp!" Triệu Phong vung một bạt tai, đánh vào gương mặt của Vụ Mang.

Bạn có biết trang truyện — .

n e t —

"Tôi đã nói các người không xứng thì nhất định là không xứng!" Lời nói của Triệu Phong vang vọng khắp biệt thự.

Vụ Mang phải chịu nhục nhiều lần nên không nhẫn nhịn được nữa, ông ta ôm mặt, điên cuồng hét lên: "Đánh chết nó! Đánh chết nó cho ông đây!" Vụ Minh cũng gào thét: "Giết chết nó! Nhà họ Vụ sẽ treo thưởng!" Chẳng mấy chốc một trăm tên vệ sĩ ưu tú đã lao về phía Triệu Phong như hổ xuống núi, vô cùng hung ác.

Bộp! Triệu Phong tung cú đấm qua, đánh thắng vào một gã vệ sĩ đang lao tới trước mặt.

Ngay sau đó, tên vệ sĩ này cùng với năm tên vệ sĩ phía sau cũng ngã nhào xuống đất.

Đây không phải là chiều võ đánh từ xa, mà hoàn toàn là sức mạnh.

Ngay cả năm tên to cao vạm vỡ cũng không đỡ nổi một cú đấm này của Triệu Phong.

Tiếp theo đó! Triệu Phong không dừng lại.

Ngay sau đó anh lại đánh nhau một trận với những người được gọi là vệ sĩ ưu tú của Công ty vệ sĩ Trâu Rừng này.

Mấy con gà yếu ớt này không hề có sức chống trả trước Triệu Phong.

Còn Triệu Phong thì chỉ như đang rèn luyện thân Thể.

Kể từ khi công việc ở Vân Thành kết thúc, Triệu Phong vẫn luôn tiếp tục rèn luyện thân thể của mình.

Kiểu đánh nhau này cũng không thể nâng cao tu luyện võ công của anh, nhưng lại thích hợp để thư giãn gân cốt.

Thật ra việc này cũng chẳng khác gì so với việc Triệu Phong chạy bộ buổi sáng, đối với anh, loại hình vận động nhiều người như thế này cũng chỉ nhẹ nhàng như tập một bài thể dục theo nhạc vậy, năng lượng bị tiêu hao cũng tương tự như nhau.

Ba phút sau, những người được gọi là vệ sĩ ưu tú của Công ty Trâu Rừng này đều ngã xuống đất, đau đớn đến nỗi không thể đứng dậy được.

Giải quyết dễ dàng.

Sau đó, Triệu Phong trực tiếp gọi điện thoại cho Dương Kim.

"Điều tra về Công ty vệ sĩ Trâu Rừng, hủy tư cách kinh doanh của bọn họ! Tất cả những vệ sĩ ở đó đều không được tuyển dụng, cho vào danh sách đen nghề nghiệp! Đừng hỏi tôi nên sử dụng phương pháp và thủ đoạn gì, ông cứ tự làm đi!" Khi hai bố con nhà họ Vụ nghe thấy điều này, tất cả đều sững sờ ngay tại chỗ.

Dương Kim không dám chậm trễ, lập tức đồng ý: "Được, được rồi, cậu Triệu Phong, tôi lập tức sắp xếp cho cậu.

"

Đây là lần đầu tiên Triệu Phong yêu cầu Dương Kim làm một việc gì đó, Dương Kim cũng tự biết rõ tầm quan trọng.

Đây là lần đầu tiên ông ta làm việc cho cậu chủ Ngoan Nhân, phải hoàn thành mọi việc càng sớm càng tốt, để lại ấn tượng ban đầu tốt đẹp cho anh.

Ngay sau đó, từng tên vệ sĩ của Công ty vệ sĩ Trâu Rừng đang nằm lăn lộn trên mặt đất lần lượt nhận được điện thoại.

Những tên vệ sĩ này được thông báo qua điện thoại rằng chứng chỉ chuyên môn của bọn họ đã bị thu hồi, sau này bọn họ không được phép tham gia vào các ngành có liên quan nữa.

Cả đám vệ sĩ đều cảm thấy rất mông lung, nhanh như vậy mà đã bị thu hồi chứng chủ, quả thật là không ngờ.

Trước đây bọn họ chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, tất cả đều tỏ ra bối rối.

Mà hai bố con nhà họ Vụ cũng chết lặng.

Triệu Phong đã gọi điện thoại cho ai vậy? Ai mà lại có năng lực lớn đến như vậy? Chỉ cần một câu nói mà đã khiến Công ty vệ sĩ Trâu Rừng bị thu hồi giấy phép kinh doanh? Trong lúc hai bố con nhà này còn đang nghi ngờ, Triệu Phong đã nhanh chóng đi đến trước mặt bọn họ.

