Kinh Hoàng và Sợ Hãi
//
Ngủ trên cành cây với anh không phải là một lựa chọn đúng đắn. Anh cảm thấy lưng mình nhức nhối từ trong giấc mơ. Mấy ngày gần đây giấc mơ của anh tràn ngập sự kinh hoàng và nỗi sợ hãi. Anh nghĩ đã đến lúc trở lại với công việc thường ngày, phần vì cuộc sống lang thang giờ đây không hợp với anh nữa, và phần vì hôm nay là ngày đen tối trong tháng đối với Lang tộc. Anh đu cành cây tuột xuống đất rồi vươn vai, vặn người cho thoải mái. Việc cần nhất bây giờ là tìm một bữa sáng, sau đó mới tìm đường trở lại làng. Nơi anh đang đứng vẫn thuộc vùng , nhưng rừng Bạch Dương cách đó cũng không quá xa nữa. Anh thong thả đi dạo bộ trong rừng và dỏng tai lắng nghe mọi động tĩnh. Bất chợt cái mũi thính của anh bắt được mùi hôi của đám bộ binh xộc đến. Lẫn trong mùi hôi tanh đặc trưng của chúng có mùi thum thủm của xác thối. Anh nhẹ nhàng đạp khí bay lên một cành cây để tìm kiếm kẻ địch.
Từ trên cây, anh thấy rõ đám bộ binh đang tụ tập thành một nhóm rất lớn, chúng đang hành quân về phía rừng Bạch Dương. Ở đầu đoàn anh thấy có đứa đang khiêng kiệu đang chạy nhanh như gió, và mùi xác chết hình như cũng phát ra từ ấy. Anh đoán chắc là chúng nó có ý định sang vùng của anh. Với một nhóm lớn như vậy dường như là quá sức đối với anh, nên anh quyết định tránh mặt thì hơn. Nhưng ngăn chặn chúng càng sớm càng tốt, anh quyết định bỏ qua bữa sáng và tức tốc trở về làng. Anh nhẹ nhàng rời khỏi cành cây rồi đạp khí bay lên trên ngọn cây. Anh không muốn quân địch phát hiện ra mình nên quyết định đi đường vòng. Anh dùng hết khả năng bay thật nhanh về làng để xử lý trước khi quân địch tới. Tiên phát chế nhân, kẻ chủ động luôn có lợi hơn.
Khi làng bắt đầu mờ mờ hiện ra , anh chợt phát hiện có tiếng động giống như là giao chiến ở bên dưới. Anh dừng lại và đưa mắt xuống khoảng rừng bên dưới tìm kiếm. Một vài cành cây rung lên, sau đó là một luồng hơi nóng bốc lên ngùn ngụt. Anh còn chưa kịp hoảng sợ vì hoả khí dâng cao đột ngột thì một quả cầu lửa bay vụt khỏi lùm cây và tiền thẳng về phía anh. Trong tích tắc anh nghiêng người tránh và phóng xuống dưới đó xem kẻ nào cả gan đánh lén anh.
