Sau khi chấm dứt cuộc trò chuyện với Tống Trí Viễn, Triệu Phong cũng không vội rời đi.
Mà ở trên ban công ngồi thiền, tu luyện Quy tức công.
Vừa mới đi hai bước xuống lầu đã có thể thấy được biệt thự của Tống Trí Viễn, rất giống với Xuyến Môn.
Làn gió nhè nhẹ thổi từ hồ qua, Triệu Phong lợi dụng cơ hội này tập trung tu luyện.
Qua nửa giờ, Triệu Phong mới bước vào biệt thự Tống gia.
Tống Trí Viễn vui vẻ tiếp đón Triệu Phong, mà thân thể của Tống phu nhân đã không có vấn đề gì nữa, chẳng qua là không thấy Tống Từ mà thôi.
Sáng sớm Tống Từ đã ra khỏi nhà.
Cô cảm thấy Triệu Phong là may mắn mới trị khỏi bệnh cho bà cô, điều này khiến cho cô vô cùng xấu hổ cũng không biết nên đối mặt với hắn như thế nào nữa.
Thậm chí, cô cũng có chút nghi ngờ, có phải y thuật của Triệu Phong là cao siêu thật, trước giờ là cô luôn hiểu lầm hẳn.
Nhưng mà lần này, Triệu Phong dùng bã đậu để trị bệnh cho bà cô khiến cô không thể chấp nhận được, luôn cảm thấy người này rất giống với những tên lang băm lừa gạt.
Tống Trí Viễn thì lại khác với Tống Từ, ông luôn cảm thấy Triệu Phong chính là quý nhân là đại ân nhân của đời ông.
Triệu Phong là người cứu mạng ông lại trị khỏi bệnh cho vợ ông chuyện này đối với ông mà nói Triệu Phong chẳng khác nào là vị cứu tinh.
"Tiểu Trầm, tinh thần của vợ ta cũng đã hồi phục như bình thường, đêm qua ngủ rất an ổn, bệnh mất ngủ lúc trước cũng bay không vết tích, hôm nay ăn uống cũng rất tốt, đã ăn tới hai bát cơm lận" Tống Tri Viển vui mừng nói.
"Đúng vậy, nhìn thấy khi sắc của Tống phu nhân rất tốt".
Triệu Phong gật đầu.
Mọi chuyện điều nằm trong tầm kiểm soát của Triệu Phong nên trong lòng vô
cùng bình tĩnh.
"Ha đúng rồi Tiểu Trầm, cậu rốt cuộc là dùng thuốc gì vậy? lần đầu ta nghe nói
bả đậu có thể trị bệnh được đấy, nói thật nhé, lúc trước nghe được cậu dùng bả đậu
trị bệnh, lão già ta bị hù không nhẹ đâu".
Tống Trí Viễn nghĩ tới mà thấy sợ.
Đúng vậy, Triệu Phong ảm đạm cười nói, "Tống phu nhân mỗi ngày điều bạn rộn làm việc, cũng không chịu nghỉ ngơi lại thêm áp lực tâm lý đè nặng, vì vậy chỉ cần khiến bà thảy hết những thứ độc ra, hao hết khí lực, ở trên giường tịnh dưỡng vài ngày là có thể khỏi bệnh".
Kỳ thật, vị thuốc trong đó rất đơn giản.
Nhưng có rất nhiều thầy thuốc luôn theo khuôn phép cũ, sách y cũng chưa từng ghi chép nên dùng vị thuốc gì cho đúng nên cảm thấy không hợp với lẽ thường.
Trung y chữa bệnh phải khéo léo dẫn dắt, tùy thời mà linh hoạt, đúng bệnh đúng thuốc, có khi không nên quá bảo thủ cứ khư khư giữ lấy khuôn phép cũ.
"Này....này...".
Tống Trí Viễn biết được sự thật vẻ mặt cũng mông lung đi.
Ông cảm thấy tam quan của mình dường như sụp đổ.
"Không cần kinh ngạc, cũng giống như những người đi làm, ban ngày cảm giác mệt mỏi, buổi tối do lo lắng mà ngủ không đủ giấc, cảm thấy cả người chỗ nào cũng có bệnh, đến bệnh viện kiểm tra thì không tra ra bệnh gì, nói trắng ra là không nghỉ ngơi đủ giấc, ngay cả lúc ngồi cũng vậy, trái tim cũng không chịu buông lỏng, thời gian tiếp diễn dài như vậy, thân thể không xảy ra vấn đề mới là lạ".
