Hai tay Thượng Bân cầm điếu thuốc, nghĩ đến người phụ nữ kia, khóe miệng vẫn không ngừng có giật, nói: "Bởi vì trước đó tại một nhà quản cà phê, tôi không cẩn thận chiếm chỗ ngồi của cô ta nên cô ta liền bắt tôi quỳ xuống xin lỗi" "Nhưng thời điểm đó tôi làm gì biết cô ta là ai, vì thể nên tôi phớt lờ cô ta.
Kết quả là đêm hôm sau, bổ tôi đã bị ai đó cắt đứt chân trên đường về nhà, công việc kinh doanh của công ty đột nhiên bị chèn ép bởi đủ thứ không thể giải thích được.
Sau đó, sau khi dò hỏi, tôi mới biết là do người nhà họ Lương làm, nguyên nhân là do ngày hôm đó tôi không quỳ xuống xin lỗi cô ta!" Nghe đến đây, Triệu Phong hít một hơi thật sâu.
Một người phụ nữ lại bá đạo như vậy, mặc dù có nhà họ Lượng quyền thế làm chỗ dựa nhưng tính tình ngang ngược như vậy thực sự khiến người ta cảm thấy rất ghê tởm.
"Một Lương Phi Văn, một Lương Phi Tuyết, một người thích bắt nạt người khác, một người ngang ngược vô lý, hai người này không hổ là người một nhà nha!" Triệu Phong bật cười.
Thượng Bân nhíu mày, có chút không hiểu hỏi: “Anh biết Lương Phi Văn sao?”
“Đâu chỉ dừng lại ở biết, Lương Phi Văn còn hận không thể chơi chết tôi đấy”
Triệu Phong nói xong.
Anh lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Thượng Bân.
"Trên đây là số điện thoại của chủ tịch Dương thuộc phòng thương mại thành phố Giang Nam.
Anh nói là Triệu Phong bảo anh liên hệ với ông ấy.
Có mặt mũi của ông ấy Lương Phi Tuyết hẳn là sẽ không làm khó tập đoàn Thượng Vinh nữa!”
Triệu Phong nói.
Thượng Bân nhìn danh thiếp được đưa tới nhất thời không dám vươn tay nhận mà chỉ kinh ngạc nhìn Triệu Phong trước mặt.
Anh nhìn Triệu Phong xa lạ trước mặt, anh cho tới bây giờ cũng chưa nghe nói qua, thành phố Giang Nam có một đại gia tộc họ Triệu có thực lực chống lại nhà họ Lương.
“Triệu!
Anh Phong, anh thực sự đang giúp tôi sao?”
Một lúc lâu sau, Thượng Bân có hơi không thể tin được mở miệng hỏi.
Thượng Bân nghe vậy vẫn còn nửa tin nửa ngờ, cầm lấy tấm thẻ trong tay, xem xét rồi bỏ vào túi.
"Dù thế nào đi nữa, tôi cũng xin cảm ơn sự giúp đỡ của anh Phong và ông chủ Mạc ngày hôm nay.
Nếu nhà họ Thượng chúng tôi vượt qua được cửa ải khó khăn này, tôi nhất định sẽ tạ ơn hai người thật nhiều!" Thượng Bàn chân thành nói.
Triệu Phong mỉm cười khoác khoác tay, nói: "Tạ ơn thì tôi không có hứng thú.
Nếu là muốn cảm ơn thì cảm ơn ông chủ Mạc đi.
Ông ấy luôn muốn tiến vào việc kinh doanh quân đội.
Nếu như có cơ hội và nhà họ Thượng của anh vẫn còn thì có thể thử hợp tác với nhau một lần.
Đây cũng coi như là trả cho cậu ấy một cái ân tình!”
Lúc này, Thượng Bân nhìn Lý Mạc đang đứng ở một bên, trong lòng cảm thấy có chút không tưởng tượng nổi.
Bởi vì đây là lần đầu tiên anh ta nhìn Lý Mạc trong khoảng cách gần như vậy, khí chất của Lý Mạc căn bản không giống với dáng vẻ âm tàn độc ác như mấy người ở Hội Sắc Địa mà anh ta cảm thấy Lý Mạc có vẻ mặt rất nhân hậu hiền lành.
"Vâng.
Nhà họ Thượng chúng tôi có thể hợp tác với Lý Mạc nổi danh đỉnh đỉnh chính là phúc phận của chúng tôi.
Hai người cứ yên tâm, chuyện này cứ để Thượng Bân tôi lo liệu hết!" Thượng Bân biết Lý Mạc hiện nay là một trong những người đứng đầu số một số hai trong Hội Sắc Địa của thành phố Giang Nam, việc nhà họ Thượng hợp tác với một nhân vật như vậy hoàn toàn có lợi không có một chút tổn hại nào.
Thời điểm Thượng Bân rời quán bar, một số người bạn của anh ta đã sớm rời đi.
Mà Thượng Bân cũng không oán trách gì nhiều mấy người bạn này, dù sao thì để bảo vệ bản thân mọi người cũng không còn cách nào khác.
Theo quan điểm của họ, nhà họ Lương là sự tồn tại mà họ không thể trêu chọc vào được! Sáng sớm hôm sau, Triệu Phong nhận được điện thoại của Lăng Vũ.
“Anh Lãnh, xe của tôi bảo dưỡng tốt rồi, tối nay có thể hẹn Ngô Cương thi đấu một trận rồi!”
Lăng Vũ cực kỳ hào hứng nói.
“Được rồi, tối nay gặp lại!”