Anh gồng mình bắn hai luồng lửa xuống phía dưới lùm cây rồi vòng ra xa để tiến tới theo một hướng khác. Vừa chạm chân xuống nền đất anh giật mình nhận ra mọi sự không giống như anh nghĩ. Ở khoảng trống phía trước là một cuộc giao chiến đã đến hồi kết. Một cô gái lạ mặt đang bị con quái vật to lớn đè xuống nền đất. Cô gái thì chưa rõ địch ta nhưng kẻ to lớn kia thì chắc chắn thuộc về vùng đất đen ( mũi của anh nhận ra điều này ). Nếu nhìn thoáng qua, chẳng ai có thể nhận ra con quái này là gì. Nhưng sau vài giây định hình, anh nhớ ra trước kia mình từng gặp cả đàn chứ không phải một con. Theo như lời của bạn anh nói thì chúng là những con mối cổ đại sống trong lòng đất sâu dưới đáy hồ thiêng Nguyệt Linh ( hồ thiêng ở một nơi rất xa, tận sâu trong lãnh thổ vùng đất Đen ). Anh quyết định phóng mình lên phía trước và nhằm ngay mặt nó mà đánh. Chỉ một cú đá, anh tung chân đạp nó văng ra mươi bước rồi nhẹ nhàng trở người để đặt chân xuống đất. Con quái nhảy dựng dậy chẳng hề hấn gì, nó lườm anh như ước lượng sức mạnh rồi nhảy xổ vào anh. Nhưng sự chênh lệch về đẳng cấp quá lớn, anh hạ nó chỉ bằng chiêu. Hạ đối thủ rồi nhưng anh chưa vội cất đôi chuỷ thủ mà quay lại thủ thế và hỏi cô gái:
- Cô gái! Cô ổn chứ?
- Tôi trúng độc nên chân tay không còn cảm giác nữa! Anh cứu tôi nên mong anh là người tốt! - Cô gái nói bằng giọng run run - Gần đây còn cô gái bạn tôi cũng bị trúng độc! Đó là chị và em gái tôi! Mong anh rủ lòng thương cứu giúp họ với.
Anh tập trung lắng nghe mọi âm thanh từ xa vọng lại, quả thực ở cách xa đó có một vài tiếng động vang lên. Anh chợt giật mình vì thoảng nghe trong đó có một giọng nói quen thuộc của Liễu Tâm.
- Nằm yên ở đây nhé! - Anh nói rồi phóng đi như mũi tên
Mũi anh dần cảm nhận được một thứ mùi hăng hắc phảng phất trong không khí. Anh biết ngay nó chính là thứ độc mà cô gái kia vừa nói. Cũng chỉ vài giây sau, anh thấy mọi thứ mờ dần đi, giống như rừng cây đang bị sương mù nuốt dần. Anh dừng lại và cố gắng nhìn mọi thứ xung quanh, cái thứ mờ mờ phảng phất trong không khí này không giống sương mù nếu nhìn kỹ. Theo anh nó giống bụi hơn, và chính thứ bụi ấy có lẫn chất độc làm tê liệt cơ thể. May là anh đã biết trước nếu không có lẽ cũng chẳng thoát khỏi thứ bụi độc nguy hiểm ấy.
Anh vung tay dùng khí công tạo một cơn gió lớn cuốn tất cả lớp bụi đang bay là là lên cao rồi xé nó tan tành. Lớp bụi mùi bay khỏi, tầm nhìn cũng trở nên thông thoáng, chỉ trong vài giây, anh lập tức nhận ra phía trước cách anh vài trăm mét có một bãi chiến trường khá lớn. Anh vội vã chạy tới trong khi đôi mắt vẫn đăm đăm nhìn lên phía trước để xác định cho rõ mọi sự. Nhưng dù anh có dịch chuyển tức thời tới thì mọi sự cũng đã muộn, cuộc chiến ấy kết thúc cũng có vẻ khá lâu rồi. Điều anh thấy còn lại là khoảng rừng đổ nát, xác quân lính nằm chết khá nhiều, mà trong số ấy không phải chỉ có bọn bộ binh mà anh hay gặp mà còn có một số lính mặc giáp khá lạ. Anh dám khẳng định là chưa hề gặp kiểu giáp này bao giờ.
Đôi mắt anh dừng lại ngay lập tức khi thấy kẻ còn sống duy nhất tại đó ( anh nghĩ vậy vì có mình cô bé ngồi đó! ). Dù chỉ là nhìn từ phía sau anh cũng nhận ra được kẻ đang ôm bạn hữu khóc nức nở ngay trước mắt anh không ai khác chính là Liễu Tâm.
- Nhóc! Tránh ra một bên xem nào! - Anh gọi
Liễu Tâm quay lại nhìn anh rồi khóc to hơn:
- Có anh ở đây thì tốt rồi! Cứu chị ấy với anh ơi! - Cô bé mếo máo nói
- Có chuyện gì vậy? Tại sao?
- Anh nhanh lên! Không thì chị ấy... - Cô bé vừa khóc vừa nói không ra tiếng
- Ai đây? - Anh tỏ vẻ bình tĩnh hỏi
- Đây là chị gái em! Bạch Thiên Xích!
Anh giật mình lui lại một bước, đó là tên của sát thủ Sợ Hãi, người được coi là rất thân thiết với Hảo Chiến. "" Có lẽ chỉ là trùng tên họ "" anh tự trấn an như vậy rồi lấy lại bình tĩnh.
- Cô ta... chết rồi sao? - Anh rụt rè hỏi
- Không! - Liễu Tâm hét lên - Chị ấy vẫn thở! Vẫn sống!
- Vậy phải mau chóng đưa cô ta về làng thôi! - Anh nói và đặt một tay lên vai Liễu Tâm - Cho phép anh!
- Chị Thiên Xích bị trúng một kiếm, em giữ được cho nó không bị rút ra! Nhưng nếu bây giờ di chuyển vết thương sẽ rách và không cứu được nữa!
- Anh sẽ bay về!
- Khi anh bắt đầu bay lên rung động rất mạnh! E là không được đâu!
- Anh à! Để em! - Một giọng nói trầm trầm giống như anh vọng lên từ phía sau
Giọng nói ấy chẳng có ai khác ngoài Nhất Vũ, anh quay lại nói:
- Ôi thằng nhóc này! Sao lại để vợ như thế hả?
- Em đâu có nghĩ là hai vệ sỹ hung dữ ấy bị đánh tới mức này chứ! - Nhất Vũ trả lời
- Không lẽ...- Anh nói, giọng hơi run - Bọn họ là cặp đôi huyết nguyệt của Hảo Chiến?
- Em cũng không rõ về điều ấy! Nhưng vợ em bảo họ là chị em thân thiết! Có thể hoàn toàn tin tưởng nhau!
- Để điều tra sau vậy! Giờ ta cần đưa cô ta về làng đã! - Anh tỏ vẻ gấp gáp và có chút nghi hoặc - Em có làm được không đấy?
- Em mới học sơ cứu! Nên ta sẽ làm ngay tại đây! Xong xuôi rồi thì anh muốn bay hay chạy cũng được!
Nhất Vũ nói cùng một nụ cười tỏ vẻ tự tin, cậu ngồi xuống cạnh vợ mình và nắm lấy đôi bàn tay đang run lên từng chặp để nói thật nhẹ:
- Có anh đây rồi! Em không cần sợ nữa! Thiên Xích cứ để anh giúp!
- Anh đừng để mất chị ấy nhé! - Liễu Tâm nói bằng giọng run run
- Em có thể tin anh mà! - Nhất Vũ quả quyết và nhẹ tay gỡ từng ngón tay đang bám chặt lấy Thiên Xích
Cậu nhóc bế vợ mình lên rồi đưa cho anh:
- Giúp em đưa cô ấy về nhà an toàn nhé! Thiên Xích em sẽ lo!