Triệu Phong giải thích như vậy.
"Tiêu chảy ngẫu nhiên, thân thể suy yếu, họ mới chịu nghỉ ngơi đúng không" Tống Trí Viễn nói.
"Đúng vậy, Tống lão phu nhân làm việc quá độ, thời gian này lại không chịu nghỉ ngơi, chỉ khi lòng bà an tỉnh mới có thể khỏi bệnh, vả lại mấy vị thuốc Đông y này, có lợi chứ không có hại còn có thể thanh lọc cơ thể, hàng thể sát trùng".
Tống Trí Viễn cũng hiểu nôm na ý tứ của Triệu Phong, nhưng vẫn cảm thấy phương pháp trị liệu này thật sự kỳ lạ.
"Nghe một lời của quân, như đọc sách mười năm, nghe qua những lời này của Tiểu Trầm khiến những nghi hoặc trước đó của ta biến mất toàn bộ" Tống Trí Viễn khen ngợi Triệu Phong dùng thuốc thần kỳ thậm chí còn mạnh mẽ quyết đoán.
Phải biết rằng, mặt khác của Trung y, đường nào cũng không giống đường nào.
"Quá khen rồi, cháu chỉ là hiểu chắc phương diện này lại căn cứ vào thể chất của lão phu nhân mà kê thuốc, khéo léo dẫn dắt, hơn nữa bản thân cũng rất coi trọng toa thuốc trong tay nên mới không ngần ngại dùng đến bả đậu".
Triệu Phong nói thoải mái như vậy là do cậu quá khiêm tốn thôi, trong giới trung y chân chính, người có thể nắm chắc phân lượng, cẩn thận tỉ mỉ, cũng không vượt quá mười người.
Có thể làm được như vậy mới có đủ tư cách khiêu chiến với thần y Liên Tâm Đường, cùng nhau bàn luận dược lý.
Mà Triệu Phong đúng là đối thủ đáng gờm của Liên Tâm Đường, cậu giúp nữ thần y Triệu Linh Khu, bảo vệ danh hiệu "thần ý" của Liên Tâm Đường.
Mỗi khi nhớ đến Triệu sư phụ, trên mặt của Triệu Phong hiện lên tia phiền muộn.
Đã bốn năm ngày không gặp sư phụ, không biết người đã đi tới thâm sơn cùng cốc nào tìm kiếm linh dược.
Trong lòng Tống Trí Viễn càng thêm bội phục Triệu Phong, không khỏi thở dài, gặp được Triệu Phong là kỳ ngộ lớn nhất đời này của ông, tương lai của Tống gia được cứu rồi.
"Tiểu Trầm, đã tới lúc ngã bài rồi, Hà Thanh Dương đã sắp tới".
Tống Trí Viễn nói.
"Chỉ sợ hàng này không đến đây, thua là phải ăn bột phấn, rồi cút khỏi nơi này".
Triệu Phong nghĩ thôi đã muốn nhét bột phấn và miệng Hà Thanh Dương, nhưng chỉ sợ tên Hà Thanh Dương này là người không giữ chữ tín.
"Không cần phải lo lắng, ta đã nói sẽ cho hắn thẳng nên hắn nhất định sẽ đến, hơn nữa còn tới rất nhanh".
Tống Trí Viễn cười nói.
Triệu Phong hiểu được, lập tức cười nói, "Tống lão, người cũng rất xấu xa nha, hahaha".
"Ta bình sinh không quen nhìn người mua chuộc danh tiếng, Hà Thanh Dương y thuật bình thường, lại thích tỏ vẻ, nên hôm nay ta phải cho hắn một bài học nhớ đời, vì phòng ngừa hắn bỏ trốn nên ta mới ra một kế nhỏ, hahaha".
Tống Trí Viễn cười trả lời.
"Được! Có như vậy cháu mới đem bột phấn nhét vào miệng hắn được".
Triệu Phong ăn ý nói với Tống Trí Viễn.
Ở phòng khách biệt thự Tống gia, Hà Thanh Dương mới vừa ngồi xuống, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Trong lòng hắn nghĩ, "May mắn là có tên ngốc chịu thay ta, có hắn làm nền cho mình thì không khó níu kéo quan hệ với Tống gia".
Nhưng mà, một giây sau, Tống Trí Viễn lại thẳng thắn nói, "Bác sĩ Hà, cậu đã thua rồi nên phải chấp nhận hình phạt đi".
Nghe nói như thế, ánh mắt của Hà Thanh Dương trở nên mông lung.
