Vân Lão gật gật đầu, tuy rằng vẫn tiếc khoảng thời gian nói chuyện cùng với Triệu Phong nhưng vẫn đứng dậy chuẩn bị xuống lầu chào hỏi mọi người.
"Cháu theo ông ra ngoài luôn đi!" Vân Lão nói với Triệu Phong.
Triệu Phong khoát tay nói: "Không cần đâu ạ, cháu sợ rằng có vài người sẽ lợi dụng việc này mà viết mấy bài bảo lung tung, Vân Lão ông cũng biết mà, những người này giỏi nhất là nói những chuyện tào lao điên khùng thể này đó!" Nói xong, Triệu Phong liền tự mình xuống cầu thang đi đến sảnh tiệc, ngồi xuống vị trí của những người trong gia tộc Lúc này Triệu Tự Nguyên thấy Triệu Phong ngồi xuống, cũng có ý ngồi xuống cạnh Triệu Phong Không lâu sau, Vân Lão cũng được quản gia giúp đỡ dìu đến sảnh tiệc.
Thọ tinh vừa xuất hiện, cả sảnh tiệc bất ngờ vang lên tiếng vỗ tay, mọi người đều thay nhau bày tỏ ý chúc phúc đổi với Vân Lão! Người dẫn chương trình cũng bắt đầu đọc tên những món quà là của gia tộc nào đưa đến "Nhà họ Cổ tặng một đội ngọc sơn, chúc Vân Lão thọ tỷ nam sơn!" "Nhà họ Phong ở Phong Hải tặng một chiếc xe Rolls-Royce, chúc Vân Lão thân thể khỏe mạnh!" "Cậu Triệu Tư Nguyền của gia tộc họ Triệu tặng!
Tặng một bức “Bôn Câu”
thời Tống của đại sự Nhiên Chúc, chúc Vân Lão phúc như Đông hải!" Lúc người dẫn chương trình đọc lên điều này, nhất thời cả hội trường trở nên ồn ào hẳn lên Đến ngay cả những người đã quen với những người máu mặt giàu có, cũng cảm thấy kinh ngạc trước bức tranh mà Triệu Tự Nguyên tặng! Giá trị của bức họa này là không thể ước lượng nổi, chỉ riêng giá trị đã là vài tỷ nhân dân tệ, thậm chí có thể lên đến tỷ nnhân dân tệ! Vân Lão lúc này cũng hơi sửng sốt, tuy rằng ông không có hảo cảm gì với Triệu Tự Nguyên, nhưng có thể tặng ông bức họa này thật sự khiến ông cảm thấy cực kỳ kinh ngạc! "Lần này cậu Triệu Tư Nguyên thật là hào phóng!" "Xem ra người thừa kế gia tộc không phải cậu ta thì chẳng là ai khác, trên đời cũng chỉ còn lưu lại một bức họa thế này thôi!" "Không biết có thể xem qua một chút hay không, để chúng tôi cũng được mở mang kiến thức!" Triệu Tư Nguyễn đứng một bên nghe được những lời tán thưởng của mọi người, bề ngoài thể hiện rất khiêm tốn nhưng trong lòng thi đắc ý, anh ta không nhịn không được lộ ra trên khuôn mặt nụ cười có phần kiêu ngạo.
Chính vào lúc hội trường đang ồn ào vì món quà quý giá của Triệu Tư Nguyên, Triệu Phong ngồi ở một bên, khóe miệng không khỏi nhếch lên, tỏ vẻ khinh thường.
Không hề nghi ngờ gì nữa, bức họa này của Triệu Tự Nguyên là giả rồi, bởi vì thật trùng hợp, anh chỉ mới vừa nhìn thấy bức tranh này khi nãy lúc gặp Thôi Lão Quỷ.
Lúc này Triệu Tự Nguyên hướng ánh mắt về phía Triệu Phong, tuy rằng đều là người trong cùng một gia tộc, nhưng Thăm Phong và Thâm Tự Nguyên hoàn, toàn không giống nhau, anh rất ít khi lộ diện, cho nên trong mắt mọi người, Triệu Tự Nguyên giống như người thừa kế gia tộc "Không biết thân là người trong gia tộc, hôm nay anh đưa quà gì đến tặng Vân Lão vậy?" Triệu Tự Nguyên nói với Triệu Phong.
Thám Phong cười nhạt, từ trước đến nay Triệu Phong chưa bao giờ quan tâm đến loại nổi bật thế này, hơn nữa vừa rồi mình cũng đã đưa quà tặng cho Vân.
Lão.
"Anh tặng gì có liên quan gì đến cậu đâu!" Triệu Phong khinh thường nói.
Triệu Tư Nguyên sửng sốt, lập tức cười nói: "Có vài người không ăn được nho thì chê nho chua, nói không chừng là tay không mà đến cũng nên!" Triệu Phong vốn dĩ không hề quan tâm tới sự chế giễu của Triệu Tự Nguyên, lại càng không muốn gây ra chuyện gì không vui ở tiệc mừng thọ của Vân Lão.
Nhưng Triệu Phong nhường nhịn lại càng làm Triệu Tư Nguyên thêm kiêu ngạo.
Đợi đã, người dẫn chương trình không phải đã quên gia tộc nhà chúng ta vẫn còn một người nữa, quà tặng của anh ấy sao lại không nhắc đến được cơ chứ, phải để mọi người xem một chút đúng không!" Triệu Tự Nguyên đứng lên nói với người dẫn chương trình trên đài.
Bởi vì hội trường cũng không lớn, Triệu Tự Nguyên lại cố ý nói thật to, cho nên đa số mọi người có mặt trong bữa tiệc đều nghe được những lời này của Triệu Tự Nguyên đích lời này, nhất thời ánh mắt cũng đều dồn về phía này.