Anh đưa tay bế Liễu Tâm cùng một cái gật đầu, sau đó anh đạp khí bay lên thật nhẹ nhàng. Liễu Tâm nằm trong lòng anh chỉ chực run lên từng chập, anh đoán cô bé đang sợ lắm. Điều này thật sự khác lạ với những gì anh biết về Liễu ( gọi Liễu cho gọn ), cô bé chưa hề tỏ vẻ sợ hãi với bất cứ ai và bất cứ trường hợp nào. Nhưng lúc này thì mọi sự đều đi ngược lại, chắc hẳn chuyện vừa xảy ra đáng sợ lắm. Anh rùng mình một cái rồi cảm thấy toàn thân lạnh toát, gai ốc rần rần nổi khắp làn da, anh chợt nhớ lại đội quân anh bắt gặp lúc ban sáng. Kẻ ngồi trên kiệu có gì đó khiến anh cảm thấy rất đáng sợ. Hơn nữa kiệu người khiêng mà lao như bay trong rừng, những kẻ khiêng kiệu kia chắc cũng chẳng phải người thường. Anh thấy chúng mặc đồ giống với bọn bộ binh, nhưng thân thủ nhanh nhẹn như vậy có lẽ chỉ là trá hình.
Anh dừng lại ở khoảng không ngay phía trên bục lớn, phía bên dưới hoàn toàn không có lấy một bóng người. Trời đang ban trưa, nhưng dù nắng hay mưa bão thì giờ này cũng đang là lúc đổi ca đi tuần. Anh đạp khí thật nhẹ lướt một vòng quanh làng rồi đặt chân xuống bục lớn.
- Em ổn chứ? - Anh nhẹ nhàng hỏi Liễu
- Em...em không sao! Cho em xuống! - Liễu trả lời, giọng không còn run nữa
Mặc dù nhận ra cô bé đang nói dối, nhưng anh vẫn đặt Liễu ngồi xuống và dặn dò:
- Ở yên đây! Anh đi kiếm người đã!
Dứt lời, anh nhảy phóc xuống sân và đi về dãy nhà phía bắc. Anh mới bước được vài bước thì Y Thần xuất hiện, phía sau anh ta còn có Lam Lam và Lệ Tri đang đi cùng nhau. Cả người đều mừng rỡ tiến lại phía anh hỏi chuyện. Anh vội gạt đi và nói rõ sự việc đang cấp bách, người anh cần tìm lúc này là Lý Tịnh.
- Việc tôi đi đâu xin để sau hãy nói! Vừa rồi tôi bắt gặp Thiên Xích bị thương nặng trong rừng! Thằng nhóc Nhất Vũ đang đưa cô ta về đây! Lý Tịnh đâu rồi nhỉ?
- Tử Hương có thể giúp được! Chứ Lý Tịnh thì hiện không ở làng! - Y Thần trả lời và quay sang nói với Lam Lam - Em đi gọi Tử Hương tới đây đi!
- Này Y Thần! Sao nay làng vắng vẻ quá vậy?
- Đâu có! Mọi người vẫn đủ mà! Chỉ là việc tuần tra tăng cao nên chúng tôi đã nhất trí tăng cường các nhóm tuần tra lên!
- Tăng cường kiểu của anh lạ thật! Ban nãy trong rừng cũng không gặp! Giờ về cũng chẳng gặp ai!
- Không phải chứ? Chỗ chúng ta đâu có nhỏ như lòng bàn tay đâu! Mong anh thông cảm!
- Ấy kìa Y Thần! Tôi không hề có ý trách móc...
Anh còn chưa giải thích xong thì Y Thần đã nở nụ cười tươi rói và đưa tay chỉ:
- Kìa! Có một nhóm trở lại rồi!
Cả ba người cùng quay lại bục lớn để coi là nhóm nào vừa kết thúc phiên tuần tra. Quang cảnh ở bục lớn đã thay đổi hoàn toàn so với vài phút trước khi anh đi, nhóm đi tuần trở lại cùng với Nhất Vũ, Thiên Xích và cả cô gái bị trúng độc nữa. Cũng thật may vì trong nhóm đi tuần trở về có Lý Tịnh. Anh béo đang vã mồ hôi vì Thiên Xích, những hình như không phải do vết thương của cô ấy. Ai cũng biết Lý Tịnh vốn nhút nhát, việc động chạm vào cơ thể phụ nữ với anh ta có phần hơi "" quá sức "", ấy là chưa kể vết thương sâu và nặng nhất của Thiên Xích lại nằm chính giữa ngực.
- Đưa cô ta đến nhà đi! Ở đây anh đâu giúp gì nhiều được! - Anh nói lớn khi còn cách khá xa
- Tôi biết rồi! Lý Tịnh trả lời rồi quay sang nói với Nhất Vũ - Cậu bế cô ấy đến nhà tôi nhé!
- Còn một chuyện nữa! - Anh nói trước khi Lý Tịnh đi khỏi - Việc này chỉ có anh làm được thôi! Đừng mong chờ vào Tử Hương mất công!
Câu nói của anh hình như chặn đúng điều mà nãy giờ anh béo đợi chờ. Sắc thái trên mặt anh ta thể hiện điều ấy rõ mồn một, nhưng Lý Tịnh chẳng nói gì nữa mà quay đầu đi thẳng về nhà.
Số phận đúng là trêu người quá đáng, Lý Tịnh vừa khất bóng sau dãy nhà thì Lam Lam Và Tử Hương xuất hiện. Nhưng cũng coi là rất đúng lúc vì anh cần Tử Hương giải độc cho cô em gái kia.
Xem xét qua loa, Tử Hương nhận ra ngay thứ độc chất gây tê liệt kia là gì.
- Cái này ngấm vào máu là mệt lắm đấy nhé! Nhưng rất may là chưa! - Cô giải thích trước khi chạy về nhà lấy thuốc giải
Chỉ lát sau Tử Hương quay lại, trong tay cô là một lọ thuốc nhỏ.
- Ai đó cùng tôi đưa Thiên Hồ vào nhà nào! Tôi sẽ trị độc cho cô ấy!
Nhất Vũ nhanh chân bước đến giúp Tử Hương nâng cô gái đó lên và đưa đi.
- Liễu! Em ổn chứ? - Anh hỏi
- Em nghĩ là không sao cả! Vừa rồi em chỉ là quá sợ hãi thôi!
- Dù sao cũng cần kiểm tra lại! Chờ Lý Tịnh xong thì em nhớ kiểm tra đó!
- Em nhớ rồi! - Cô bé ngoan ngoãn trả lời
Anh tính bước về nhà, nhưng Liễu Tâm lại hỏi
- Anh à! Mấy ngày nay anh đi đâu vậy?
- Việc quan trọng lắm! Nhưng chỉ là chuyện cá nhân thôi! - Anh trả lời vọng qua vai và tiếp tục bước về nhà
Cửa chính nhà anh bị hỏng chưa sửa, bản lề long hẳn ra. Anh cau mày khó hiểu rồi tiếp tục bước vào nhà. Trong nhà tất cả hầu như vẫn nguyên trạng, trừ đôi chủy thủ cũ của anh để trên bàn là biến mất. Chăn gối cũng đôi phần xô lệch đi vì anh nhận ra ngay kiểu gấp chăn khác lạ với của anh.
"" Ai rỗi hơi phá cửa xông vào làm loạn không biết! Mà Đại Lang và Đại Vũ đâu rồi nhỉ?""
Anh bần thần suy nghĩ rồi bước ra ngoài, ánh nắng chiều xiên qua ngọn cây le lói chiếu xuống hiên nhà. Anh chợt nhìn thấy một dấu chân in hằn xuống nền hiên.
- Anh! - Giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên bên anh
Anh chợt thấy trong lòng ấm hơn khi thấy nàng. Nhưng anh vẫn quay lại trả lời nàng bằng giọng nói lạnh nhạt như thường lệ:
- Em đó à?
Dường như Lệ Tri đã quen với thái độ của anh, nàng tiếp tục vui mừng nói:
- Thấy anh chăm chú nhìn dấu chân ấy! Có lẽ đang thắc mắc...
- Đây là vết chân của Nhất Vũ! Anh chỉ thắc mắc sao thằng nhóc đó lại phá cửa nhà anh thôi! Vốn dĩ nó không có hứng thú với chuỷ thủ mà!