"Không phải, chuyện này sao có thể được chứ? Tống lão, chẳng lẽ người thắng không phải là cháu sao?"
"Thân thể vợ ta đã hồi phục rồi, bệnh mất ngủ cũng đã trị dứt, cho nên người thu là cậu".
Tống Trí Viễn nghiêm túc nói.
Cái chuyện ngu ngốc này, Hà Thanh Dương hiểu được, bọn họ là đang kết bè phái đùa bỡn hắn đây chứ đâu.
"Không có khả năng này, bã đậu kia không có khả năng chữa bệnh" Hà Thanh Dương kích động nói.
Triệu Phong thoáng nhìn Hà Thanh Dương, cười lạnh, "người trúng Diễm độc, đương nhiên không thể tùy tiện dùng thuốc, ngẫu nhiên tiêu chảy sẽ khiến người bệnh suy yếu, lại có thể để một người lao lực như Tống lão phu nhân có cơ hội nghỉ ngơi, điều dưỡng thân thể khôi phục bình thường, trong trung y âm dương cũng đã nhắc tới việc, âm cực tắc dương, hư cực tắc thực".
"Nói láo! ngươi chẳng qua chỉ là loại chuột nhắt mà dám ở đây nói hưu nói vượn".
Hà Thanh Dương tức giận chỉ Triệu Phong.
fi.
Nhưng mà, ngay sau đó đã bị Triệu Phong bóp chặt yết hầu.
Một túi bột phấn từng đợt đổ vào miệng Hà Thanh Dương.
"Hương vị thế nào?" khóe miệng Triệu Phong hiện lên nụ cười tà mị.
Hà Thanh Dương nào có khí lực trả lười, hiện tại đầu óc của hắn chỉ tràn ngập vị bột phấn.
Phun không được, nuốt thì không xong.
Cực kỳ ghê tởm.
Cuối cùng Hà Thanh Dương phải mang dáng vẻ chật vật rời khỏi biệt thự của Tống gia.
Vừa đi vừa nguyền rủa Triệu Phong và Tống Trí Viễn, còn là thù này không trả thề không làm người.
Trở lại khách sạn, sau khi rửa mặt, Hà Thanh Dương đi thẳng tới tiểu khu biệt thự Nguyệt Lượng Loan.
Lần này hắn đến thành phố Bình An còn nhận được lời mời của chị Dương Tiểu Văn.
Gần đây chị Dương Tiểu Văn đang chủ trì hạng mục xây dựng một khu vui chơi ở
thành phố Bình An, ngày ngày đều bận rộn công việc, tình huống xuất hiện cùng với Tống lão phu nhân chắc cũng không sai biệt lắm.
Hà Thanh Dương ở tỉnh thành, từ lâu đã quen biết cô.
Thấy được ôm đùi Tống gia trong vô vọng, Hà Thanh Dương đành phải lựa chọn nương nhờ nhà khác.
Mà hắn còn muốn lợi dụng sức lực của chị Dương Tiểu Văn đi trả thù Tống Trí Viễn và Triệu Phong.
Sau khi tới nhà của chị Dương Tiểu Văn và chị của hắn, sau khi xem mạch tượng xong Hà Thanh Dương liền dâng lên thành ý.
"Dương tiểu thư, thân thể hư nhược, chứng mất ngủ xuất hiện là do lo lắng quá độ, tôi có một phương thuốc rất hay, uống vào có thể tiêu trừ tật bệnh".
Sau khi ra khỏi Tống gia, Hà Thanh Dương nhớ lại những lời mà Triệu Phong nói, cảm thấy phương thuốc bả đậu kia ( nếu có thể chữa được bệnh trạng này thì kỳ diệu vô cùng.
Hiện tại, hắn trực tiếp ăn cắp phương thuốc của Triệu Phong, dùng ở trên người Dương tiểu thư.
"Bác sĩ Hà thực sự có được phương thuốc tốt gì sao? Nếu bác sĩ có thể nhanh
chóng chữa khỏi bệnh mất ngủ cho ta thì sẽ có hậu lễ đáp tạ".
Dương Tiểu thư hứa hen.
Trong lòng của Hà Thanh Dương nổi lên một tia âm hiểm, "ha hả, lần này lão tử coi như trong họa gặp phúc, tên tiểu tử kia thật ngu xuẩn lại có thể mang kỳ phương của mình nói cho ta nghe, đúng là một tên ngốc?"
"Dường tiểu thư cứ việc an tâm, Hà Thanh Dương tôi chỉ cần ba ngày là có thể chữa khỏi"..