Bóp! Một cái tát vung ra, trực tiếp tát thẳng vào Vụ Mang.

Bốp! Lại thêm một cái tát nữa bay vào mặt Vu Minh.

“Dám giở trò với tôi à, mới vậy mà đã quên mất những tổn thất ở Khách sạn Đông Pha rồi sao?”

Triệu Phong nói bằng giọng điệu chế nhạo.

Hai bố con Vu Mang và Vu Minh đã không nói nên lời.

Bọn họ bị Triệu Phong đánh đến nỗi đầu óc ong ong, mắt nổi đom đóm, nỗi hoảng sợ lan tỏa khắp toàn bộ cơ thể.

Triệu Phong lại bước đến trước mặt Vụ Mang, nhưng lần này Vu Mang đang nằm dưới chân của anh.

"Tôi đã cho các người cơ hội, thiếu nợ thì trả tiền, đây là lẽ hiển nhiên.

Các người có tiền xây bể bơi nhưng lại không thể trả tiền sao?" Triệu Phong chất vấn Vụ Mang.

"Tôi!

tôi.

.

"

Vụ Mạng không biết nên trả lời như thể nào, con người của ông ta trở nên đờ đẫn, nhìn Triệu Phong bằng ánh mắt vô cùng hoảng sợ.

"Ông cho rằng chỉ một trăm tên vệ sĩ rác rưởi mà cũng có thể khiến tôi bị thương sao?”

Triệu Phong nói.

"Vâng, chúng tôi đã sai rồi, chúng tôi nhận thua.

Xin anh nương tay, tha lỗi cho nhà họ Vụ chúng tôi.

Từ nay về sau nhà họ Vu tôi có thể làm trâu làm ngựa cho anh" Lúc này Vu Mang đã hoàn toàn khuất phục, không dám có bất kỳ ý đồ không chính đáng gì với Triệu Phong.

"Vu Mang, trả tiền!" Triệu Phong giẫm mạnh lên trên cánh tay của Vụ Mang.

Đầu tiên phải trả lại triệu tệ, còn những thứ khác thì bàn sau.

"Được, tôi sẽ trả lại.

Tôi sẽ lập tức gọi điện thoại bảo bên tài vụ chuyển triệu tệ vào tài khoản của anh" Vụ Mạng cũng không dám kéo dài thời gian, ông ta lệ thân thể đau nhức, cố hết sức gọi điện thoại cho bên tài vụ của công ty, sau đó sai tài vụ chuyển toàn bộ số tiền còn nợ vào tài khoản của Triệu Phong.

Cuối cùng Triệu Phong cũng lấy lại được số tiền triệu tệ này.

Triệu Phong dự định ngày mai sẽ dùng số tiền triệu tệ này cùng với các khoản nợ sắp thu khác để lập tài khoản chuyển tiền cho em gái Thanh Thanh, đảm bảo rằng từ nay về sau em gái Thanh Thanh sẽ sống một cuộc sống giàu sang.

Sau khi hai bố con nhà họ Vụ trả lại hết tiền, bọn họ lập tức nảy sinh ý định muốn nương tựa vào Triệu Phong, đi theo Triệu Phong.

“Anh Triệu Phong, hãy để nhà họ Vụ chúng tôi làm việc cho anh”

Vụ Mang lên tiếng khẩn cầu.

Vụ Mang đã mở mang tầm mắt về sức mạnh của Triệu Phong, lúc này ông ta mới nhận ra rằng chắc chắn Triệu Phong không chỉ đơn giản như vậy.

Chỉ một cuộc điện thoại đã khiến Công ty vệ sĩ Trâu Rừng và các vệ sĩ dưới trướng của bọn họ tiêu đời, nếu không có nguồn sức mạnh khổng lồ phía sau thì căn bản là không thể làm được điều này.

Sau khi Vụ Mang nói xong những điều này, ông ta lập tức ra hiệu với con trai Vụ Minh, hy vọng rằng Vụ Minh có thể nhanh chóng nắm bắt được tình hình hiện tại.

Đã đến lúc này rồi, nhất định phải dựa vào Triệu Phong mới không bị chịu thiệt.

Đã không thể la liếm được cậu chủ Ngoan Nhân nhưng cũng không thể bỏ qua Triệu Phong ngay trước mặt.

Đồng thời, Vu Mang cũng đã nhận ra rằng với quy mô hiện tại của nhà họ Vu, muốn thiết lập quan hệ với cậu chủ Ngoan Nhận thì quả thực là khó như lên trời.