- Vẫn là anh tài giỏi! Biết cả ai phá cửa nhà mình!
- Có gì đâu! Dấu chân của anh và thằng nhóc ấy y hệt nhau mà!
Lệ Tri mỉm cười và bắt đầu kể:
- Sáng hôm ấy là phiên anh đi tuần! Mọi người chờ anh mà không thấy nên tới đây gọi anh. Cửa khoá trong nhưng cửa sổ mở toang. Anh thì không có trong nhà, nên Nhất Vũ mới phá cửa mà vào.
Lệ Tri rút đôi chuỷ thủ đưa cho anh và nói tiếp:
- Hai con thú đang ở nhà Lý Tịnh rồi! Chuỷ thủ là do em lấy! Xin lỗi anh vì làm nó dính máu!
- Em cứ cầm đi! Anh tính mang sang cho em giữ nên mới đặt trên bàn!
- Nhưng anh đã đi đâu mấy ngày qua? - Nàng hỏi
- Anh... - Anh ngập ngừng giây lát rồi hạ giọng thật nhẹ nói - Anh đi tìm An Nhiên!
- An Nhiên? - Nàng giật thót - Thế kết quả sao rồi?
- À! Tìm thấy chứ! Cô ấy ở bên vùng ! Định cư ngon lành rồi! - Anh trả lời nàng cùng nụ cười nhạt
Lệ Tri im lặng không nói gì cả, anh biết nàng buồn, tâm trạng của nàng ảnh hưởng nhiều đến tính cách. Anh không thích nàng buồn phiền quá nhiều, cho nên anh quyết định nói thêm:
- Nàng ta có ý trung nhân rồi! Cũng vì đã "" mồ yên mả đẹp"" nên anh không nán lại đó lâu!
Sau câu nói của anh, tâm trạng Lệ Tri thay đổi ra mặt, nàng nói:
- Vậy thì tội nghiệp anh rồi!
- Tội nghiệp? Anh chỉ muốn xác nhận xem đó có đúng là An Nhiên thôi! Nhưng đó không phải An Nhiên của anh nữa!
- Vâng! - Lệ Tri trả lời rồi đưa anh sang một câu chuyện khác - Chắc anh thắc mắc về hai cô gái hồi nãy!
Anh mỉm cười rồi thản nhiên nói:
- Cô gái tóc đen trong nhà Lý Tịnh là Bạch Thiên Xích có biệt danh là Sợ Hãi. Còn cô tóc vàng đang ở cùng Tử Hương là Vũ Văn Thiên Hồ có biệt danh là Kinh Hoàng. Anh có biết qua qua về hai sát thủ đó! Chỉ không ngờ về quan hệ của họ và Liễu thôi.
- Anh nói vậy thì coi như em không cần giới thiệu nhiều! - Lệ Tri nói, vẻ mặt hứng khởi - Họ tới sau khi anh đi hôm! Hôm ấy quả thực không có tin tức báo trước, thêm nữa lại có xung đột nhẹ xảy ra nên em đã ra tay khiến Thiên Xích bị thương ở tay. Có lẽ do vậy nên hôm nay cô ấy mới thảm như vậy!
- Em thôi dằn vặt đi! Cô ta trúng độc! Chân tay tê dại cả! Đau đớn lúc ấy chẳng liên quan gì.
- Sao anh biết?
- Thiên Hồ cũng bị còn gì! Liễu cũng bị chút ít! Thiên Xích chắc chắn không thoát! Anh nghe Liễu kể là bị bao vây trước mà!
- Nhưng em vẫn lo! Thiên Xích có vẻ bị nặng lắm!
- phần chết phần sống! Với bàn tay của Lý Tịnh chắc cũng thôi!
- Vậy thì đâu khẳng định trước được gì!
