Hai người phụ nữ này theo thứ tự là Lý Thư Yểu và Lý Liên Hoa.
Triệu Phong biết Lý Thư Yểu và Lý Liên Hoa tới quán rượu Phượng Lai Nghi.
Nhưng anh lại hoàn toàn không ngờ là lại gặp nhau ở cửa thang máy.
Xem ra Lý Thư Yểu và Lý Liên Hoa cũng vừa mới tới quán rượu Phượng Lai Nghi.
"Theo dõi à? Bà bị bệnh đấy hả!" Triệu Phong lạnh lùng quét mắt qua Lý Liên Hoa.
"Không theo dõi thì là cái gì? Cậu biết tôi và Thư Yểu tới quán rượu Phượng Lai Nghi nên tới theo, còn xuất hiện cùng một thang máy, không phải theo dõi thì là cái gì?" Lý Liên Hoa cười khẩy hỏi lại.
"Quản rượu Phượng Lai Nghi có quy định tôi không được tới à? Sở dĩ tôi tới đây là để bàn chuyện.
Các người có thể tới, sao tôi không thể?" Triệu Phong cũng hỏi ngược lại.
"Cậu? Cậu ấy à? Cậu có biết chi phí của quán rượu Phượng Lai Nghị đắt thế nào không? Đây là một trong hai quán rượu lớn của Giang Nam.
Người tới đây đều tiêu ít nhất nghìn tệ mỗi lần.
Với mức lương của cậu, cậu có thể tiêu được à?" Lý Liên Hoa chất vấn.
Với mức lương của một dân lao động bình thường thì đúng là không chỉ nổi.
Dù sao cũng chỉ là ăn một bữa cơm chứ không phải mua đồ gì lớn cho nhà mình.
Người dân lao động bình thường không bỏ ra được số tiền kia.
Ăn một bữa cơm, dù là bữa cơm rất quan trọng mà tốn ít nhất cả nghìn tệ thì đúng là không bỏ được.
Giang Nam tấc đất tấc vàng.
Tại khu vực như thế, người dân lao động bình thường đúng là không tiêu nổi.
Nhưng vấn đề là Triệu Phong không phải người dân lao động bình thường.
Lý Liên Hoa đúng là không có quyền chỉ tay năm ngón với anh.
"Cũng không phải tôi chưa từng tới quán rượu Phượng Lai Nghị này.
"
Triệu Phong nhìn liếc qua đầy khinh thường.
Đúng vậy, lúc trước khi anh học vẽ ở Giang Nam sư phụ Thị Bất Du đã từng dẫn anh tới đây mấy lần.
Tuy giá cả ở đây cao nhưng sư phụ cũng là họa sĩ lớn, thực lực kinh tế không kém hơn Lý Liên Hoa đâu.
Bây giờ đối mặt với sự hung hăng của Lý Liên Hoa, Triệu Phong chỉ lạnh mắt liếc qua.
Lý Thư Yểu bên cạnh vội vàng hòa giải, nói: "Bác à, bác đừng như vậy.
Ở nơi công cộng mà như thế thì thật không tốt.
Người ta không làm gì bác thì bác cũng không có quyền can thiệp gì tới người ta" Nói là hòa giải nhưng chắc chắn trong lòng Lý Thư Yểu thiên vị cho Triệu Phong.
Huống hồ bác mình thấy Triệu Phong xuất hiện ở cùng một nhà hàng đã kết luận anh theo dõi rồi chạy tới chất vấn thì đúng là ngang ngược quá.
"Cháu câm miệng! Sao cùi chỏ lại hướng ra ngoài thể chứ! Cháu cũng không ngồi yên mà động não suy nghĩ xem sao lại có sự trùng hợp như thế.
Còn nữa, quán rượu Phượng Lai Nghi là nơi nó muốn đến là đến à?" Lý Liên Hoa còn đang cằn nhằn không ngừng.
Triệu Phong thật muốn tát mạnh một cái lên mặt bà ta.
