Nhìn thấy người phụ nữ trung niên ngập ngừng, không chịu nói cách liên lạc với người nhà, Triệu Phong đoán chắc người phụ nữ này có nỗi khổ.
Triệu Phong nói: “Bác à, nhà bác có chuyện gì khó khăn sao? Không thể một người nhà cũng không có? Nếu như có khó khăn gì, bác cứ nói cho cháu nghe, nếu giúp cháu nhất định sẽ giúp”
“Cậu thanh niên à, tôi đã làm phiền cậu nhiều rồi, cũng không phải là cậu đụng tôi.
Cậu có thể làm những chuyện này tôi cũng rất cảm kích, những chuyện khác của bác, cậu cũng không giúp được đâu”
Người phụ nữ trung niên nói, cố gắng tỏ ra như không có việc gì.
Triệu Phong cười, nói: “Bây giờ bác phải nằm viện, không thể về nhà, bác như vậy không sợ người nhà lo lắng sao? Lại nói hôm nay cháu gặp bác như vậy cũng coi như là có duyên phải không?”
Nghe được những lời này, người phụ nữ trung niên cũng rơm rớm nước mắt, bà không phải sợi người nhà biết được, bởi vì nhà bà đã không còn ai.
Điều duy nhất là sợ là con trai biết chuyện mình bị thương, bà hiểu tính tình của con trai mình, nếu để nó biết bà lén đi ra ngoài kiếm tiền, mà còn bị thương thì nhất định sẽ không đi học tiếp.
Thì ra người phụ nữ trung niên này tên Lưu Quế Lan, nhiều năm trước chồng bà đã mất vì bạo bệnh, tiền tiết kiệm được cũng đã dùng hết, bây giờ trong nhà chỉ còn bà và con trai sống nương tựa vào nhau.
Sau khi chồng mất, bà cũng không tái giá, một mình cực khổ nuôi con.
Bởi vì con trai sắp lên đại học, cần tiền gấp, ban ngày Lưu Quế Lan làm công việc dọn dẹp và bảo mẫu cho người khác, buổi chiều thì sẽ đi giao đồ ăn, muốn kiếm thêm chút tiền cho con đi học.
Nhưng bà không dám nói chuyện mình đi giao đồ ăn với con trai, con trai rất thương bà, nếu biết mẹ làm như vậy, thì sẽ lựa chọn không đi học nữa.
Lần này bà nằm viện, không chỉ trong nhà không có thu nhập, mà càng sợ là con trai sẽ không chịu đi học nữa.
Sau khi bà nói chuyện này với Triệu Phong, anh liền nói sẽ giúp bà nói dối con trai là Mã Đào, nói bà đã nhận thêm công việc bảo mẫu vào buổi tối, để con trai không phải lo lắng.
Vốn nghĩ, chỉ cần gọi điện là có thể giải quyết được vấn đề, nhưng điện thoại của con trai bà lại không gọi được, chuyện này khiến Lưu Quế Lan lo lắng muốn về nhà.
Không còn cách nào, Triệu Phong chỉ có thể trấn an, sau đó dự định sẽ tự mình đi đến nhà Lưu Quế Lan xem tình hình như thế nào.
Sau khi đã sắp xếp mọi việc trong bệnh viện, Triệu Phong chuẩn bị đi theo địa chỉ mà Lưu Quế Lan đưa cho mình để tìm con trai bà ấy.
Theo địa hình, Triệu Phong đã đi đến một nơi rất ra, đây là khu ổ chuột ở thành phố Giang Nam, ở đây vô cùng phức tạp.
Có rất nhiều người từ vùng ngoài đến đây làm công và đã thuê nhà sống ở đây, rác thải không ai quản lý, mùi hôi bốc lên khắp nơi.
Bởi vì đường ở đây quá nhỏ, Triệu Phong lại không quen thuộc tình hình, nên chỉ có thể đậu xe ở ngoài hẻm, Triệu Phong liền xuống xe đi bộ vào trong.
Sau khi xuống xe, Triệu Phong đi chưa được mấy bước, từ xa đã nhìn thấy, mấy học sinh cấp hai đang vây thành một vòng tròn đánh một nam sinh.
Nhìn thấy cậu bé bị vây trong vòng tròn đang ôm cặp xách nằm trên đất, Triệu Phong liền bước nhanh tới.
“Dừng tay, các cậu đang làm gì vậy?”
Triệu Phong liền hét lớn.
Lúc này Triệu Phong mới chú ý đến, nam sinh bị vậy tuy cả người đầy bụi bẩn trên người cũng có vết bầm, nhưng trên mặt cũng không lộ ra vẻ sợ hãi nào.
Nhân lúc mọi người đang ngày người, nam sinh đứng lên, đột nhiên xông về phía người lúc nãy đánh mình.
Mấy người kia nhìn thấy nam sinh đó phản kháng, vẻ mặt kiêu ngạo trở lại, liền nam sinh kia ngã xuống đất.