- Ừ...mà Ngọc đâu ấy nhỉ?
- Từ hôm anh đi đến giờ em mới chỉ nói chuyện với cô ấy lần! lần vào trưa hôm anh đi, cô ấy tới dặn dò em. Lần vào sáng nay, cô ta bảo đi làng Hồ Ly có việc.
- Làng Hồ Ly à? Chắc đi thăm Minh Vân. - Anh cười mỉm - Anh cũng phải đến đó xem sao!
Nói dứt lời, anh nhìn Lệ Tri âu yếm nhưng ánh mắt vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt như thường lệ. Vài giây sau môi anh hơi nhếch lên lộ ý cười rồi anh đạp khi bay đi.
- Anh về sớm nhé! - Lệ Tri nói với theo
Khi anh đến làng Hồ Ly trời đã xế chiều, ráng chiều vàng chiếu rải khắp khoảng sân, càng làm tăng lên độ trống trải trong làng. Hình như hôm nay anh không có duyên gặp người, về làng cũng không thấy ai, giờ đến đây cũng chẳng thấy một bóng người.
- Anh Bon! Chào anh! - Một giọng nói lanh lảnh cất lên
Anh giật mình quay lại và phát giác đó là cô em gái gì gì đó của Nhất Vũ, hình như tên là Cửu Thiên.
- Cô nhóc! Anh nghĩ là em sống ở Hồng Phấn chứ?
- Em mới qua bên đây có chút việc! Anh đi một mình sao?
- Ừ! Chỉ có mình anh thôi! Em tới lâu chưa?
- Em tới từ sáng! Giờ đang chuẩn bị về!
- À thế em có thấy Ngọc Tuyết của làng anh không?
- Người làng anh chỉ có chị gái tên Hảo Xuân thôi!
- Ừ ừ! Chính là cô ta đó! Cô ta đâu rồi nhỉ?
- Chị gái ấy chắc đang trên núi! Ở đây làm lễ gì đó cho cậu nhóc con trai của chị ta. Nên chúng em mới được điều qua bên này đi tuần giúp đó! Vì hầu như mọi người đều kéo lên núi cả rồi!
- Là núi nào? - Anh hỏi dồn
- Kia kìa anh! - Cửu Thiên chỉ
Theo hướng đó là núi Bạch Thủ, anh gật đầu cám ơn Cửu Thiên rồi đạp khí bay vụt đi.
Tên núi là Bạch Thủ bởi vì nằm giữa một thảo nguyên rộng lớn và các gò đồi mấp mô lại có một ngọn núi không chỉ cao vượt lên mà quanh năm mây tụ tập tại đó che kín đỉnh núi. Kỳ lạ một điều là mây quấn quanh đó chỉ là mây trắng và trên núi rất hiếm khi có mưa. Không có mưa nhưng trên đỉnh núi vẫn có nước, rất nhiều nước, nơi đây ẩm ướt quanh năm khiến mọi thứ trở nên lạ kỳ.
Anh bay còn chưa đến nơi thì đã phát hiện có một nhóm người đang di chuyển phía dưới. Đó là người làng Hồ Ly, anh nhìn kỹ từng khuôn mặt và điểm ra có người quan trọng không xuất hiện. Trưởng làng, Ngọc Tuyết và chồng hờ của cô ấy đều không đi chung nhóm, anh đoán họ còn đang ở trong núi cùng Minh Vân.
Càng lại gần núi lớp mây càng dày hơn, tầm nhìn bị cướp mất hoàn toàn. Anh đành bay thấp xuống gần mặt đất, trước giờ anh bay toàn cách xa mặt đất, giờ bay là là như thế này cảm giác rất mới lạ.
Anh bắt gặp Ngọc Tuyết cùng gã Gia Linh ở một triền núi khá cao. Ngọc Tuyết đang khóc lóc, Gia Linh đang ôm lấy cô an ủi. Cảnh tượng mùi mẫn đến rợn người. Hình như trong lòng anh đang dâng lên thứ gì đó kỳ lạ. Không lẽ anh ghen sao? Anh đâu có quyền gì mà ghen được chứ?