Anh vừa định ra tay thì thấy Lý Thư Yểu đứng ra làm dịu không khí nên thu tay về.
"Triệu Phong, tôi xin lỗi, xin lỗi" Vẻ mặt Lý Thư Yểu đầy áy náy.
Triệu Phong lắc đầu, nói: "Mau vào thang máy đi" Mà Lý Liên Hoa thì nhấn nút lầu ba.
Ngôn Tình Tổng Tài
Lúc này, Lý Liên Hoa và Lý Thư Yểu để ý thấy Triệu Phong ấn lên nút tầng chín thì không kiềm được mà sinh lòng ngạc nhiên.
Ai cũng biết Kim Loan Các ở tầng thứ chín là tầng cao nhất, cũng là xa hoa khí phái nhất quán rượu Phượng Lai Nghi.
Đồng thời, Kim Loan Các cực ít mở cửa với người ngoài.
Ngoại trừ người tại to mặt lớn ở khu vực Giang Nam mới có tư cách tới Kim Loan Các.
Lý Liên Hoa lại không kiềm được mà chất vấn: "Cậu muốn tới Kim Loan Các ở tầng chín?" "Đúng là thừa lời.
Không đi Kim Loan Các thì tôi nhấn nút tầng chín làm gì" Triệu Phong cười mỉa.
Lý Thư Yểu cũng rất ngạc nhiên.
Dù sao Kim Loan Các ở tầng chín này tuyệt đối không phải là chỗ người bình thường có thể vào.
Chỉ có quan to quyền cao chức trọng, thương nhân cực lớn ở khu Giang Nam mới có thể tới Kim Loan Các mở tiệc rượu.
Ngay cả nhà họ Liễu cũng không có tư cách này.
"Thằng nhóc thổi, cậu thật không biết trời cao đất rộng, Kim Loan Các có chín tầng, mỗi một tầng đều đại diện cho một đẳng cấp.
Nếu không phải người có cấp bậc cực lớn ở Giang Nam thì không thể vào tầng thứ chín.
Chỉ bằng thằng nhóc cậu, dù có đi thang máy tới tầng thứ chín cũng không vào được cửa Kim Loan Các!" Mặt Lý Liên Hoa đầy vẻ khinh thường.
"Ngu ngốc.
Thế giới này không chuyển động vì bà.
Không phải bà nói không được thì chắc chắn là không được.
Bà là đồ ếch ngồi đáy giếng, kiến thức nông cạn.
Thế giới này có rất nhiều chuyện bà không tưởng tượng được, chẳng lẽ cũng sẽ không tồn tại à? Triệu Phong cười khẩy, sau thì thang máy tới lầu ba.
“Tinh!”
Cửa thang máy mở ra.
Trước khi Lý Liên Hoa đi thì trừng mắt liếc Triệu Phong, rất muốn phản bác nhưng dường như hơi không có sức.
Thực ra bà ta hiểu rõ lời Triệu Phong nói nhưng không muốn thừa nhận mà thôi.
Bà ta nịnh nọt nhà họ Liễu bằng mọi cách là để có thể có chút quan hệ với nhà họ Liễu.
Bà ta không tiếc ép gả cháu gái ruột của mình đi.
Tất cả những chuyện này đều là vì để tăng địa vị cho nhà mình, trở thành người trên người chân chính.
Trên đời này còn có rất nhiều sự tồn tại bà ta không với tới được.
Cũng như quán rượu Phượng Lai Nghị này, trước đây bà ta chỉ từng tới tầng cao nhất là Phúc Tường Các ở tầng thứ hai.
Hôm nay là lần đầu tiên bà ta tới Vọng Xuân Các tầng thứ ba.
Cho nên, việc rốt cuộc thì từ tầng thứ năm của quán rượu Phượng Lại Nghi trở lên có khác biệt gì với những tầng dưới thì ngay cả nghe bà ta cũng chưa từng nghe.
“Tinh!”
Thang máy khép lại lần nữa, mang theo Triệu Phong lên thắng tầng thứ chín.
