“Trần Lâm, để Trần Lâm đi ra gặp tôi.
”
Chương Lương đột nhiên kêu lên.
Trần Lâm nghe xong liền vội vàng từ ngoài cửa chạy tới.
Với tư cách là quản lý chi nhánh của công ty đấu giá Gia Chương, tuy rằng thân phận và sức ảnh hưởng không thể so sánh với Chương Lương, nhưng anh ta không sợ Chương Lương chút nào, bởi vì đại boss sau lưng không phải là thứ mà Chương Lương dám xúc phạm.
“Chương tiên sinh, có cần tôi giúp gì không?”
Trần Lâm lễ phép nói.
“Tôi nghi ngờ đứa nhỏ này làm loạn ở đây!”
Chương Lương lạnh lùng nói, lúc này muốn tiếp tục dùng thân phận Chương gia, đuổi Triệu Phong ra ngoài.
Nhưng Trần Lâm cười nhạt nói: "Triệu công tử này là bằng hữu của ông chủ chúng tôi, Chương tiên sinh.
Ô ng nói vậy là có ý gì? Muốn bắt nạt người khác sao?" Nghe vậy, Chương Lương sửng sốt, không ngờ cậu nhóc này lại là bạn của ông chủ Gia Thế.
Nên biết Chương Lương đến nhà đấu giá mấy lần, muốn gặp ông chủ nhưng không thấy, điều này khiến Chương Lương có chút ghen tị với Triệu Phong.
“Nếu Chương tiên sinh không có vấn đề gì khác, hãy tiếp tục đấu giá, không đấu giá thì có thể rời đi!”
Trần Lâm trực tiếp phát lệnh đuổi ra khỏi khán phòng.
Chương Lương sắc mặt trầm xuống, đứng lên, chỉ vào Triệu Phong nói: "Nhóc con, cậu được lắm! Dám đối đầu với Chương Lương tôi! Tôi nhất định sẽ làm cho cậu phải hối hận.
"
Nói xong, Chương Lương tức giận rời khỏi hiện trường, đây là lần đầu tiên Chương Lương xấu hổ như vậy, mọi người trong phòng đều biết nhất định ông ta sẽ không để yên cho Triệu Phong.
Cuối cùng viên kim cương trái tim đại dương đã bị Triệu Phong đấu giá với con số triệu tệ.
(cỡ tỷ vnđ) Triệu Phong cầm viên kim cương nhìn vài lần rồi đưa cho Lâm Nhược Nhược.
Điều này khiến Lâm Nhược Nhược hoảng sợ, biết là viên kim cương triệu nhân dân tệ, Lâm Nhược Nhược không dám cầm trên tay nên chỉ có thể đặt ở đó để xem.
Triệu Phong cười nói: "Đừng quan tâm đến giá trị của nó, trên đời này chỉ có em mới xứng với nó thôi!" Lâm Nhược Nhược nghe xong lời này, trong lòng cảm động, nhưng là vẫn không dám đưa tay sờ sờ, chỉ là nhìn thật lâu.
“Triệu tiên sinh, nếu như ngài muốn cất giữ, tôi có thể sắp xếp!”
Trần Lâm lúc này mới bước lên nói.
Nhưng Triệu Phong cũng không nghĩ thứ này quá đắt, mình mua chỉ là để lấy được nụ cười của Lâm Nhược Nhược, nói ra thì chẳng phải mua không ra gì sao? “Không cần phiền phức, tôi lấy đi luôn!”
Triệu Phong nói xong, nhặt viên kim cương rời khỏi nhà đấu giá cùng Lâm Nhược Nhược.
Sau khi ra khỏi nhà, Lâm Nhược Nhược thận trọng quan sát từ trái qua phải vì sợ có người theo dõi, nhưng biểu hiện của cô khiến Triệu Phong bật cười.
“Nhìn cái gì vậy, giữa thanh thiên bạch nhật làm gì có ai dám cướp đi?”
Triệu Phong cười nói.
Lâm Nhược Nhược bị Triệu Phong làm cho đỏ mặt, vội vàng kêu rên một tiếng: "Anh nói khẽ thôi? Anh mua thứ đắt tiền như vậy, em cũng không dám mang theo, em nghĩ cất giữ nên cẩn thận, sau này có cơ hội thì bán nó đi " Thấy Lâm Nhược Nhược nói cái gì, Triệu Phong trực tiếp duỗi tay ôm Lâm Nhược Nhược trong tay, nói: "Giá trị đồ vật nằm ở người mặc, nếu là mua ở nhà bán đấu giá, nó đáng giá như vậy " Lâm Nhược Nhược lúc này vội vàng đẩy Triệu Phong ra, không vì cái gì khác, bởi vì lúc này Vương San San cùng Hà Vũ Hàng đã đi tới rồi.
