Mới ra khỏi toàn nhà đoàn bộ, Diệp Bành Đào đã xấu xa cười ha hả: “Vương doanh trưởng à, ngài cũng đừng quên lời mình nói nha, các anh em Hồng Liên chúng tôi chờ rượu của ngài đấy”.
Nói xong cùng Trịnh Viễn nhẹ nhàng tiêu sái bước đi, Vương doanh trưởng ngậm bồ hòn không nuốt xuống được, trong lòng tức tối mà lại không thể bộc phát, nhịn đến nghẹn, mặt đen thùi lùi như Trương Phi, có khi còn xấp xỉ cả Quan Vũ, quay đầu nhìn mấy người lính cần vụ đang tới, rốt cục cũng tìm được nơi xả giận, mắt trừng rống to: “Mẹ nó toàn là lũ phế vật, bình thường thì ăn cho lắm vào, cuối cùng ngăn cả lắp súng mà cũng không bằng một con nhóc, từ ngày mai, ông sẽ chuẩn bị huấn luyện chiến đấu, không đạt được thành tích thì ai cũng đừng mong được yên”.
Hét xong, hầm hừ quay về doanh bộ của mình, người khác vẻ mặt đầy ủy khuất buồn bực đi theo, nhìn qua cửa kính thấy một màn kịch như thế , Uông chính ủy cười ha hả: “Lần này cô bé Cố Lăng Vi làm cho Vương khoác lác chịu khích thích ghê quá, không chừng doanh trại điều tra này cũng được một trận nên thân”.
Chu đội trưởng thả văn kiện trên tay: “Vương khoác lác này quá bướng bỉnh, mắt lúc nào cũng ở trên đầu, đàn ông gốc đông bắc luôn trọng nam khinh nữ rất nghiêm trọng, lần này cũng là giáo huấn hắn một phen, cho bớt hung hăng đi, nhưng mà cô nhóc Cố Lăng Vi này cũng lợi hại quá, lần ra tay này đừng nói là Vương khoác lác mà tôi cũng bị hoảng ấy chứ, ông nói xem một cô bé hai mươi tuổi lắp súng sao có thể luyện đến trình độ đó chứ, trường quân đội thành phố C mà dạy được sinh viên như thế ông đây hằng năm sẽ đóng góp người, đúng là nhân tài, đáng tiếc lại là con gái, bằng không…không có tương lai.”
Uông chính ủy nhíu mi: “Còn nói Vương khoác lác người ta trọng nam khinh nữ, tôi thấy tư tưởng của ông cũng không tiến bộ hơn đâu, ai bảo cô bé kia không có tương lai, không chừng tương lai có thể trở thành tướng quân của đoàn bộ mình đó chứ, năm xưa có Hoa Mộc Lan, Cố Lăng Vi cũng không tính là người đầu tiên được đâu”.
Chu đội trưởng nghe thế nhếch môi cười: “Nhưng mà thằng nhóc Diệp Bành Đào số đúng là hên mà, gặp được Cố Lăng Vi, tìm cả tám đại quân khu này cũng không ra người thứ hai, dáng người đẹp, so với đóa hoa gì gì đó của đoàn văn công còn đẹp hơn, năng lực tốt, không trách thằng nhóc này biến thành tình thánh, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà, Diệp Bành Đào hắn ở trong tay Cố Lăng Vi, bảo nằm trong đầu hổ cũng phải nằm haha!”
Chu đội trưởng là thuộc hạ cũ của Diệp tham mưu, mà Uông chính ủy cũng lớn lên trong đại viện, cho nên đối với quá khứ của Diệp Bành Đào nắm rõ như lòng bàn tay, thế nên mới cực kì vui sướng khi người ta gặp họa.
Trịnh Viễn cười liếc mắt nhìn DIệp Bành Đào một cái: “Cậu đúng là tính toán để Vương khoác lác mời rượu mà, tên kia nổi tiếng là keo kiệt, đúng là làm hắn đau lòng tới chết”.
Diệp Bành Đào cười hắc hắc: “Vương Đại Mình kia không phải trâu sao, mũi lúc nào cũng hếch lên trời, ngay cả doanh trưởng của chúng ta cũng không thèm để vào mắt, lúc diễn tập bọn nó được chọn tiên phong, chúng ta đi theo sau mà ăn tức, lần này Vi Vi báo thù giúp mình rồi, làm cho hắn mời rượu vẫn còn tiện cho hắn chán, sớm biết thế mình bảo hắn mời cả đoàn kia”.
Trịnh Viễn bật cười lắc đầu: “Mình không biết Cố Lăng Vi học chiêu này ở đâu, hỗn hợp các loại vũ khí hạng nhẹ đó cũng không phải luyện một hai ngày mà được, hơn nữa tốc độ và độ chính xác chắc phải tích lũy hàng tháng trời”.
Vẻ mặt đắc ý của Diệp Bành Đào bị dấm chua xâm chiếm: “Hừ, tên Chu Tử Phong dạy, nếu không sao Vi Vi có thể nhận cái tên chó má đó làm anh chứ”.
Trịnh Viễn nhíu mi: “Cậu nói Chu Tử Phong dạy…”
”Cậu yên cho tớ, đừng để mình đi tìm Chu Tử Phong, nhắc tới hắn là lại điên người mà”.
Trịnh Viễn không khỏi bật cười, người này ăn dấm nhiều năm như thế đấy, nói tránh đi: “Hà Hiểu Vân được vào đội điều tra à, sao mình không biết?”
Diệp Bành Đào trừng mắt nhìn bạn một cái: “Hà Hiểu Vân cũng không phải vợ cậu, cô ta vào đó có quan hệ cái rắm gì với cậu chứ?”
Nói xong mắt đảo quanh đầy xấu xa nói: “Viễn, không phải cậu coi trọng Hà Hiểu Vân kia chứ, mình nói trước nha, cô nàng kia mông mà thêm cái đuôi chắc chắn thành khỉ đó, thông mình không vừa đâu, khó đối phó hơn Vi Vi cả trăm lần, cậu đừng có hoảng, nhưng mà cậu vẫn nên biết kiềm chế chút, nhịn lâu ngày dễ hỏng lắm…”
Nói xong còn chưa dứt lời Trịnh Viễn đã đánh sang: “Con mẹ nó Diệp Bành Đào, cậu muốn đánh nhau phải không….”
Diệp Bành Đào vội trốn đi, Trịnh Viễn đứng một lúc không khỏi thất thần, nghĩ đến chuyện vừa rồi một lúc mới trận định lại được, cô bé lắp súng hôm nay so với trong trí nhớ, đúng là khác nhau một trời một vực.
“Võ trang hạng nặng, sân huấn luyện tập hợp, sau cùng sẽ nhẩy ếch cái, chống đẩy hít đất cái tùy chọn”.
Vu đội trưởng ra lệnh xong, trình bày qua đoạn đường phải đi, binh sĩ nhanh chóng chạy ra ngoài, chừng hai mươi lắm kg trang bị chạy khoảng km, mấy lính cần vụ đưa tới một đống áo cát túi cát đặt trước đội ngũ.
Nhóm đội viên sắc mặt ai nấy biến đổi.
“Hiện tại cho mọi người phút chuẩn bị, mặc áo cát vào trước ngực, túi cát sau lưng, phút sau chạy km việt dã bắt đàu”.
Quân lệnh như núi, dù là núi đao biển lửa cũng phải đi, chạy km này với km đường bằng khác biệt rất lớn, đường vòng vèo xen kẽ, nói km nhưng thực chất là ngàn dặm ấy chứ, hơn nữa với các trang bị này, mỗi người như mang theo đến kg, quả thực là muốn mạng người mà.
Trong lúc này ngay cả càu nhàu cũng phải giảm để tránh tiêu hao khí lực, bởi vì nếu bị tụt lại phía sau, là người cuối cùng thì thể nào cũng sẽ bị huấn luyện nghiêm khắc hơn, cho nên phải liều mạng kiên trì, lúc đến đích, người mồ hôi ướt như vừa xuống nước, sắc mặt trắng bệch lắc lư không đứng vững, nhiều người còn nôn khan, chật vật cực kì.
Trương Lệ Hồng không hề giữ hình tượng, ngã chỏng vó xuống đất thở hổn hển: “Mình….Mình nói đúng này …..kế hoạch luyện tật tăng cường thể năng…aiz u…km trước kia của chúng ta chả là gì cả….”
Hà Hiểu Vân mặt trắng bệch: “Chúng ta không phải vào trại tập trung chứ, sao mình thấy không còn sống được bao lâu nữa đâu”.
Cố Lăng Vi đứng lên hoạt động cơ thể một chút: “Càu nhàu có tác dụng gì sao, mai không phải còn tiếp nữa à, nếu không muốn bị đuổi về bộ đội thì đứng lên hoạt động cho mình”.
Quét mắt nhìn bảy tám người nằm, Cố Lăng Vi nói: “Đội tăng cường mau đứng lên hoạt động cho mình, mau”.
Trần Thụ Hoa giúp Hà Hiểu Vân đứng lên, rất có tính giác ngộ nói: “Đội phó à, đội trưởng ra lệnh, đội tăng cường không thể thua được”.
Mười ta người đội tăng cường đều đứng lên, thong thả hoạt động.Đây chỉ mới là mở đầu, kết tiếp người lính mới lĩnh giáo thế nào là huấn luyện chân chính, rời giường là lại tới thao luyện, dùng các dụng cụ chuyên nghiệp để tăng khả năng tấn công, khả năng chống trả, vừa làm vừa hét lớn, đương nhiên không phải vì đau mà là để phấn kích, có lực có tinh thần hơn, nên hô đầy tiết tấu.
Giống như yaa, haiii là các trợ từ, tuyệt đối không cho phép có từ aiz u.
Nắm chặt tay đánh vào bao cát, bị đánh lại cũng không rên một tiếng, xuất lực đến mức nắm tay sưng đỏ, cuối cùng lại là km việt dã, thao luyện này đối với các cô gái tuổi quả là quá khổ cực, nhưng ai cũng phải cắn răng chịu đựng.
Ngoại trừ các chiến thuật huấn luyện địa hình còn thêm các kiểu huấn luyện thể năng, còn cả đánh nhau, trèo leo, vũ khí, hay các kĩ năng phụ trợ khác, buổi tối thì chống đẩy, hít đất, nửa nằm nửa ngồi, vừa thả lỏng vừa luyện võ thuật, sau đó mới được đi ngủ, không chỉ học phân biệt vũ khí, mà còn phải hiểu rõ binh khí trang bị, binh chủng, quân hàm, hệ thống tác chiến rồi chiến thuật cơ bản của quân đội mình.
Đa số thời gian huấn luyện chủ yếu là nắm sơ qua một lượt, hơn nữa, yêu cầu từng người phải hiểu kĩ, không được mơ hồ, tuyệt đối không cho phép, xác định địa điểm điều tra, huấn luyện thể năng, chương trình học kĩ thuật điều tra cũng được triển khai, đặc biệt phân đội này ngay cả thở dốc cũng không được, một đám như ăn phải hoàng liên, khổ không nói nên lời.
Nơi này so với trường quân đội khác nhiều lắm, mạnh hơn, kĩ năng cũng cao hơn, mục đích cuối cùng là tạo ra một đội nữ đặc công mới, đủ năng lực nhận việc, khảo sát hàng kì, hàng tháng, hàng quý, nếu không đạt hay thành tích tụt dốc, kì nghỉ cũng bị hủy bỏ, phải tăng thêm giờ mà luyện tập.
Trương Lệ Hồng tất nhiên không thành vấn đề, các kĩ năng quân sự của cô đều rất mạnh, nhưng Hà HIểu Vân thì thảm rồi, mỗi tháng ngày cuối tuần đều phải huấn luyện them, Cố Lăng Vi, Trương Lệ Hồng phát huy tinh thần cách mạng, liều mình phục vụ bạn, chỉ khổ cho Diệp Bành Đào ngóng trông thôi.
Đội trinh sát tuy là đóng cùng quân khu đoàn bộ nhưng là nữ binh nên có biên chế đặc thù, cho nên không giống như trước, tùy thời mà đến xem được, một tháng không gặp vợ Diệp Bành Đào thật muốn điên mà.
Vừa nối máy gọi đến, uy hiếp dụ dỗ, rốt cục tháng sau cũng được gặp mặt vợ cuối tuần, nhưng lại phải mang theo hai bóng đèn cực lớn, mặt Diệp Bành Đào không khác đáy nồi là mấy, quét mắt đầy hàm ý cảnh cáo Cố Lăng Vi, đè ép cơn tức, không vui vẻ nói: “trương Lệ Hồng, cô tới thành phố B không lâu, chắc chưa quen, tôi cho mấy đội trưởng đưa hai cô đi shopping thế nào, tôi mời khác”.
Hà HIểu Vân nháy mắt, khoát tay vô tội nói:”Diệp thiếu, cũng không phải chúng tôi ghen tị gì, mà Lăng Vi kì, dù sao lâu như vậy mới gặp nhau, nghe nói căn nhà nhỏ bé mà Diệp liên đoàn trưởng ấy kìa, chúng tôi cũng muốn xem qua cho biết”.
Một câu đã ngăn hết toàn bộ các lí do thoái tác của Diệp Bành Đào, Trịnh Viễn cười nhìn sang Hà Hiểu Vân, vỗ vỗ vai Diệp Bành Đào: “Được rồi, cậu đừng keo kiệt nữa, mình cũng chưa được đén nhà cậu đâu, vậy đi, mìn gọi cho Mập mạp rồi cùng nhau uống rượu, giờ tên kia làm đội phó đại đội điều tra, ở hệ côn an cũng vui vẻ phấn khởi lắm đấy”.
Trương Lệ Hồng Hà Hiểu Vân rồi cả Cố Lăng Vi cảm thấy như nghe nhầm vậy, Mập Mạp kia sắc lang lại còn lưu manh giờ lại đi niệm Phật, sao có thể vào cảnh sát chứ, không nháo lên sao được.
Trịnh Viễn nhìn vẻ chấn kinh của ba người, cười ha hả: “Mọi người rồi sẽ thấy”.
Tuy trước đó đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi thấy Mập mạp, ba người Cố Lăng Vi vẫn hoảng sợ không ngờ, trước kia có vẻ mập mạp vụng về, giờ lại gầy đi rất nhiều, cường tráng với vóc dàng cm, thế nhưng lại còn đẹp trai hơn nữa, đáng tiếc, mở miệng ra vẫn là bộ dạng kia thôi.
Ba nam ba nữ quyết định ăn lẩu, vừa đơn giản, dù sao Cố Lăng Vi và Diệp Bành Đào cũng là chủ nhà, nấu cơm chả biết gì, cho nên lẩu là một sự lựa chọn không tồi.
Đoàn người trực tiếp đến siêu thị bên hồ Hoa viên, mua thực ăn và nguyên liệu, lên lầu đi thẳng thang máy từng nhà, vừa vào Mập mạp đã huýt một tiếng với trạm canh gác: “Quả nhiên vẫn là Diệp thiếu, khu cao cấp quá”.
Hà Hiểu Vân Trương Lệ Hồng chạy tới chạy lui thăm quan đánh giá, Cố lăng Vi vào phòng bếp rửa rau dưa, hai người kia cũng vào phụ giúp, Hà Hiểu Vân lột tôm, cho vào bồn rửa, vừa mở miệng nói: “Lăng Vi này, nhìn khu này chắc là nhiều tiền lắm, Diệp Bành Đào đúng là tư bản nha”.
Cố Lăng Vi bĩu môi: “Là cậu út tặng, Diệp Bành Đào tiền cũng chưa đủ mà mua cái nhà vệ sinh đâu”.
“Cậu hắn làm gì ?”
Trương Lệ Hồng tò mò hỏi”.
“Làm kinh doanh thôi, bất động sản, tấm hình khu buôn bán bên cạnh cũng là công ty cậu út khai thác đó”.
Hà Hiểu Vân hâm mộ: “Trách không được Diệp thiếu bình thường tiêu tiền như nước, hóa ra lại có một tòa nhà vàng vững chắc vậy”.
“hắc, các mỹ nữ à, bữa tiệc này tôi đói chờ đã hơn một năm rồi đó”.
Mập mạp chạy khắp phòng bếp dựa vào cửa vừa cười.Trương Lệ Hồng nhấc mi: “Đói bụng một năm rồi à, vậy mà giờ còn sống sao, đúng là vật lạ mà, hay mang tặng cậu cho đoàn giải phẫu đi, mang cái này ra đi, đừng đứng đó nữa”.
Đưa dĩa rau dưa đã cắt cho hắn, Mập mạp cúi đầu chào: “Dạ thủ trưởng”.
Hà Hiểu Vân và Cố Lăng Vi không khỏi bật cười, Mập mạp thay đổi kinh thật, gầy hơn, mặt mày cũng thuận mắt không ít, tuyệt đối có thể xem là đẹp trai, hơn nữa mặc cảnh phục trên người, so với quân trang còn đẹp hơn ấy chứ, đúng là xã hội tinh anh.
