Hoàng Chí Thành gọi điện thoại cho Bì Hầu.
Bì Hầu ở bên này đang bị trói lại, trước ngực còn treo một con dao găm, nào dám ăn nói bậy bạ.
Sau khi xác nhận Lâm Nhược Nhược vẫn còn ở trong tay Bì Hầu, Hoàng Chí Thành mới yên tâm gửi địa chỉ cho Triệu Phong.
Sau khi nhận được địa chỉ, Triệu Phong lập tức đứng dậy chuẩn bị một mình đi tới đó.
Lý Mạc định âm thầm đi theo nhưng lại bị Triệu Phong ngăn lại, bởi vì sợ Hoàng Chí Thành biết mình dân theo người, sợ là lại chạy mất, vậy thì sẽ mất nhiều hơn được! Lý Mạc bất đắc dĩ đành phải đi tới chỗ Chử Điền đón Lâm Nhược Nhược trước.
Triệu Phong một mình lái xe tới một khu xưởng vắng vẻ bị bỏ hoang, Nhìn xung quanh hoang vắng, cuối cùng Triệu Phong cùng biết, tên Hoàng Chỉ Thành này đúng là quá gian xảo, có thể tìm được một nơi như thế này ở Giang Nam.
Sau khi xuống xe, Triệu Phong đi về phía bên trong xưởng.
Mở ra cánh cửa cũ nát bên trong xưởng, Triệu Phong nhìn thấy bên xưởng rộng lớn lúc này đông nghịt người.
Những người này đều do Hoàng Chí Thành tìm tới, tuy rằng Lâm Nhược Nhược ở trong tay anh tam nhưng xuất phát từ sự kiêng dè với Triệu Phong, Hoàng Chí Thành vẫn gọi thêm người tới.
| “Tên nhãi, không ngờ anh thật sự dám tới một mình, nếu như quỳ xuống trước mặt tôi nhận sai thì cũng coi như là có thành ý!" Thầy Triệu Phong tới một mình, ánh mất Hoàng Chí Thành hiện lên vẻ đắc ý, nhìn dáng vẻ như thể hôm nay chắc chắn sẽ giành được tập đoàn Phi Vũ từ tay Triệu Phong vậy Triệu Phong nheo mắt lại, một trận sát khí đã dâng lên ngập tràn trong lòng.
“Hoàng Chí Thành, anh cảm thấy những người này có thể bảo vệ được anh sao?”
Triệu Phong nhàn nhạt nói.
"Ồ.
"
Hoàng Chí Thành cười lạnh một tiếng, châm điếu thuốc rồi nói: “Tên nhãi này, hình như anh quên rồi thì phải, bạn gái anh còn đang ở trong tay tôi đấy, anh có tin là chỉ một cú điện thoại của tôi sẽ khiến anh và cô ta âm dương cách biệt không?”
Nói rồi, Hoàng Chí Thành lấy điện thoại ra, cố ý quơ quơ trước mặt Triệu Läng.
Triệu Phong khinh thường cười, liếc nhìn thoáng qua điện thoại di động của Hoàng Chí Thanh, chế nhạo nói: “Anh thử gọi một cuộc xem, tôi đoán là những người đó đã không còn sức mà nhận điện thoại nữa rồi!”
Nghe được lời này, vẻ mặt Hoàng Thị Thành khiếp sợ, chẳng lẽ Triệu Phong đã tìm được đảm Bì Hầu rồi sao? "Con mẹ nó chứ tên khốn kiếp anh đừng có ở đây và vịt nữa, mau dập đầu nhận sai cho ông đây, tôi còn có thể tha cho bạn gái anh một con đường sống, nếu không hôm nay cả hai người đều sẽ phải chết!”
Hoàng Chỉ Thành uy hiếp nói.
Triệu Phong hừ một tiếng, cầm lấy điện thoại gọi cho Chử Điền.
Điện thoại rất nhanh được kết nối.
“Không giữ lại ai cả, chôn tất cả đi!”
Triệu Phong lạnh giọng nói.
“Được!" Chử Điên đáp.
Sau đó, Triệu Phong cũng không ngắt điện thoại, ngược lại còn nhấn mở loa ngoài.
Nhảy mảy, trong điện thoại truyền đến tiếng kêu la thảm thiết của đảm người Bì Hầu, những tiếng kêu khiến con người ta tê dại.
Nghe thấy âm thanh quen thuộc của Bì Hầu, trong lòng Hoàng Chí Thành không ngừng đập loạn.
Không ngờ, Triệu Phong thật sự tìm được đám người Bì Hầu, vẻ mặt Hoàng Chí Thanh có chút hoảng loạn, nếu như vậy, Triệu Phong còn cảm tới tim anh ta, vậy thì chứng tỏ Triệu Phong đã chuẩn bị tốt tất cả.
“Mẹ nó chứ, xông lên, hôm nay dù thế nào đi nữa cũng không được để thằng khốn này rời đi!”
Hoàng Chí Thanh ra lệnh, gần một trăm người sôi nổi vén áo, cầm gậy gộc xông về phía Triệu Phong.
Nhìn đám người xông về phía mình, ánh mắt Triệu Phong hơi ngưng lại sau đó trong chớp mắt tràn ngập sát ý.
“Ai giết được anh ta trước sẽ được Hoàng Chí Thành tỏi thưởng cho nghìn tệ!”
Hoàng Chí Thành ở phía sau hét lớn.