Hà Vũ Hàng lúc này đã không còn vẻ khinh thường, tự đắc như lúc ban đầu, thay vào đó là vẻ mặt ngượng ngùng nhìn về phía Triệu Phong.
“Xin lỗi Triệu tiên sinh, vừa rồi là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, tôi đã xúc phạm anh và Lâm tiểu thư!”
Lúc Hà Vũ Hàng lên tiếng, ánh mắt anh tràn đầy sự xấu hổ, không dám nghĩ lại lúc trước mình thế nào.
Triệu Phong cười nhạt, không nói gì, cũng không quan tâm đến người như Hà Vũ Hàng.
Giờ phút này, Vương San San bị Hà Vũ Hàng bế tắc cúi đầu, nhưng trong lòng lại rất không muốn.
“San San, sao em không nói?”
Hà Vũ Hàng nhắc nhở.
Vương San San lúc này mới ngẩng đầu, nhìn về phía Triệu Phong cùng Lâm Nhược Nhược nói: "Thực xin lỗi, là tôi không tốt! "
Lâm Nhược Nhược tâm tình rất tốt, không thấy Vương San San ngượng ngùng, liền vội vàng kéo tay Vương San San nói: "San San.
Cô đang nói cái gì, đều là bạn học, có cơ hội cùng đi ăn một bữa đi! " Thấy Lâm Nhược Nhược nói như vậy, Hà Vũ Hàng cảm thấy an tâm, ít nhất, nếu như Lâm Nhược Nhược không truy cứu, Triệu Phong tự nhiên sẽ không làm khó chính mình.
"Hay là hôm nay luôn đi, đi ăn, tôi mời!" Hà Vũ Hàng nói.
Phải biết Triệu Phong hôm nay tất cả đều là hỉ nộ ái ố, việc Hà Vũ Hàng cùng Triệu Phong dùng bữa là chuyện hoàn toàn tốt và vô hại.
Nhưng Triệu Phong lúc này lại xua tay nói: "Hôm nay quên đi, hôm khác đi, còn có chuyện khác phải làm, tôi cùng Lâm Nhược Nhược phải về đã! "
Thấy Triệu Phong lên tiếng, Lâm Nhược Nhược tự nhiên sẽ không phản đối, Hà Vũ Hàng cũng không ép buộc.
“Vậy thì Triệu công tử, hôm khác hẹn nhau đi…”
Nhìn Triệu Phong và Lâm Nhược Nhược rời đi, Hà Vũ Hàng lập tức trầm mặc quay đầu nhìn Vương San San nói: “San San, hôm nay hai người chia tay.
, và sẽ không có gì để làm trong tương lai! " Muốn chia tay? Chính xác thì điều gì đang xảy ra vậy! Nghe vậy, Vương San San sững sờ, sau đó quay lại, nắm lấy tay Hà Vũ Hàng đang chuẩn bị rời đi, quát: "Hà Vũ Hàng, anh đang nói cái gì vậy, em muốn chia tay khi nào?" Hà Vũ Hàng quay đầu nhìn Giang San San vẻ mặt ảm đạm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không phải là do cô muốn so với Lâm Nhược Nhược, tôi suýt nữa xúc phạm Triệu tiên sinh! Cô đừng hại tôi nữa " "Hà Vũ Hàng, anh đang nói đùa muốn chia tay với em! Em biết gần đây anh trách em tiêu quá nhiều tiền, em sẽ không làm như vậy nữa.
Đừng chia tay em, được không!" Vương San San kéo chặt Hà Vũ Hàng khoát tay nói.
Hà Vũ Hàng hừ lạnh một tiếng, đem Vương San San ném đi, sau đó từ trong túi móc ra một tấm thẻ, ném xuống đất, nói: "Trong đó có .
tệ, cô cầm đi, chúng ta đoạn tuyệt quan hệ, tương lai cô muốn làm gì là việc của cô! " Vương San San vô cùng sửng sốt, tiền bạc đối với cô hoàn toàn là một sự sỉ nhục, quyết tâm của Hà Vũ Hàng lại càng khiến trái tim cô đau đớn.
Cô ấy không thể phủ nhận rằng cô ấy thực sự với Hà Vũ Hàng là vì tiền, nhưng trong thời gian ở bên nhau, cô ấy dần dần yêu Hà Vũ Hàng.
“Không… tôi không muốn tiền của anh, xin… làm ơn đừng bỏ tôi!”
Vương San San van xin.
Nhưng Hà Vũ Hàng không chút dao động, đẩy Vương San San đang định vồ tới mình ra, lạnh giọng nói: "Tiền bạc coi như là của cải của tôi, nó cứu tôi khỏi tai họa.
Tôi có thể thấy rõ, ở với một người như cô, sớm muộn gì cô cũng hại chết tôi! " Hà Vũ Hàng nói xong cũng không quay đầu lại, chạy thẳng đến bãi đậu xe.