Mà Lý Liên Hoa vừa ra khỏi thang máy thì trong lòng buồn phiền.
Câu kia của Triệu Phong như một cây gậy gỗ đập thật tàn nhẫn vào đầu bà ta.
Cuối cùng bà ta không kiềm lòng được, tức tới mức giậm chân.
"Thằng nhóc Triệu Phong kia có tư cách gì mà nói những lời này với bác.
Dù gì nhà họ Cát chúng ta cũng là dòng tộc hạng hai ở Giang Nam.
Dựa vào cái gì mà cậu ta nói có kiến thức nông cạn! Chẳng lẽ cậu ta cũng không phải là ếch ngồi đáy giếng à? So với nhà họ Cát chúng ta thì cậu ta chẳng là gì cả!" Lý Liên Hoa nổi cáu một hồi, sau khi giậm chân thì lại vội vàng nhìn gót giày, cực kỳ đau lòng.
"Chao ôi, đôi giày cao gót của bác, quý chết, đắt chết đó! Đều là do thằng nhóc kia chọc tức khiển bác giậm mạnh quá hỏng cả gót giày, thật là không đáng.
Lý Thư Yểu đứng bên cạnh những suy nghĩ không đặt trên lời của bác mình mà là đang tự hỏi một vấn đề.
"Thư Yểu, cháu nghĩ gì đấy? Sao lại ngây ra thế.
Bác đang nói chuyện với cháu cháu có nghe thấy không?" "Cháu đang nghĩ có khi nào Triệu Phong đi tới Kim Loan Các ở tầng thứ chín thật không?" Lý Thư Yểu phát hiện thân thể của Triệu Phong có thể không đơn giản như trong tưởng tượng.
Cô ta tin tưởng nhân phẩm của anh sẽ không làm ra chuyện xấu xa như theo dõi.
Hôm nay chỉ là trùng hợp đơn thuần.
Có lẽ anh tới Kim Loan Các gặp khách hàng thật.
Nhưng bây giờ lại không có chứng cứ có sức mạnh để chứng minh suy đoán trong lòng.
"Không đâu! Chắc chắn không thể! Dù nó tới tầng thứ chín cũng sẽ bị nhân viên ở đó chặn ngoài cửa.
Chỗ như Kim Loan Các chắc chắn sẽ không mở cửa cho người ở tầng đáy xã hội như nó.
Chỉ có người trong mười gia tộc lớn ở Giang Nam mới có tư cách bước vào Kim Loan Các!" Lý Liên Hoa khẳng định chắc chắn.
Lý Thư Yểu khẽ lắc đầu.
Cô ta không quá đồng tình với quan điểm của người bác Lý Liên Hoa này của mình.
"Đi thôi Thư Yểu, đừng nghĩ chuyện của nó nữa.
Từ giờ trở đi xóa hết tất cả ký ức về nó.
Đã đến lúc này cháu nhất định phải tàn nhẫn với mình một chút.
Vì tương lai vinh hoa phú quý của cháu, nhất định phải độc ác!" Dứt lời, Lý Liên hoa kéo Lý Thư Yểu đi về phía Vọng Xuân Các.
Hôm nay là buổi xem mắt của Lý Thư Yểu và cậu chủ nhà họ Liễu, tên là Liễu Xuyên.
Là người được lợi lớn nhất trong đám thông gia này, lúc này Lý Liên Hoa còn kích động hơn Lý Thư Yệu.
Bà ta thật mong cô cháu gái này có thể hăng hái tranh giành, nhanh chóng nắm lấy cậu chủ nhà họ Liễu.
Rõ ràng là cháu gái phải gả vào một gia đình lớn như nhà họ Liễu nhưng lại như là mình sắp gả vào vậy.
Bà ta lại không biết cậu chủ nhà giàu có chân chính, cậu chủ Triệu Phong danh giá nhất cả nước vẫn đang trong thang máy lên tầng thứ chín.