Triệu Phong nói xong liền cúp điện thoại.
Cùng lúc đó, khi Lương Phi Tuyết về nhà, càng nghĩ đến chuyện tối qua ở quán bar, cô ta càng cảm thấy khó chịu.
Nếu không phải do số vệ sĩ mà cô ấy mang theo quá ít ỏi, cô ta đã phá bỏ quán bar ngay tại chỗ để trút giận rồi! "Này, anh trai, em gái anh đang bị bắt nạt.
Anh có quan tâm một chút không!" Lương Phi Tuyết nói vào điện thoại.
Mà ở đầu điện thoại bên này Lương Phi Văn đang loay hoay sứt đầu mẻ trán, nhìn chằm chằm một xấp tư liệu công ty thật dày mà đau hết cả đầu, làm gì còn có thời gian để ý tới cô em gái điêu ngoa tùy hứng này chứ.
"Được rồi, ai có thể bắt nạt được em cơ chứ? Lần trước chuyện của Thượng Bân nhà họ Thượng, em đã nhờ người cắt đứt chân của bố anh ta.
Em cho rằng anh không biết sao? Anh nói cho em biết gần đây công ty rất nhiều việc rất bận, em tốt nhất là nên khiêm tốn một chút đi, đừng có mà đi gây rắc rối khắp nơi, cúp máy đây!”
Lương Phi Văn vừa dứt lời liền cúp máy.
Lương Phi Văn gần đây thực sự bận rộn việc mở rộng hoạt động kinh doanh của công ty, đặc biệt là khi mở vận tải đường thủy.
Lương Phi Văn đã dựa vào nguồn tiền dồi dào của nhà họ Lương để cưỡng đoạt rất nhiều công việc kinh doanh từ nhà họ Lăng.
Tất cả những gì Lương Phi Văn làm là để trấn áp nhà họ Lăng! Bởi vì chỉ bằng cách này, anh ta mới có thể có vốn liếng để đến nhà họ Lăng để ép buộc nhà họ Lăng đem gả Lăng Sương Nguyệt cho anh ta.
"Đồ khốn kiếp! Đều là đồ khốn kiếp!" Lương Phi Tuyết ở bên điện thoại, thấy anh trai trực tiếp cúp điện thoại của mình liền tức giận ném điện thoại ra ngoài, tình cờ đập vào bảo mẫu ở cửa đang mang cà phê vào cho cô.
"A!" Bà bảo mẫu bị đau nên lập tức không thể cầm chắc ly cà phê trên tay được, cà phê đổ ra làm bỏng tay bà rồi vung đầy ra đất.
Lương Phi Tuyết vốn đang có một bụng bực tức liền nổi giận đùng đùng đến trước mặt bà bảo mẫu, chỉ vào chóp mũi bà chửi.
“Đồ vô dụng, pha có một ly cà phê còn làm không cẩn thận, giữ bà ở đây còn có ích lợi gì" Bà bảo mẫu bị dọa đến nơm nớp lo sợ, vội vàng khom người nói xin lỗi: "Tôi xin lỗi cô chủ, thật xin lỗi.
Tôi không cố ý.
"
"Đồ giúp việc này còn đứng ngây ra đó làm gì còn không nhanh đi quét dọn sạch sẽ đi.
Nếu để cà phê làm hư sàn nhà này, bà có đền nổi không hả?”
Lương Phi Tuyết hét lên.
"Vâng, vâng thưa cô chủ" Nghe Lương Phi Tuyết nói, bà bảo mẫu không còn quan tâm đến bàn tay bị bỏng của mình nữa, bận rộn không ngừng tìm cây lau nhà chuẩn bị lau sạch.
Nhưng khi sắp lau sàn nhà, Lương Phi Tuyết lại lên tiếng: “Cái đồ phế vật này, không có đầu óc sao? Ai bảo bà dùng đồ lau nhà lầu, sàn nhà đắt như vậy nhất định phải dùng khăn lau lau cho sạch sẽ biết chưa!" Bảo mẫu vội vàng đi vào phòng tắm lấy giẻ lau ra, quỳ trên mặt đất nghiêm túc lau, không dám sơ suất một chút nào cả.
Nhìn bảo mẫu hết sức e ngại Lương Phi Tuyết, hoàn toàn là bộ dạng trong lòng thấp thỏm lo âu.
Chắc là bình thường cũng thường xuyên bị Lương Phi Tuyết bắt nạt cho nên lúc này ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Truyện Thám Hiểm
Lương Phi Tuyết đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy ra một chai đồ uống rồi lại cố tình làm đổ xuống đất.
“Bà đến đây, chỗ này cũng cần dọn dẹp!”
Lương Phi Tuyết ra lệnh.
Bà bảo mẫu vừa lau sạch sẽ chưa kịp đặt cái khăn lau xuống lại phải chạy vào bếp.
"Nhà vệ sinh bẩn như vậy mà bà không nhìn thấy sao?" "Ghế sô pha trong phòng khách đầy tóc, bà tranh thủ dọn dẹp sạch sẽ hết cho tôi nhanh lên.
"
"Và tấm trải giường của tôi nữa, mau giặt sạch thay lại toàn bộ cho tôi" Bảo mẫu làm việc chăm chỉ và không dám có một chút phàn nàn nào.
Lương Phi Tuyết nói gì bà liền làm cái đó.
Sau khi Lương Phi Tuyết trút giận lên bà bảo mẫu xong mới bình tĩnh trở lại, cô ta mặc quần áo phong cách quen thuộc rồi cầm túi đi ra ngoài.
.