Giấc Mộng Đế Vương

chương 14

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hôm sau, được sự cho phép của Thái phó, gia quyến của đám quan to vương phủ triều đình nhận được thánh dụ, nhập cung cùng thánh thượng làm hoa đăng.

Tiết thưởng đăng có tập tục dân gian là hoa đăng đầu tiên do phụ nhân và bé trai chưa tới 15 tuổi trong nhà cùng làm, hoa đăng làm ra nếu đẹp sẽđược bài trí trong đình viện của gia đình.

Nếu là hoa đăng của Hoàng gia thì lại càng ghê gớm hơn, lớp ngoài cùng làm bằng lăng la gấm vóc, tô điểm thêm vàng bạc minh châu. Ở trên khoảng sân rộng trong cung, đốt năm vạn ngọn đèn cao chừng 20 trượng, xếp chồng lên nhau như một cây cổ thụ nở đầy hoa.

Mặc dù trang trí khung đèn phần lớn đều do thợ thủ công khéo tay làm ra, nhưng vì để cầu xin may mắn, những khâu nhỏ nhặt vẫn cần phải có gia quyến hoàng thân quốc thích giúp một tay. Ngoài ra mỗi phủ, mỗi cung cũng phải hiến một chiếc đèn lồng tinh xảo có câu đố ẩn bên trong, ghi tên phủ trạch lên trên nộp vào trong cung. Vào đúng thời điểm, đèn lồng sẽ được treo lên, quân thần cùng nhau thưởng thức.

Buổi gặp gỡ trước tiết thưởng đăng này cũng là cơ hội để các nữ quyến trong trạch viện có dịp lộ mặt. Vào thời điểm này những năm trước, đám nữ quyến đều sẽ phục trang lộng lẫy tham dự, cùng chung vui với phi tần hậu cung.

Còn năm nay, các nữ quyến đảm đương nhiệm vụ còn quan trọng hơn, ngoại trừ tiến cung làm đèn, còn phải thay lão gia nhà mình nhìn xem tiểu Hoàng đế đã lâu không ló đầu ra có còn trên nhân thế không.

Các nữ quyến dĩ nhiên là đều lên dây cót tinh thần, dậy thật sớm rửa mặt chải đầu trang điểm, đầu gắn trâm cài dày công trang điểm một phen, sau đó giẫm lên xe ngựa ào ào nhập cung.

Niếp Thanh Lân đã được thái giám truyền lời, không khỏi mỉm cười. Ngô các lão gây ra động tĩnh lớn như thế ở trên triều, cho nên Thái phó đại nhân mới để nàng cấp cho đám quần thần định tâm hoàn nha!

Hiển nhiên Vệ Hầu đại nhân cho rằng: Thánh thượng tuổi nhỏ không thích hợp chấp chính, nhưng cùng một đám nữ lưu làm đèn là một việc điều dưỡng cơ thể và tinh thần, có tác dụng lớn trong việc trưởng thành.

Nếu Thái phó đại nhân đã hạ lệnh, Hoàng đế bù nhìn là nàng dĩ nhiên sẽ gắng sức hoàn thành, mới có thể khiến quyền thần vui vẻ. Thế là ăn vận chuẩn bị một phen, liền đến thiên điện cùng nữ quyến của các vị ái khanh chế tạo đèn hoa.

Các vị nữ quyến đã tề tụ đông đủ từ lâu, đứng trước cửa điện cung nghênh hoàng thượng.

Thực ra đám nữ quyến quan phủ phần lớn đều chưa từng nhìn thấy vị tiểu Hoàng đế này, chỉ có vài gia quyến của lão thần mới ngờ ngợ nhớ ra Hoàng thượng chính là Thập Tứ hoàng tử.

Đến khi trông thấy một vị thiếu niên vận trường bào màu vàng sáng bước xuống loan giá, đám nữ quyến trong lúc nhất thời đều ngây người.

Chỉ thấy thiếu niên thiên tử kia đầu đội phù vân quan, những hạt ngọc được kết thành từng sợi rũ xuống phía sau phù vân quan, da mịn thịt mềm, cặp mắt to linh động. Lúc bước xuống loan giá khiến cho những chuỗi ngọc sau gáy hơi hơi lắc lư, lắc đến khiến lòng người cũng lắc lư theo mỗi chuyển động của nó.

Những ai đã từng trông thấy Thập Tứ hoàng tử đều nhủ thầm trong bụng, trước đây sao lại không chú ý tới một nhân vật phong lưu như Thập Tứ hoàng tử kia chứ? Đều nói con gái mười tám tuổi thay da đổi thịt, tiểu Hoàng đế này sao lại như khuê nữ như thế, càng lớn càng có tiền đồ!

Chỉ tiếc là một thiên tàn, lại còn là một con rối trang trí, bằng không thì với tướng mạo thế này, đợi năm sau tiểu Hoàng đế chính thức khai cung chọn phi, nữ nhi nhà nào được chọn vào cung thì có phúc khí nhường nào chứ! Đáng tiếc, đáng tiếc... nghĩ đến đây, mọi người đều thay tiểu Thiên tử thở dài một hơi.

An Xảo Nhi cũng đang thở dài nhìn tiểu chủ tử nhà mình, y phục ngày hôm nay là chủ tớ hai người ngàn chọn vạn tuyển, nguyên nhân bởi vì lần tụ hội của nữ quyến này, khó tránh khỏi có người tâm tinh mắt chuẩn, để tránh bị lộ sơ hở, tự nhiên phải bày sẵn thế trận chờ quân địch.

Phù vân quan khá nặng, nhưng vì để vóc người có vẻ cao hơn, dù cái cổ có đau nhức cũng phải chịu. Giày mang dưới chân cũng là loại có đế, An Xảo Nhi còn độn thêm một miếng lót vào bên trong nữa.

Tiểu chủ tử từ nhỏ đã giả làm nam nhi, dáng vẻ giơ tay nhấc chân cũng thiếu đi nét nũng nịu của nữ nhi. Nhưng còn về cơ thể ngày càng lớn dần lên... e là sau này càng ngày càng khó che giấu rồi.

Đợi đến khi hoàng thượng thượng vị xong xuôi, các vị phu nhân sau khi lần lượt tham kiến hoàng thượng, bèn lục tục ngồi xuống bên cạnh những cái bàn nhỏ bày trong đại điện, bắt đầu chế tác cung đăng.

Hoàng đế làm đèn chỉ là làm dáng, sau khi xén hai nhát vào giấy hoa liền giao lại cho An Xảo Nhi và tiểu thái giám. Nàng ngồi trên ghế nghỉ ngơi, thỉnh thoảng bốc vài quả mơ mới dầm được để sẵn trong khay đặt trên bàn bỏ vào miệng, sau đó hào hứng xem kịch dưới điện.

Phủ Thái phó không có chính thê, vào cung lần này cũng không phải là thiếp thất đã vào phủ từ sớm, mà là Thượng Vân Hương vào mới nhập phủ.

Các vị nữ quyến đều biết Thượng Vân Hương là muội muội đích xuất của Binh Bộ Thị Lang, xuất thân không tầm thường. Mới vào phủ Thái phó mà đãcó mặt mũi lớn như thế, có thể tiến cung diện thánh, do đó có thể thấy được, nàng ta đang được thịnh sủng. Tuy chỉ là một thiếp thất, nhưng đám cáo mệnh phu nhân đang ngồi tại đây ai dám xem thường nàng ta?

Trong đại điện này, quý nhân nào là người bọn họ cần phải lấy lòng, những tâm tư nhanh nhạy xuất thân từ trạch đấu đều biết rất rõ nha! Trong lúc nhất thời, những lời lẽ nịnh nọt bay tới tấp vào Tứ phu nhân phủ Thái phó, trái lại tiểu Hoàng đế đang ngồi trên điện cao kia, hơi có chút vắng vẻ. Song điều này lại không gây trở ngại gì cho việc học tập công phu a dua nịnh hót của thánh thượng.

Chỉ thấy Thượng Vân Hương sau khi tùy tiện xén vài nhát, mỹ danh Tứ phu nhân “Huệ chất lan tâm, lanh lợi khéo tay” lập tức truyền khắp đại điện, người người tranh nhau học tập các kiểu cắt hoa văn của Tứ phu nhân, ai nấy đều tập trung tinh thần chăm chú đến không thể chăm chú hơn nữa.

Trong lúc nhất thời, trên mặt Thượng Vân Hương lộ ra vẻ hài lòng, mặt mày phấn chấn.

Đáng tiếc có người nhìn không thông, không muốn nể mặt vị thiếp thất đắc sủng này của Thái phó. Hoàng đế vào điện ước chừng được nửa nén nhang rồi, Sở Vận cung Vân phi nương nương mới thong thả đi tới.

Phi tử của tiên hoàng còn lại trong hậu cung không nhiều lắm, đa phần đều là chưa có con hoặc đã sinh hạ công chúa. Tiên hoàng đột nhiên băng hà, các nàng mất chỗ dựa trong cung vì thế đều thận trọng từ lời nói đến việc làm, chỉ cầu không nổi bật. Do đó từ sớm đã tìm một góc trong điện, sau khi hoàn thành xong hoa văn đèn lồng, liền lặng lẽ dán lên hoa đăng của mình.

Thế nhưng Vân phi nương nương này suy cho cùng đã từng là tài nữ danh chấn kinh thành, lên sân khấu cũng giống như tiên nữ hạ phàm, toát lên vẻ không nhiễm bụi trần.

Chỉ thấy nương nương đang thong thả đi tới tóc mây vấn cao, một thân hồng y, trong lòng ôm một con mèo giống Ba Tư lông dài trắng như tuyết, rất ư vừa mắt.

Còn chưa đi tới cửa điện, Vân phi đã giao con mèo cho thị nữ, bảo nàng ta đứng chờ trước cửa điện, bản thân mình mới chỉnh chỉnh y phục, thong thả tiến vào.

Ngông cuồng đến thế này đều khiến các vị nữ quyến hít một hơi, lạnh cả người. Dù sao tiên hoàng băng hà, nàng ta là quả phụ, ăn mặc rực rỡ như thế, quả nhiên là không chút kiêng kỵ.

Liên tưởng đến tin đồn trước kia của nàng ta và Thái phó, lại nhìn cách ăn mặc không cố kỵ gì, quả thực ứng nghiệm với tin đồn giữa hai người.

một đích một thứ, hai vị thiên kim Thượng phủ gặp nhau trên đại điện, dù có trả bao nhiêu bạc cũng không thể coi được vở kịch đặc sắc như thế này.

Niếp Thanh Lân cười chúm chím nhìn Vân phi nương nương hướng mình hành lễ, trong lòng biết tỏng lần làm hoa đăng này nếu làm không tốt, dù dấm chua có bay đầy trời cũng không dập tắt được đám lửa hừng hực của nữ nhân này đâu!

Quả nhiên tỷ muội gặp nhau, đặc biệt đỏ mắt, màu đỏ của chiếc váy Vân phi đang mặc cũng đã ánh vào cả trong mắt nàng ta rồi!

Vệ lang! Ngươi thật là lòng dạ độc ác! Lại trả thù ta như thế!

Lúc nàng ta ở trong phủ, đã không hòa thuận với vị muội muội đích xuất này rồi, đủ loại trạch đấu sản sinh, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh hãi.

Khi đó lúc nhập cung ngoại trừ do mẫu thân xúi bẩy, thì bản thân nàng ta ít nhiều gì cũng có tâm tư muốn mở mày mở mặt. Vốn nghĩ rằng, Thượng Vân Hương dù có tốt đến đâu, thì có thể cao hơn nương nương trong cung sao?