Anh không muốn làm phiền họ, nhưng chẳng còn cách nào khác.
Ngồi chờ một lúc lâu, họ vẫn chưa buông nhau ra, anh quyết định phá vỡ sự im lặng. Chưa kịp cất tiếng gọi thì Ngọc Tuyết ngồi thẳng dậy. Cô ta hôn lên má Gia Linh một cái nhẹ rồi đứng dậy. Một lần nữa máu trong người anh lại cảm thấy sôi sục, điều kỳ lạ này là gì vậy?
Ngọc Tuyết đạp khí bay đi, anh vội vã đuổi theo, nhưng anh không quên quay đầu lại liếc xéo người đàn ông kia. Anh ta có nhìn thấy anh, nhưng vẻ mặt không hề thay đổi.
Cũng may Ngọc Tuyết bay không nhanh nên anh có cơ hội đuổi kịp. Cô ta tròn mắt ngạc nhiên về sự xuất hiện của anh. Hai người tìm một gốc cây hiếm hoi trên thảo nguyên để ngồi nghỉ. Anh nhận thấy rõ ẩn sau nét mặt vui cười như ngày thường, hôm nay Ngọc Tuyết không vui. Trên gò má trắng trẻo bầu bĩnh kia có một vệt dài dấu tích của nước mắt không được ai lau cho sạch. Đôi mắt vẫn còn hoe đỏ không sao giấu được.
- Cậu khóc sao? - Anh hỏi
- Ừ!
- Sao vậy? Sao lại khóc?
- Vì Minh Vân của tôi! Thằng bé không được sống như trẻ con bình thường.
- Chuyện là thế nào? Ban nãy tôi không thấy nó? Nó lớn tới chừng nào rồi?
- Khoảng tuổi gì đó. Nó nhanh nhẹn và hoạt bát lắm. - Ngọc Tuyết trả lời cùng ý cười nhạt trên môi
- Vậy có chuyện gì làm cậu buồn đến vậy? - Anh gặng hỏi
- Cha tôi có nói rằng thằng nhóc sẽ được huấn luyện nghiêm ngặt để trở thành một người vĩ đại. Ông ta muốn nó kế vị.
- À cũng phải! - Anh gật gật đầu - Trước giờ thấy ông ấy có không biết bao nhiêu con,
nhưng chưa thấy đứa nào là con trai cả. Tìm cháu trai có lẽ cũng hợp lý!
- Không phải là không có! Tôi đã từng gặp đứa em trai rồi! Chỉ là chúng chết quá sớm thôi!
- Tại sao? - Anh giật mình
- Một trong hai đứa đã bị chính tay cậu gϊếŧ! Nhưng đừng buồn, vì cậu không ra tay thì nó cũng chết thôi. Nghe nói có một lời nguyền đặt lên ông ấy là hễ cứ sinh ra con trai thì sớm muộn gì cũng chết trước tuổi trưởng thành. Đại khái là kẻ đó không muốn ống ấy có đời sau nữa.
- Độc ghê nhỉ? Mà tôi không nhớ...
- Là cậu nhóc choai choai tuổi mà cậu cắt cổ đó! Nhớ không? Tóc đỏ, mắt xanh. Nhớ chưa?
- À! Nhớ rồi! Thằng nhóc hung hăng! - Anh nhắm mắt rồi lắc đầu như không muốn nhớ đến
- Không cần bận tâm mà! Cậu đến là để an ủi tôi đúng không? Làm đi!
Anh hơi giật mình, nhưng thái độ ấy của Ngọc Tuyết không có gì khác với ngày thường cả. Anh cười hiền lành rồi kéo cô vào lòng ôm thật chặt.