Thậm chí ông ta còn cho rằng, hành vi đã được sắp xếp trước ở Khách sạn Đông Pha là không biết lượng sức mình.

Với chất của cải ít ỏi, lai lịch nhỏ bé này của nhà họ Vụ thì cho dù có chủ động quỳ xuống la liếm cậu chủ Ngoan Nhân thì cũng sẽ bị làm lơ.

Nhưng trước mặt đang có một chỗ dựa có thể tận dụng, Vụ Mang quyết định không thể bỏ lỡ.

Vụ Minh cũng nhận thức rõ được sự việc, nhà họ Vụ đã tốn bao nhiêu sức lực mà vẫn không đánh lại Triệu Phong, vậy thì còn đấu làm gì nữa đây? Quả là tự giày vò mình mà.

"Anh Triệu Phong, sau này tôi sẽ đi theo làm tay sai cho anh, làm những công việc lặt vặt cho anh, anh cứ giao những công việc khó khăn bẩn thỉu cho tôi xử lý.

Cái khác thì tôi không làm được, nhưng về chân chạy vặt thì tôi nhất định có thể khiến cho anh hài lòng.

"

Thái độ của Vụ Minh lập tức xoay chuyển một trăm tám mươi độ.

Dáng vẻ này là quyết tâm muốn làm chó săn cho Triệu Phong.

Sau đó, tất cả các thành viên trong nhà họ Vụ đều biến thành dáng vẻ như chó thè lưỡi.

"Anh Triệu Phong, nếu có việc gì thì anh cứ việc giao cho chúng tôi.

"

"Đúng vậy anh Triệu Phong, sau này tôi sẽ đi theo anh" "Triệu Phong, từ cao đến thấp, già trẻ gái trai trong nhà họ Vụ đều làm theo những gì mà anh phân công" Triệu Phong lạnh lùng liếc nhìn mọi người.

Nhưng thứ gọi là chó đang thè lưỡi đều đang hiện ra ở ngay trước mặt anh.

Nhưng Triệu Phong cũng không muốn nhận người nhà họ Vũ làm chó săn.

Cho dù muốn làm chân chó, vậy thì cũng phải có chút thông minh.

Thế nhưng nhà họ Vũ là một lũ ngốc, lại lịch không tốt thì cũng thôi đi, ngay cả đầu óc cũng không dùng được, xét về lý thì căn bản là không xứng làm chó săn của anh.

“Chỉ bằng các người mà cũng xứng làm chân chó của tôi hay sao?”

Ánh mắt lạnh như băng của Triệu Phong quét qua tất cả mọi người trong nhà họ Vu.

Cả nhà họ Vu đều cúi đầu im lặng.

La liếm cả buổi mà người ta lại không hề cảm kích chút nào cả.

Không những không cảm kích mà còn nói thẳng là không xứng.

Điều này cũng khiến người khác quá sốc rồi.

Nhưng Vụ Mang và Vụ Minh cũng hiểu rằng có lẽ Triệu Phong thực sự chướng mắt bọn họ.

Mà Triệu Phong càng chướng mắt bọn họ thì càng cho thấy thể lực sau lưng Triệu Phong vô cùng lớn mạnh.

“Triệu Phong, anh thật sự không nhận chúng tôi sao?”

Vụ Mang nhìn Triệu Phong bằng ánh mắt khẩn cầu.

Sắc mặt Triệu Phong đen lại.

Vụ Mang đã lớn tuổi rồi mà lại nói ra câu này, khiến anh có cảm giác như đang bắt nạt học sinh lớp dưới trong trường học.

“Xét về lý thì các người quả thực không đủ tự cách để làm chân chó cho tôi, nhưng tôi có thể cho các người cơ hội, đợi đến khi tôi xem xét biểu hiện của các người rồi mới quyết định có nhận các người làm chân chó hay không? Triệu Phong nói.

Sở dĩ Triệu Phong không kiên quyết từ chối là vì anh vẫn cần lợi dụng nhà họ Vụ để tìm ra thể lực phía sau bọn họ.

Nhìn vào trình độ phát triển hiện tại của nhà họ Vu, Triệu Phong biết rằng chẳng qua nhà họ Vụ chỉ là một trong rất nhiều quân cờ của thế lực đứng sau mà thôi.

Thậm chí có thể nói thể lực đó đã cắt nguồn tiền tài trợ cho nhà họ Vụ rồi, nếu không thì nhà họ Vụ sẽ không khăng khăng muốn đi theo Triệu Phong.

Tuy nhiên Triệu Phong sẽ không bỏ qua những chi tiết này.

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio