Thấy Lăng Sương Nguyệt không nghi ngờ, Triệu Phong hít sâu một hơi, cười hỏi: "Cô Lăng, không biết cô có hứng thú tham gia không? Cô biết không, những đứa trẻ đó rất thích cô”
Lăng Sương Nguyệt hơi sửng sốt, lập tức thản nhiên cười cười, nói: "Loại chuyện này tôi tất nhiên đồng ý tham dự, cho dù không giúp được gì nhiều cho những đứa trẻ này tôi cũng nguyện ý dùng một sức lực nhỏ, anh yên tâm, sau khi phúc lợi viện này xây dựng tôi vẫn sẽ thường xuyên đi thăm bọn nhỏ”
Lúc này, Triệu Phong lại đột nhiên lắc đầu, nói: "Tôi không phải có ý này, tôi nói là để nhà họ Lăng cùng tham gia, có thể trả một phần tiền, cũng có thể cung cấp một ít vật tư!”
"Tập đoàn Phi Vũ chẳng lẽ sẽ không có tiền sao? Vì sao nhất định phải kéo nhà họ Lăng cùng tham gia?" Lăng Sương Nguyệt trừng mắt nhìn Triệu Phong, với tài lực của tập đoàn Phi Vũ hiện giờ, chỉ là một viện phúc lợi quả thật không là gì cả.
"Việc này, cũng không chỉ đơn giản là tiền bạc! Tôi muốn thông qua ảnh hưởng của nhà họ Lăng ở thành phố Giang Nam, để cho nhiều gia tộc lâu đời hơn cũng coi trọng chuyện này, từ đó cùng nhau tham gia!”
"Hơn nữa trước mắt nhà họ Lăng, bởi vì chuyện chú của cô, thực lực và thanh danh cũng bị ảnh hưởng nhất định, tham gia xây dựng phúc lợi viện cũng có lợi cho hình tượng của nhà họ Lăng các cô tăng lên, chuyện này nếu cô đồng ý tôi có thể nói chuyện với quản lý Từ, tin rằng anh ấy nhất định sẽ đồng ý" Triệu Phong nói.
Mặc dù Triệu Phong vẫn luôn phản đối việc lấy từ thiện để thiết lập hình ảnh công ty, nhưng cuối cùng các doanh nghiệp này vẫn giúp đỡ trẻ em, bất kể chân thành hay có mục đích khác, đều có thể cung cấp cho những đứa trẻ này và người già nhiều sự bảo vệ hơn.
Hơn nữa Triệu Phong biết, Lăng Sương Nguyệt thật lòng muốn làm từ thiện, điều này có thể nhìn ra từ tình yêu của những đứa trẻ trong viện phúc lợi đổi với Lăng Sương Nguyệt.
Tiếp xúc mấy lần với ông cụ nhà họ Lăng cũng thấy ông ấy là một người có đức cao vọng trọng, loại hợp tác đôi bên cùng có lợi này, Triệu Phong tại sao không làm? Sau khi nghe được những điều này, Lăng Sương Nguyệt lại trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Triệu Phong.
Triệu Phong có chút bối rối khi bị Lăng Sương Nguyệt nhìn, không khỏi sờ sờ hai má, cười nói: "Trên mặt tôi có gì à?”
Lăng Sương Nguyệt cười cười, giải thích: "Anh Triệu chẳng những tài hoa rực rỡ, lại còn rất nhân hậu, lần này còn chẳng khác nào giúp nhà họ Lăng gia chúng tôi một tay, Lăng Sương Nguyệt tôi phải nhìn kĩ dáng vẻ ân nhân của nhà họ Lăng chúng tôi! "
Triệu Phong lại bị Lăng Sương Nguyệt khen ngợi, làm cho hơi luống cuống tay chân, nói: "Đâu có, tôi cũng chỉ muốn làm một ít chuyện trong khả năng của mình, giúp đỡ bọn họ? "Được rồi, lúc trở về tôi sẽ nói cho ông nội và bố tôi, thực ra nhà họ Lăng mỗi năm đều sẽ làm một ít từ thiện, chẳng qua đều là rải rác, chuyện này đối với nhà họ Lăng mà nói có trăm lợi mà không có hại, tôi tin tưởng ông nội và bố tối sẽ không phản đối!" Lăng Sương Nguyệt nói.
Rất nhanh, sau khi hai người ăn no uống đủ, chuẩn bị rời khỏi phòng ăn, vừa ra khỏi cửa thì thấy Tiền Hưng An đã chờ đợi từ lâu, còn đứng ở cửa.
Tiền Hưng An cúi đầu, sắc mặt rất khó coi, không còn chút kiêu ngạo vừa nãy, anh ta nghĩ rõ ràng, hôm nay nếu Lăng Vũ không chịu nói tốt cho mình, mình nói cái gì cũng phải xin Lăng Sương Nguyệt tha thứ, nhà họ Tiền cũng không thể bởi vì mình mà bị hủy hoại.
Lăng Sương Nguyệt nhìn thoáng qua Tiền Hưng An không khỏi hơi ngạc nhiên, cô ta cho rằng vừa rồi bảo anh ta ra ngoài, Tiến Hưng An đã đi rồi, không nghĩ rằng vẫn còn ở lại chỗ này.
"Anh ở chỗ này không phải muốn trả thù tôi và bạn của tôi chứ?" Lăng Sương Nguyệt lạnh lùng hỏi.
Tiền Hưng An sợ tới mức toàn thân run lên, vội vàng giải thích: "Không dám!
Không dám, cô Lăng, tôi muốn xin lỗi cô, cầu xin cô tha thứ!
Tôi bị mù”
Nói xong, Tiền Hưng An còn tự mình tát mình một cái.
Bàn tay đỏ hồng lập tức hiện lên trên mặt Tiền Hưng An.
"Chị, trên đường bị kẹt xe, em đến hơi muộn, còn sợ chị đi.
"
Lúc này, giọng nói của Lăng Vũ truyền đến.
Thấy Lăng Vũ tới, sắc mặt Lăng Sương Nguyệt trở nên nghiêm túc.
"Lăng Vũ, em xem anh ta là bạn của em hay sao?" Lăng Sương Nguyệt lạnh lùng hỏi.
Sau khi đi tới trước mặt ba người, Lăng Vũ cũng cảm thấy chị của mình có gì đó không thích hợp, nhất là khi nhìn thấy Tiền Hưng An cúi đầu ở đó, Lăng Vũ dường như đoán được cái gì.
"Đúng vậy, anh ta là cậu chủ của tập đoàn Tiền thị, anh ta sẽ không chọc phải chị và anh Triệu chứ?" Lăng Vũ cười nói.
"Anh tự mình nói đi!" Lăng Sương Nguyệt lạnh lùng nói với Tiền Hưng An.
Tiền Hưng An lau mồ hôi lạnh, nuốt nước bọt nói ra tình huống.
Lăng Vũ vỗ một cái vào đầu Tiến Hưng An, mắng: "Tiền Hưng An, lá gan của anh to lên rồi đúng không, gây chuyện lại tìm chị tôi và anh Triệu của tôi, tôi thấy anh chán sống rồi!”
"Không, không.
Cậu Lăng bớt giận, là tôi không đúng, là tôi không tốt.
"
Tiền Hưng An ôm đầu liên tục cầu xin tha thứ.
Tiền Hưng An kiêu ngạo ở trước mặt người khác, bây giờ ở trước mặt Lăng Vũ hoàn toàn giống như đàn em.
Không nói quá lời, ở trong lòng Tiền Hưng An, Lăng Vũ hoàn toàn chính là một đại ma vương.
Mà cảnh này cũng bị những vị khách trong đại sảnh nhìn thấy, thấy Tiền Hưng An vừa rồi kiêu ngạo đang bị đánh, trong lòng đều liên tục khen ngợi.
“Quỳ xuống, xin lỗi chị tôi và anh Triệu!”
Lăng Vũ lạnh lùng nói.
"Cái này!
Trước mặt nhiều người như vậy, Tiền Hưng An vẫn cảm thấy xấu hổ.
"Không quỳ đúng không, chiều nay tôi sẽ để cho những nhà máy sản xuất của nhà họ Tiền các anh toàn bộ đóng cửa, đến lúc đó tôi thấy với tính tình nóng nảy của bố anh sẽ không tha cho cái chân chó của anh!" Lăng Vũ uy hiếp nói.
Nghe thấy vậy Tiền Hưng An sợ tới mức phốc phốc một tiếng quỳ trên mặt đất.
Tính tình của bố anh ta không ai rõ ràng hơn anh ta, anh ta không muốn trở thành người tàn phế, nếu Lăng Vũ thật sự muốn làm như vậy, bố anh ta nhất định sẽ cho nhà họ Lăng một cái chân của anh ta để bảo toàn doanh nghiệp, Đập! Đập! Đập! Tiền Hưng An liên tục dập đầu ba cái, nói: "Cô Lăng, tôi sai rồi! Đảng chết, là tôi có mắt như mù, cầu xin cô tha thứ cho tôi”
"Anh mù mắt chó rồi à, không nhìn thấy anh Triệu của tôi phải không?" Lăng Vũ tức giận.
"Đúng đúng.
Còn có anh Triệu, chú Triệu, lúc trước là tôi sai, cầu xin anh tha cho tôi một lần! "
Nói xong, Tiền Hưng An lại dập đầu với Triệu Phong.
Triệu Phong nhìn thoáng qua Tiền Hưng An này, anh tuy rằng không thích tên con cháu nhà giàu này, nhưng cũng không đến mức phải chơi chết anh ta.
Hơn nữa loại người này can đảm, có lẽ sau này nhìn thấy mình đều sẽ đi vòng, càng không cần phải ép đến mức hủy hoại nhà người ta.
Triệu Phong lúc này gật đầu với Lăng Vũ, khoát tay nói: “Để cho anh ta đi!”
Thấy Triệu Phong lên tiếng, Tiền Hưng An mới dám ngẩng đầu lên, nói lời cám ơn với Triệu Phong.
Sau khi Tiền Hưng An đi, Lăng Sương Nguyệt lại giáo dục Lăng Vũ một phen.
Đừng nhìn tác phong của Lăng Vũ bình thường là con cháu nhà giàu kiêu ngạo, nhưng đối mặt với những lời mắng mỏ của Lăng Sương Nguyệt, Lăng Vũ cúi đầu, căn bản không dám có một tia phản kháng.
Trong mắt anh ta, người chị này so với Lăng Vân và Lăng Văn Hiên đáng sợ hơn.
Sau khi giáo dục xong, khuôn mặt của Lăng Vũ lập tức tràn đầy tươi cười kéo Triệu Phong, bảo anh giám định một khối ngọc thạch mới lấy được của mình.
Triệu Phong dở khóc dở cười, nhưng trong nháy mắt tiếp nhận ngọc thạch, Triệu Phong đột nhiên nhíu mày.
.