Thế nhưng vòng vo một hồi, Thượng Vân Hương lại được gả vào trong phủ của tình lang mình...

Lúc nghe được tin này, Vân phi rơi lệ đến ướt cả gối đầu. Nàng ta đắn đo suy nghĩ, nghĩ Vệ lang hành sự như thế chỉ có một nguyên nhân, đó chính là muốn trả thù mình. Sao hắn lại nhẫn tâm như thế? Quả nhiên là yêu càng nhiều, hận càng sâu...

Khóc xong rồi, lòng háo thắng trời sanh lại nổi lên. Cưới rồi thì sao? Vệ lang làm như thế ngược lại chứng tỏ không buông được mình xuống, nếu bản thân cứ mãi suy sụp tinh thần, không phải là khiến Thượng Vân Hương kia chê cười sao?

Vì vậy phục sức trang điểm một phen, liền cùng kẻ địch lâu năm của kiếp này sống mái một trận.

Hai vị thiên kim Thượng phủ đều nở nụ cười, giống như đều nhớ tới tình tỷ muội sau khoảng thời gian xa cách. Hai người bèn ngồi cạnh nhau.

Vừa ngồi xuống, đã phân được cao thấp rồi. Vân phi dù sao cũng là kinh thành đệ nhất mỹ nữ, cộng thêm khí chất cao nhã, thực khiến người ta nhịn không được liếc mắt thêm vài lần. Về phần Tứ phu nhân, mặc dù rất khá, nhưng mặt mày lại có hơi không phóng khoáng, rơi vào khuôn sáo, may mà thắng ở tuổi trẻ, mơm mởn động lòng người.

Thượng Vân Hương làm sao có thể không biết khuyết điểm của bản thân? Mấy ngày nay Thái phó không bước vào phòng mình, cũng không vào phòng mấy thiếp thất khác, thậm chí ngay cả gặp mặt Thái phó cũng khó. hiện giờ đám phụ nhân ở đây đều đang hâm mộ mình, nhưng chỉ có bản thân nàng ta mới biết từ khi tiến vào phủ Thái phó bản thân chưa từng buông lỏng.

Bây giờ thấy bộ dạng tỷ tỷ minh diễm bức người, khó tránh khỏi nổi lên lòng nghi ngờ nguyên nhân Thái phó nạp mình. Chẳng lẽ Thái phó lãnh đạm với mình, là vì chưa dứt tình với tỷ tỷ hay sao?

Nỗi căm hận trong lòng muội muội tuyệt không thua kém tỷ tỷ Thượng Vân Sơ.

Vân phi nhìn khuôn mặt thanh xuân của muội muội mình, miễn cưỡng cười cười, thần định khí nhàn mở miệng: “Vốn nghĩ rằng hôm nay không được nhìn thấy muội muội, dù sao để vào cung chế đèn, đều phải là chính thất các phủ đại diện cho mặt mũi toàn gia, nhưng không nghĩ tới, Thái phó khai ân, chuẩn cho thiếp thất vừa mới vào phủ như ngươi. Rốt cuộc cũng thành toàn cho nỗi nhớ nhung của tỷ muội hai ta.”

Các vị nữ quyến ở một bên nghe thấy rất rõ ràng, đây quả thật là trước mặt mọi người không chút lưu tình làm mất mặt Tứ phu nhân mà! Trong lúc nhất thời, trong đại điện không ai nói chuyện, ai nấy đều dỏng lỗ tai lên, cúi đầu chăm chú cắt giấy trong tay.

Thượng Vân Hương làm sao chịu nổi nhục nhã như thế? Mặt mày tức giận đến đỏ bừng, hít sâu một hơi, tuy rằng mặt đang cười, nhưng nụ cười lại không đến được mắt: “không còn cách nào khác, Vệ phủ chúng tôi không có chính thất, không thể làm gì hơn là chọn một người đại diện. Làm sao bì được với Vân phi nương nương, được gả vào hoàng gia, mặc dù không phải chính cung nương nương nhưng thân phận cũng tôn quý. Dù là chính thất hay không chính thất, tiểu thiếp hay không tiểu thiếp, suy cho cùng vẫn kém hơn nước cờ tuyệt diệu này của tỷ tỷ nha... Hắt xì! Hắt xì!”