"Mã Đào, cậu còn dám đánh trả? Hôm nay tôi sẽ để cho cậu biết, ai là lão đại của trường trung học Hòa Quang!”
Nói xong, nhóm học sinh trung học lại muốn đánh nam sinh này lần nữa.
Lúc này, Triệu Phong đứng trước mặt Mã Đào, lạnh lùng nói: “Một đám người lại muốn bắt nạt một người, cũng chỉ có chút bản lĩnh này, còn không mau cút đi!”
"Chết tiệt! Còn có người muốn trước mặt tôi giả làm đại ca sao? Tôi khuyên anh không nên lo chuyện bao đồng, nếu không, nhóm năm người học sinh trường trung học Hòa Quang, đến anh cũng sẽ đánh!”
Người dẫn đầu nói một cách vô cùng kiêu ngạo.
“Bảo các cậu cút đi, không nghe thấy sao?”
Triệu Phong bất mãn nói.
Nếu không phải anh thấy bọn họ chỉ là học sinh trung học, thì anh đã sớm động thủ chăm sóc họ rồi.
Mấy người họ cũng không để Triệu Phong vào mắt, thấy anh còn không tránh ra, còn lấy một cục gạch.
“Thằng nhóc này, cậu muốn chết đúng không!”
“Các anh em, mau đánh hắn! Để hắn biết nhóm năm người trường trung học Hòa Quang không chỉ đơn giản là thống lĩnh trường học!”
“Đánh hắn!”
“Đánh hắn!”
“Đánh hắn!”
Mấy người rất đoàn kết, hô to khẩu hiệu, liền xông về phía Triệu Phong.
Mấy đứa trẻ này không phải là đối thủ của Triệu Phong, trong nháy mắt cả đám đều nằm trên mặt đất.
Thậm chí Triệu Phong còn không di chuyển một bước.
Anh đi đến trước mặt người dẫn đầu nhóm học sinh trung học là Đại Tranh, Triệu Phong nắm lấy cổ áo của cậu ta, sau đó liền nhấc lên.
“Cậu không muốn cút đi, phải không?”
Bốp! Triệu Phong tát vào má trái của Đại Tranh.
“Tuổi còn nhỏ mà đã chửi thề như vậy, đúng không!”
Bốp! Một cái tát nữa vào má phải của Đại Tráng.
Hai dấu tay nhìn rất cân đối.
“Anh đánh tôi! Anh lại dám đánh tôi?”
Vẻ mặt Đại Tranh không thể tin nhìn Triệu Phong.
Giống như chuyện cậu ta bị đánh là chuyện rất kỳ lạ, cũng không biết tại sao những học sinh trung học này lại có nhiều thói xấu trong xã hội thể, tuổi còn nhỏ mà đã muốn đánh nhau.
"A, cậu còn dám hù dọa tôi!”
Triệu Phong chế nhạo, lại giơ tay muốn tát lần nữa.
Lúc này Đại Tranh đã bị dọa sợ, liền che mặt lại cầu xin: “Không, không!
Tôi không dám nữa đàn anh, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!”
Triệu Phong hừ lạnh một tiếng, anh cũng thật khó để đánh đám học sinh trung học này.
“Tôi nói cho các cậu biết, nếu sau này còn dám bắt nạt Mã Đào, thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho các cậu, đến lúc đó thì không phải chỉ là mấy cái tát đâu, cút đi!”
Nói xong, Triệu Phong liền dùng sức, trực tiếp ném Đại Tranh xuống đất.
Người dẫn đầu bàng hoàng, những người khác lúc này mới vội vàng đứng lên, dìu nhau chạy ra ngoài hém.
Chạy được mấy bước, Đại Tranh đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt hung ác nhìn Triệu Phong, hét lớn: “Tôi nhớ anh rồi, có bản lĩnh thì anh đừng đi!”
Đối với Triệu Phong, anh cũng lười để ý đến những lời uy hiếp này.
Sau khi mấy người rời đi, Triệu Phong đi đến trước mặt Mã Đào.
Lúc Mã Đào nhìn Triệu Phong cũng không có ý muốn cảm ơn, thay vào đó lạnh lùng nói: “Anh đi đi, một lát nữa bọn họ gọi bố mẹ đến thì anh sẽ phiền phức lắm!”
Triệu Phong cười nhạt, không có ý muốn trả lời, nói: “Mẹ cậu nhờ tôi đến tìm cậu, bà ấy muốn tôi nói với cậu, bà ấy đã nhận thêm công việc bảo mẫu vào buổi tối, cho nên mấy ngày này có thể sẽ buổi tối sẽ không về nhà, muốn cậu tự chăm sóc cho mình!”
Mã Đào ngây người, sau đó mặt không cảm xúc nói: “Tôi biết rồi!”
Nói xong, Mã Đào lau máu mũi, lại phủi bụi trên người và cặp sách rồi xoay người muốn rời đi.
.