Lúc này người dẫn chương trình nhìn kỹ danh sách quà tặng, cũng không phát hiện tên của Triệu Phong, liên cảm thấy có chút khó xử.
Đúng lúc này, quản gia của Vân Lão đi đến bên cạnh người dẫn chương trình.
Truyện Linh Dị
"Cậu Triệu Phong mang tặng bình Cửu Hoa, chúc Vân Lão vạn sự như ý!" Người dẫn chương trình nói.
Lời vừa nói ra nhất thời cả sảnh tiệc lại ồn ào một trận So với quà của Triệu Tự Nguyên, bình Cửu Hoa của Triệu Phong tuy rằng cũng có giá trị rất lớn, nhưng xem ra cũng không bằng được! Nhưng đều kiêng kỵ thân phận là người của gia tộc Ngoan Nhân của hai người, những người này cũng không dám nói thêm gì.
"Chỉ tặng một chiếc bình Cửu Hoa mà thôi, xem ra Vân Lão đúng là uổng công thương anh!" Triệu Tự Nguyện cười nhạo Triệu Phong nói.
Sự ngông cuồng của Triệu Tự Nguyên khiến Triệu Phong vốn không muốn gây chuyện cũng không kiềm chế được.
"Tặng cái gì cũng tốt hơn tặng một bức tranh giả!" Triệu Phong khinh thường nói.
Tranh giả? "Đúng là không ăn được nho thì bảo nho còn xanh, anh cảm thấy Triệu Tự Nguyên tôi sẽ tặng một bức tranh giả sao, bức tranh này tôi phải bỏ ra gần tỷ nhân dân tệ để mua đấy!" Triệu Tự Nguyên nói.
Thật ra Triệu Tự Nguyên cũng không biết được bức tranh này là thật hay giả, những bức tranh này là cậu ta bỏ tiền ra mua với giá trên trời, làm như vậy cũng chỉ vì lấy lòng Vân Lão, Một khi có được sự ủng hộ của Vân Lão, vậy thì ngày mà Triệu Tự Nguyên kế thừa gia tộc cũng sẽ gần kề.
Kế hoạch thế này Triệu Phong đương nhiên cũng hiểu được.
Chính là không ngờ được Triệu Tự Nguyên lại tặng phải một bức tranh giả, điều này làm cho Triệu Phong không khỏi có chút thương cảm với Triệu Tư Nguyên! "Dùng nhiều tiền mua một bức tranh giả, anh đúng là có hơi nghi ngờ chỉ số thông minh của cậu rồi đấy!" Triệu Phong cười nhạo nói.
"Anh thì biết cái gì, bớt ở đây nổi hưu nói vượn đi!" Triệu Tự Nguyên cả giận noi.
Mọi người nhìn thấy thế cũng không dám nhiều lời, dù sao cũng đều là cậu chủ của gia tộc Ngoan Nhân, dù là đắc tội với người nào thì bọn họ cũng không gánh nối hậu quả.
Nhưng trong lòng bọn họ vẫn không tin Triệu Tự Nguyên sẽ tặng một bức tranh giả.
"Cứ đưa bức họa ra đây, xem xem rốt cuộc là thật hay giả!" Triệu Phong nói.
Triệu Tự Nguyên khinh thường cười, khoát tay nói với người dẫn chương trình: "Được, vậy sẽ để mọi người nhìn xem, nếu là thật ngày hôm nay anh không chỉ phải cho tôi một lời giải thích hợp lý mà còn phải dập đầu nhận sại!" Cậu ta vẫn luôn có lòng tin với việc này, hơn nữa những người từng thấy qua bức họa này cũng không nhiều, cho dù có đưa ra xem phỏng chừng cũng chẳng có ai nhận ra! "Được thôi, nhưng nếu là giả thì sao?" Triệu Phong cười lạnh hỏi.
"Nếu là giả, Triệu Tự Nguyên tôi quỳ xuống tại đây học tiếng chó sủa!" Triệu Tư Nguyên cả giận.
Kiểu đánh cuộc thế này khiến Triệu Phong nhịn không được bật cười, anh lớn thế này rồi vẫn chưa từng thấy Triệu Tự Nguyên quỳ xuống học tiếng chó sủa, trong lòng ngập tràn mong đợi.
Rất nhanh, người dẫn chương trình đã đem bức họa của Triệu Tự Nguyên đưa tới mở ra cho mọi người cùng xem Hội trường nhất thời lặng ngắt như tờ, đa phần mọi người đều không phân biệt được bức họa này là thật hay giả, nhưng dựa theo bút tích và ý cảnh của bức tranh mà nói thì đây quả thực là một kiệt tác! Lúc này Vân Lão đứng một bên sau khi nhìn thấy bức họa cũng kinh ngạc vô cùng, bởi vì bức họa này rất giống với bức họa mà nhiều năm trước ông đã từng nhìn thấy Vân Lão, bức họa này là thật hay giả chỉ có ông là đủ tư cách giám định nhất, mong ông đứng ra làm chủ cho Tư Nguyên! Nếu bức họa này là giả, cháu sẽ đốt nó ngay tại đây.
"
Thám Tư Nguyên vẻ mặt tự tin nói.
Lúc này sắc mặt Vân Lão có hơi khó coi, nếu đây là thật như vậy sẽ chứng minh Triệu Phong đã nhìn sai, lại còn phải quỳ xuống xin lỗi, nhưng nếu nói là giả lại e rằng mọi người sẽ không phục, hơn nữa lại còn hủy đi một tác phẩm xuất sắc! Thấy Vân Lão chậm chạp không nói, Triệu Phong lúc này mới đứng dậy đi lên đài.
.