Có phần thưởng lớn chắc chắn sẽ làm sục sôi sức mạnh, đám người này nghe được Hoàng Chí Thành treo thưởng, trong nháy mắt như được tiêm máu và hùng hổ xông về phía Triệu Phong.
“Đánh chết anh ta!”
“Để tối lên trước!”
Hàng trăm người giống như phát điên, múa may gậy gộc trong tay, toàn bộ đều nhằm vào Triệu Phong.
Bọn họ mặc kệ Triệu Phong có phải cao thủ hay không, trước mắt cho dù có là thần tiên cũng không ngăn nỗi quyết tâm giành lấy nghìn tệ của họ! Trong giây lát, Triệu Phong đột nhiên bước một bước, mặt đất dường như trở nên chấn động! Bất chợt, Triệu Phong nhanh chóng vọt về phía đám người.
Không ngờ còn dám một mình xông tới, không đánh chết anh thì đảm người này đều cảm thấy có lỗi với Hoàng Chí Thành vi tốn nhiều tiền thuê bọn họ tới như vậy! “Đúng là chán sống rồi!”
Hoàng Chí Thành lập tức kinh hãi, mở to hai mắt nhìn, anh ta không ngờ Triệu Phong sẽ phản công lại.
Triệu Phong vung một quyền ra khiến người đối diện ngã sõng soài, trực tiếp văng ra ngoài, ngay cả cơ hội kêu la thảm thiết cũng không có, ngay lập tức ngät di.
Phanh! Phanh! Phanh! Ảnh mắt Triệu Phong lạnh bằng, không chút trốn tránh, cũng không dùng chiêu thức gì khác mà chỉ dùng một chiêu thức đơn giản! Nhưng mỗi một cú đấm đều mạnh hơn đám lưu manh này gấp nhiều lần! Một cú đấm! Mỗi một cú đấm vung ra đều khiển mấy tên văng ra ngoài, ngã trên mặt đất không thể động đậy nối.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đã có hơn chục tên nằm trên mặt đất! Mấy tên lưu manh đang vây quanh Triệu Phong tức khắc trở nên sợ hãi.
Đây đâu phải là người chứ? Đây con mẹ nó là quái vật! Thật là đáng sợ! Nhưng bọn họ đã bất chấp như vậy, bọn họ có nhiều người như vậy sao có thể sợ một người được chứ? Triệu Phong dường như không biết mệt mỏi, liên tiếp đánh ngã đám người như phát điên lao về phía anh! Giờ phút này tay anh giống như một cây chùy sắt! Mỗi một cú đâm văng ra điều khiển ít nhất một người ngã xuống đất! Chỉ trong chốc lát, Triệu Phong đã đánh bay ba mươi người! Đám lưu manh thật sự sợ hãi, bọn họ cuối cùng cũng biết người trước mặt không phải là người mình có thể đối phỏ, cho dù có nhiều người thì cũng chỉ khiển thương vong nhiều hơn mà thôi! Trơ mắt nhìn người của mình bay tứ tung, ngã sõng soài trên mặt đất, miệng sùi bọt mép, không nhịn được mà run sợ.
Đây thật sự không phải là người! “Lên! Tiến lên!”
"Đừng lùi về sau! Đừng trốn chạy!”
"Anh ta chỉ có một người! Đánh chết anh ta, các người ai dám lùi bước thì đừng có nhận được tiền!" Giờ phút này, Hoàng Chí Thanh cũng luống cuống, chỉ có thể lấy tiền để kích thích ý chí chiến đấu của đám người này mà thôi.
Anh ta liều mạng kêu lên nhưng đám người kia vẫn không ngừng lui về sau, không ai dám tiếp tục xông tới nữa.
Phanh! Một tiếng vang lớn kêu lên, cơ thể của một tên lưu manh lao tới trước mặt Hoàng Chí Thành.
Hoàng Chí Thành đảo mắt nhìn qua, không khỏi hút sâu một ngụm khí lạnh.
Chỉ thấy tên lưu manh trước mặt nằm sấp mặt trên đất, không biết là chỉ mới ngất đi hay là đã chết rồi.
Một tên! Hai tên! Ba ten! Trong nháy mắt toàn bộ hơn trăm tên thuộc hạ, giờ chỉ còn lại chừng ba bốn người đứng đó.
Yên lặng! Toàn bộ công xưởng đều yên lặng tới nỗi nghe được cả tiếng kim rơi! Lúc này mới qua bao lâu chứ? Hoàng Chí Thanh ngây người, sức mạnh của Triệu Phong thật sự quả kinh khủng, vượt qua sức tưởng tượng của con người! Lúc này Hoàng Chí Thành cầm lấy điện thoại di động, run rẩy ẩn xuống, không biết đang gọi điện cầu cứu ai.
Bởi vì chưa đến năm phút, mà Triệu Phong đã tiêu diệt toàn bộ hơn trăm người bên phía anh ta.
Giờ phút này có muốn gọi ai tới cứu cũng không kịp nữa rồi! "Anh, anh rốt cuộc là ai?”
Lúc này, mấy người còn lại sợ tới mức hồn xiêu phách tán, không ngừng run rẩy.
Là người mà các người không thể trêu chọc!”
Triệu Phong lạnh lùng quát một tiếng.
Lại một lần nữa vung ra cú đấm, mấy tên lưu manh cuối cùng cũng không thể tránh khỏi số kiếp bị đánh bay! Đây đâu phải là người chứ, đây quả thật là ma quỷ! Anh chắc chắn là ma quỷ!.