Hai mặt Chương Lượng trợn tròn, lúc này ông ta không nghĩ là Triệu Phong khoác lác, bởi vì dường như ông ta đã thấy được vẻ mặt thương xót của Bàng Hồng và Thượng Bân ở ngoài cửa.
Mà rõ ràng bọn họ đã tới đây cùng Triệu Phong.
Nếu có thể khiến hai người này trực tiếp ra mặt thì thể lực của Triệu Phong quả thực không thể tưởng tượng được.
Triệu Phong, tôi là người nhà họ Chương, cậu phải biết rằng ở thành phố Giang nam này không ai dám đụng đến tôi! Nếu cậu dám giết tôi, người nhà họ Chương!
Chương Lương chưa nói hết câu đã bị Triệu Phong giơ tay bóp cổ.
Vẻ mặt Triệu Phong hiện rõ vẻ dữ tợn, cũng đã lâu lắm rồi anh chưa tức giận đến mức này.
“Yên tâm, tôi sẽ không dễ dàng giết ông đầu.
Như vậy thì quả dễ dàng! Tôi sẽ khiến ông phải sống không bằng chết!”
Rắc rắc! Âm thanh xương cốt vỡ vụn vang lên.
Ngay sau đó là tiếng rủ đầy đau đớn của Chương Lương.
Triệu Phong mất năm phút đồng hồ để nghiền nát toàn bộ xương cốt trên người Chương Lường.
Sau đó, anh lấy trong túi ra một cái hộp nhỏ màu đen.
Bên trong cái hộp này chứa trùng cổ từ chỗ Cha Te San, Loại trùng cổ này sẽ khiến cho người ta mỗi giây mỗi phút đều phải trải qua cảm giác đứt ruột đứt gan, nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng.
Cũng vì vậy mà nhiều người không chịu nỗi đau đớn phải lựa chọn tự sát.
Nhưng Triệu Phong đã nghiền nát toàn bộ xương cốt của Chương Lương.
Điều đó có nghĩa là Chương Lương bây giờ có muốn cũng không thể tự sát.
Chỉ còn cách là chịu đựng sự dày vò đau đớn này.
Sau khi đổ trùng cổ vào miệng Chương Lương thì anh ta chẳng khác nào bãi thịt nát nằm trườn ra mặt đất, Trên mặt ông ta giờ chỉ còn lại sự hoảng sợ, Chương Lượng mặt thì nhìn thấy cơ thể của mình, nhưng toàn thân vô lực, hoàn toàn không có cảm giác gi.
Toàn bộ xương cốt trên người ông ta đều đã dập nát.
So với người thực vật còn thảm hơn.
Sau khi thấy Triệu Phong đổ cái thứ đen đen gì đó vào miệng mình thì bây giờ trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ, đó là muốn chết đi cho xong Cùng lúc đó, đang đỡ Lâm Nhược Nhược ra ngoài, lúc cô nhìn thấy một đoàn người đông nghìn nghịt thì cũng ngẩn người ra.
Bọn họ đều tỏ rõ sự lo lắng với cô.
thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Nhược Nhược thì lo lắng hỏi.
“Cô Lâm, cô không sao chứ?”
Lâm Nhược Nhược cảm thấy mơ hồ: “Tại sao ở đây lại có nhiều người như vậy?”
cười nói: “Những người này đều là do cậu chủ gợi tới đó!”
Vừa dứt lời thì Triệu Phong ở bên trong cũng đã xử lý xong xuôi chuyện Chương Lương rồi bước ra ngoài.
Anh đi tới bên cạnh Lâm Nhược Nhược, nắm lấy tay cô: "Đi thôi, chúng ta về nhà!”
Lâm Nhược Nhược cũng không nhớ rõ mình đã về nhà bằng cách nào.
Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.
Nhìn Triệu Phong trước mặt, cô đột nhiên có suy nghĩ, dù trời có sập xuống thì Triệu Phong sẽ là người đỡ cô dậy.
Đồng thời lúc này, Vương San San so với Chương Lương cũng không khác bao nhiêu.
Cô ta bị đàn em của Lý Mạc đem về nhốt vào một cái chuồng chó, đợi Triệu Phong xử lí sau.
Sau khi trở về trạng viên Tống Nghị, Triệu Phong vẫn ngồi bên cạnh Lâm Nhược Nhược, chờ cho Lâm Nhược Nhược ngủ say rồi mới rời đi.
Trong sân biệt thự buổi đêm, gió lạnh lẽo thổi qua, trăng trên trời tròn vành vạnh nhưng lại phảng phất như có vệt máu.
Triệu Phong cầm điện thoại gọi điện cho Lý Mạc.
Triệu Phong lạnh giọng nói: “Gọi người đi, hôm nay tôi muốn cả nhà họ Chương phải biến mất mãi mãi!" Lợi dụng trời tối, một nhóm đàn ông đi về phía biệt thự người nhà họ Chương.