Dọn ra bàn ăn cạnh cửa sổ, trên mặt đát là tấm thảm rộng, đặt vài tấm nệm, mấy người ngồi trên thảm, bật một tiếng, rượu được khui chai, hương thấp thoáng.Trịnh Viễn dẫn đầu nâng ly: “Vì chúng ta một lần nữa lại ngồi với nhau, cạn ly”.
“Cạn…”Tham gia quân ngũ trời sinh cũng thoải mái hơn, nam nữ đều thế, uống rượu như uống nước, chốc lát dưới đất đã bày đầy bình rượu, Trương Lệ Hồng có chút say nói:” Rượu này là của người nước ngoài, chả giá trị, không bằng rượu ngô, Lăng Vi đừng thấy bọn mình đến thăm mà bủn xỉn nha”.
Hà Hiểu Vân kéo bạn: “Lệ Hồng cậu choáng váng à, rượu này bao nhiêu tiền một chai cậu biết không, mấy trăm đấy, rượu ngô mà sánh được à, Lăng Vi mời rượu đó mình không uống đâu”.
Cố Lăng Vi dở khóc dở cười, hai người này uống hơi nhiều, nói năng lộn xộn rồi, dám bắt cô mời rượu ngô nữa chứ, Diệp Bành Đào mở kho rượu, toàn là rượu cậu út tặng, đắn đo mãi Diệp Bành Đào mới chọn mấy chai này, Hà Hiểu Vân còn tức giận nói: “Không có rượu Mao đài à, không được, Mập mạp, xuống lầu mua cho Lệ Hồng rượu ngô, hôm nay phải uống đã, tôi còn không tin mấy người thắng được bọn tôi đâu”.
Trịnh Viễn bật cười, ngăn Mập mạp định đi mua rượu: “Cậu đừng để ý Bành Đào”.
Hai chén rượu tiếp theo Trương Lệ Hồng đã nói không ngừng được, ngoắc ngoắc mập mạp tới: “Mập mạp, cảnh sát điều tra chả ra cái gì, bắt cóc cũng tìm không ra sao?”Mập mạp vừa nghe xong đã nóng người: “Trương Lệ Hồng đừng tưởng cô vào đội điều tra thì giỏi, cô như thế, tôi vừa ra tay đã bắt được ba người đó”.
Trương Lệ Hồng mặc kệ, một tháng huấn luyện này cô đã như bốc hỏa rồi, muốn tìm người đánh nhau đây, nhảy dựng lên: “mập mạp, đánh đi, không phục thì cùng ta so chiêu”.
Mập mạp thấy lòng tự tôn nam nhi bị khiêu chiến nghiêm trọng, không chịu thua đứng dậy, cứng cổ: “So thì so, đừng cho cô là con gái tôi không làm gì cô”.
Hai người đánh nhau khoa chân múa tay cả phòng khách, không phải hai ba chiêu mập mạp đã bị Trương Lệ Hồng cưỡi lên người, Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân sửng sốt, sợ mập mạp ngượng vội vàng bên trái bên phải kéo Trương Lệ Hồng ra, cô ấy uống nhiều, cười ha hả: “Ai bảo kiêu ngạo, haha”.
Đúng là say không nhẹ mà, đỡ cô ấy vào phòng khách bên cạnh ngủ, mập mạp chật vật ngồi xuống, Diệp Bành Đào và Trịnh Viễn bật cười, Diệp Bành Đào nói: “Mập mạp à, đúng là giả ngốc, đánh với Trương Lệ Hồng làm gì?”
Trịnh Viễn an ủi hai câu: “Thua cũng không mất mặt, Bành Đào kìa, đánh với Lăng Vi cũng đỡ được mấy chiêu, cậu đã là gì..”
Mập mạp hừ đầy phẫn nộ: “Con gái thì sao, dã man, tương lai ai mà lấy cô ta lfm vợ đời này đừng hòng xoay người được”.
Trịnh Viễn nở nụ cười, có dụng ý khác nhìn sang Diệp Bành Đào một cái: “Cũng không nhất định, Diệp liên đoàn trưởng của chúng ta không phải đắc ý lắm sao?”
Diệp Bành Đào mồm bia oàm oàm nói: “Cậu thì biết gì, Vi Vi nhà mình dịu dàng lắm”.
Trịnh Viễn và Mập mạp không khống chế được cười phá lên, Hà HIểu Vân ngồi xuống trêu tức nói: “Diệp thiếu à, ngài cho hỏi dịu dàng được định nghĩa thế nào đi?”