Kim Loan Các! Lấy Vọng Xuân Các ở tầng thứ ba và Kim Loan Các ở tầng thứ chín ra so với nhau thì quả thực là trở nên quá tầm thường.
Đấy chỉ là chỗ dòng tộc đầu đường xó chợ ở Giang Nam thường tới.
Nửa vời, kẹp ở giữa thì chính là đầu đường xó chợ.
Tuy nhà họ Liễu và nhà họ Bạch là thông gia nhưng trên xếp hạng dòng tộc ở Giang Nam thì nhà họ Liễu vẫn xếp ở hàng ngũ hạng hai.
Một ngày nào đó nếu Lý Liên Hoa biết là mình tự tay hủy tương lai của nhà họ Cát thì hắn là sẽ đập đầu vào tường mà chết.
“Tinh!”
“Tinh!”
Thang máy mở ra.
Triệu Phong tạo nhã nhẹ nhàng bước thẳng vào Kim Loan Các.
Người hôm nay anh cần gặp đã chờ ở đó từ lâu.
Người này là Cổ Tam Dược phụ trách công ty Lương Dược.
Cổ Tam Dược đã tới Kim Loan Các từ lâu.
Ông ta không dám sơ suất khi gặp cậu chủ Ngoan Nhân nên tới sớm chờ là việc nên làm.
Nếu là người bình thường thì thực ra Cổ Tam Dược không có cơ hội để tới tầng cao nhất Kim Loan Các của quán rượu Phượng Lai Nghi.
Tuy công ty Lương Dược là tài năng xuất chúng trong ngành chế tạo thuốc nhưng cuối cùng thì nguồn vốn riêng vẫn thua kém một chút.
Hôm nay tất cả là nhờ phúc của Triệu Phong thì Cổ Tam Dược mới có cơ hội bước vào tầng thứ chín Kim Loan Các này.
Vừa gặp mặt, Cổ Tam Dược đã bày ra khuôn mặt tươi cười chào đón.
"Cậu Triệu Phong, anh đã tới rồi, mau ngồi đi.
"
Cổ Tam Dược dứt lời thì cũng cung kính kính làm một tư thế mời.
Triệu Phong khẽ gật đầu, bước đi bình tĩnh mà vững vàng tới ngồi trước bàn rượu.
Cổ Tam Dược thấy giữa hai hàng mày của Triệu Phong có hơi thở của rồng, trái tim thắt lại, căng thẳng một cách khó hiểu.
Tư thế không giận tự uy của Triệu Phong quả thực khiến Cổ Tam Dược thấy áp lực.
Giờ phút này, Cổ Tam Dược hiểu ra rằng sau này làm phụ tá cậu chủ Triệu thì chắc chắn phải lấy toàn bộ tỉnh lực ra, dốc lòng làm việc cho cậu chủ Triệu, không được miễn cưỡng lại càng không thể có hai lòng.
Sau đó, Cổ Tam Dược vội vàng gọi người phục vụ mang thức ăn lên bàn.
Triệu Phong ngồi ở Kim Loan Các, trong căn phòng bao xa hoa, vẻ mặt lạnh nhạt.
Kim Loan Các đúng với cái tên của nó.
Cả căn phòng được trang trí ánh vàng rực rỡ.
Tất cả đồ trang trí trong phòng bao, bất kể là chất liệu hay là tạo hình đều xa hoa tới cực hạn.
Nhất là bàn ăn được dùng vàng và gỗ Hoàng Hoa Lê để chế tạo thành.
Chỉ liếc mắt một cái đã cảm thấy tràn đầy quý báu, không nỡ để lại một vết xước bé xíu trên đó.
Ngoài đồ trang trí lộng lẫy, Kim Loan Các còn có một phòng bao khác, cũng có ưu thế không gì sánh bång.
Đó là đối diện Kim Loan Các là núi Quận Hầu nổi tiếng Giang Nam, kết cấu phong thủy tốt nhất toàn tầng, chiếm địa lợi.
Trong thời cổ đại, Kim Loan Các là chỗ vương hầu tướng tài bước lên núi để làm thơ vô cùng tuyệt hảo.
Bây giờ cũng chỉ có người nổi tiếng Giang Nam mới có tư cách bước vào.
"Vừa ăn vừa nói chuyện.
"
Triệu Phong nói với Cổ Tam Dược.
Công ty Lương Dược là công ty chế tạo thuốc, là công ty thuốc lớn nhất Giang Nam.
Thực ra địa vị của Cổ Tam Dược trong thương giới ở Giang Nam đã rất cao rồi.
Nhưng gặp phải Triệu Phong thì vẫn không dám làm ra hành động không ổn nào, chỉ sợ chọc cho anh không vui.
Ngay lúc Triệu Phong vừa ăn vừa nói chuyện làm ăn với Cổ Tam Dược thì ở Vọng Xuân Các ở lầu ba diễn ra một cuộc xem mắt.
Lý Liên Hoa dẫn Lý Thư Yểu, Tôn Ngọc Mai gặp mặt chào hỏi Liễu Xuyên.
Năm người ngồi trước bàn rượu, ân cần thăm hỏi nhau.
Lúc này Lý Thư Yểu hơi nghi ngờ, quét mắt liếc qua Tôn Ngọc Mai và Liễu Xuyên.
Cô ta ngạc nhiên phát hiện Liễu Xuyên đúng là con lai, dáng dấp khá đẹp trai tuấn tú.
Mà Tôn Ngọc Mai cũng là dáng vẻ của phụ nữ quyền quý, già rồi còn đa tình, vẫn giữ lại dáng vẻ thướt tha thùy my.
Nhưng rõ ràng có thể nhận ra rất rõ rằng Liễu Xuyên là con lại nhưng Tôn Ngọc Mai lại có một khuôn mặt mang nét truyền thống điển hình.
"Không phải cô nói mẹ Liễu Xuyên là người nước ngoài à? Nhưng dáng dấp Tôn Ngọc Mai và người nước ta không khác gì nhau mà.
Chẳng lẽ là di truyền khuôn mặt? Tôn Ngọc Mai cũng là con lai? Nhưng không giống Trong lòng Lý Thư Yểu sinh ra rất nhiều nghi ngờ.
Ở vị trí của cô ta có thể nhìn ra chút manh mối.
Dường như Liễu Xuyên không thân thiết với bố mẹ mình.
Liễu Uyên và Tôn Ngọc Mai ngồi khá gần, mà Liễu Xuyên và Tôn Ngọc Mai thì ngồi cách nhau khá xa, còn cố ý dịch ghế ra một chút.
Dường như anh ta hơi để ý việc ngồi gần bố mẹ, nhất là Tôn Ngọc Mai.
Thực ra đây là có nguyên nhân.
Liễu Uyên từng kết hôn hai lần.
Lần đầu tiên là cưới con gái một thương nhân giàu có người nước ngoài, cũng dựa vào cuộc hôn nhân hai nước này mà kiếm được món lợi đầu tiên trong cuộc đời.
Có thể nói nếu không có dòng tộc của người vợ nước ngoài đó giúp đỡ thì việc làm ăn của ông ta không thể phát triển được.
Sau này, Liễu Uyên ly hôn người vợ nước ngoài, cưới Tôn Ngọc Mai.
Chân tướng là Tôn Ngọc Mai là mẹ kế của Liễu Xuyên chứ không phải mẹ ruột.
Con gái của Tôn Ngọc Mai và Liễu Uyên gả vào nhà họ Bạch.
Vì vậy nên nhà họ Liễu mới thành công trèo lên nhà họ Bạch.
Bởi vậy, ngay từ bắt đầu Liễu Xuyên đã không thích cuộc hôn nhân bố mẹ sắp xếp cho mình này.
Anh ta thấy em gái thành công gả vào nhà giàu có thì rất không cam lòng, cũng muốn mình cũng thông qua kiểu thông gia này để trở thành con rể nhà giàu có.
.