Vệ sĩ đứng canh gác nhìn thấy một đám người hung hãn đột nhiên xông vào biển thị thì đứng lên hỏi: "Các người là ai?" Câu nói này đối với Tiêu Đại Dũng và Lý Mạc rất vô nghĩa, bọn họ cầm gậy tiến về phía đám vệ sĩ chào hỏi.
Vài phút sau, mười mấy tên vệ sĩ đều bị người của Lý Mạc và Tiêu Đại Dũng đánh cho ngã lăn ra đất, không còn sức lực để phản kháng.
Lý Mạc lạnh giọng nói: “Người nhà họ Chương, giết hết không tha!”
Tiêu Đại Dũng ở đằng sau dần theo thuộc hạ, ùa vào biệt thự nhà họ Chương, Trong biệt thự ồn ào còn Triệu Phong thì ngồi trong xe hút thuốc, yên lặng quan sát mọi chuyện.
Sau vài điếu thuốc, Lý Mạc đi tới trước xe hỏi: “Những người này xử lý thế nào ạ?”
Sau khi hít một hơi khói thuốc, Triệu Phong nhả ra một vòng tròn khói mờ mịt rồi nói: “Nhốt lại trước đi, tôi muốn Chương Lượng mất hết tất cả!”
Và như vậy, Lý Mạc mang người nhà họ Chương nhất dưới tầng hầm võ đài Còn Chương Lương thì lúc này đang điều trị ở bệnh viện, chuyện trong nhà ông ta đều biết nhưng bây giờ lực bất tòng tâm.
Sáng sớm hôm sau, chuyện xảy ra ở biệt thự nhà họ Chương của đã truyền đến Chương Thị, các cổ đông đều cảm thấy lo lắng.
Chỉ trong một buổi tối mà có thể làm toàn bộ người nhà họ thường biến mất, thể lực này đúng là khiến cho người ta phải sợ hãi.
“Chủ tịch Chương bây giờ đang nằm viện, người nhà họ Chương đều biến mất, hôm nay giá cổ phiếu của công ty đã giảm sâu.
Việc kinh doanh của chúng ta đang bị tập đoàn Bàng thị và tập đoàn Thượng Vinh phối hợp chèn ép.
Tập đoàn Chương Thị quả thật đang trong tình thế nguy cấp!" Nghe quản lý báo cáo xong, cổ đông của tập đoàn Chương Thị đều nhíu mày thở dài.
Đúng lúc này cửa phòng họp mở ra, Lý Mạc và Tiêu Đại Dũng đi tới.
Thấy hai người dám xông vào phòng họp, một cổ đông lập tức đứng dậy nói: "Ai mà to gan dám xông vào đây vậy.
Bảo vệ Bảo vệ đầu”
Lý Mạc cười khinh, tay nghịch nghịch con dao găm, lạnh giọng nói: “Tôi là người của công ty, sao lại có thể không đến họp được chứ?" Mọi người nghe vậy thì nhất thời sửng sốt, không biết câu nói này có ý gì! Lý Mạc cười nhạt, đi đến ngồi vào chỗ trung tâm trên bàn hội nghị.
Sau khi ngồi xuống, Lý Mạc đem hợp đồng chuyển nhượng một phần cố phần của người nhà họ Chương đập lên bản, Lý Mạc cười nói: “Hiện tại cổ phần nhà họ Chương đang ở trong tay tôi, theo quy tắc thì tôi chính là chủ tịch tập đoàn Chương Thị!”
Câu nói này ngay lập tức làm náo động phòng họp.
Một Số cổ đông không tin, vội vàng cầm lấy bản thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần lên kiểm tra, dấu vân tay, chữ kí đều có, ngay cả con dấu cũng có.
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Bây giờ Lý Mạc đã trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn Chương Thị, nói cách khác anh chính là chủ tịch của tập đoàn, Mọi người trong phòng nhìn nhau, không biết phải làm sao cho phải! "Từ hôm nay trở đi, nếu ai muốn thì cứ tiếp tục ở lại làm, còn ai muốn theo Chương Lương thì giao lại cổ phần của công ty rồi cút đi, tôi không cản! Tuy nhiên, những người ở lại chỉ được giữ lại cổ phần, còn quyền lực thì phải giao ra.
Như vậy đối với mọi người sẽ tốt hơn! Suy nghĩ đi rồi buổi chiều đến văn.
phòng tôi nói kết quả!”
Lý Mạc nói xong thì đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Đám người này ở công ty cũng chỉ vì lợi ích mà thôi, đối với nhà họ Chương vốn cũng không có tình cảm.
Bây giờ Chương Lương sa cơ thất thế, điều bọn họ cần nhất là lợi ích của mình được đảm bảo, Điều kiện Lý Mạc đưa ra rất tốt.
Giữ lại cổ phần, giao ra quyền lực.
Bọn họ đương nhiên biết rằng cái này đối với tân chủ tịch rất quan trọng cho nên chưa đầy một tiếng đã thống nhất ý.