Cú phản kích thực đẹp! Nếu không phải cái nhảy mũi bất nhã phía sau, Niếp Thanh Lân cũng muốn vỗ tay trong lòng khen cô muội muội nhanh mồm nhanh miệng này rồi.

Thượng Vân Hương cũng không biết sao lại nhảy mũi không ngừng thế này, đến lúc lấy khăn che miệng thì bỗng bừng tỉnh.

Từ nhỏ thể chất nàng ta đã mẫn cảm, đụng phải động vật lông dài sẽ không ngừng nhảy mũi, trên người cũng sẽ bị nổi nốt đỏ. Vừa rồi chỉ lo quay mũi giáo phản kích tỷ tỷ, lại quên mất mới đầu nàng ta ôm mèo tới, trên y phục tự nhiên cũng sẽ dính lông mèo.

Thượng Vân Sơ sao lại yêu mèo như mạng, lên đại điện diện thánh cũng ôm mèo? rõ ràng là nàng ta cố ý!

Nhất thời trong lòng càng tức giận, nàng ta biết nếu ở lại chỉ có mất mặt, liền vội vàng đứng lên cố nén khó chịu, hướng về phía Hoàng đế xin cáo lui.

Niếp Thanh Lân bị phù vân quan ép tới đau đầu, vốn đang mong dán hoa đăng nhanh nhanh, sau đó về phòng tháo cái hình cụ tra tấn này ra. khôngnghĩ tới, trận võ mồm ở bên dưới vẫn chưa xong, thực sự là không tiện cắt ngang.

Thấy Thượng Vân Hương xin cáo lui, tiểu Hoàng đế vội vàng đè thấp giọng nói: “Thực ra Trẫm cũng hơi mệt, muốn đi trước, các vị nương nương, phu nhân xin cứ tự nhiên đi.” nói xong bèn đứng dậy bước ra ngoài.

Thượng Vân Hương sau khi mang theo thị nữ cung tiễn Hoàng đế, cũng đi ra ngoài.

Vừa đến cửa, đã thấy thị nữ của Thượng Vân Sơ đang nắm lấy đầu một sợi dây đỏ, đầu còn lại buộc quanh cổ con mèo.

Thị nữ Bình Nhi phía sau Thượng Vân Hương là do nàng ta mang từ phủ Thái phó ra, cũng giống như chủ tử, đều không vừa mắt Thượng Vân Sơ. Mắt thấy tiểu thư của mình bị mất mặt trước chúng nữ quyến của văn võ bá quan đầy triều, trong lòng đang hận vô cùng, vừa hay nhìn thấy con tiểu súc sinh này đang khoan thai tự tại liếm móng chân, tức đến không có chỗ xả. Lúc ra đến cửa, giả vờ trượt chân, hung hăng giẫm lên đuôi mèo.

Con mèo nhỏ bị giẫm đến dựng lông mao, “Ngao...” một tiếng, nó bỗng nhảy từ trên xuống, thoáng cái đã nhảy tới phù vân quan trên đầu Niếp Thanh Lân đang đi phía trước. Lại thuận tiện trên cái trán trơn bóng của thánh thượng cào ra vài đường.

Niếp Thanh Lân không có phòng bị, “A!” một tiếng, liền không có động tĩnh nữa. Đợi đến khi thị vệ xua con súc sinh gây họa kia đi, đã nhìn thấy hoàng thượng ngoẹo cổ đứng bất động, vẻ mặt thống khổ, ngay cả kêu cũng không kêu được.

Chuyện thánh thượng bị tập kích, rất nhanh truyền đến tai Vệ Lãnh Hầu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio