Ai ở trong kén?
//
Ngọc Tuyết ôm anh ngồi ngủ cho đến khi màn đêm qua đi, bình minh hé rạng. Ánh mặt trời chiếu xiên qua lùm cây xuống ngay chỗ anh ngồi. Chẳng khác gì như mọi sự vật xung quanh đang tập trung mọi ánh nhìn vào anh.
- Ngủ vậy đủ rồi. Chúng ta làm nốt mấy việc ở đây rồi về làng.
- Cậu còn việc gì giúp Liễu Nhi nữa?
- Tâm nguyện cuối cùng của cậu ấy được viết rõ trong thư rồi. Ngồi đợi tôi một lát. Xong việc là chúng ta sẽ về.
Anh vào nhà liếc lại mọi vật lần cuối rồi tới bày tỏ tình cảm với người đã khuất theo đúng nghi lễ. Sau khi đặt Hồng Liên Kiếm cạnh Liễu Nhi, anh bước ra và bắt đầu dùng hỏa công châm những mồi lửa nhỏ thiêu rụi căn nhà.
Anh bước lại gần Ngọc Tuyết cùng cô chờ đợi cho đến khi mọi thứ trở thành tro bụi. Nhưng chưa được bao lâu sau, bông có một nhóm người xuất hiện. Họ nhìn căn nhà, rồi quay sang nhìn anh, vẻ mặt vô cùng hốt hoảng. Một người đàn ông có dáng vẻ cao lớn không hỏi han gì hết mà rút kiếm lao đến luôn.
Ngọc Tuyết gạt anh sang một bên rồi vung tay cuộn Phong Bạo nhấc người đàn ông đó bay vút lên trời. Hai người kia thấy vậy cũng rút binh khí tiến lên tương trợ. Hai người đó có một cô gái và một cậu thanh niên. Cô gái cầm kiếm vận Hỏa công truyền sức chém những đường kiếm lửa bay vun vút về phía Ngọc Tuyết. Cậu thanh niên còn lại vận Thổ công bốc đất đá ném vèo vèo. Ngọc Tuyết chẳng hề nao núng, cô nàng trùng gối rồi hất hai tay từ dưới lên quá đầu. Lập tức một bức tường khí mờ mờ xuất hiện che chắn mọi đất đá hay hỏa khí tấn công. Ngọc hạ tay xuống, lớp tường khí biến mất, cô phẩy tay dùng Phong Bạo tiếp tục hất hai người đối diện lên trời.
Cũng ngay lúc ấy, người đàn ông ban nãy tiếp đất, anh ta gồng tay bắn Hỏa công rất mạnh. Ngọc Tuyết nhẹ nhàng rút quạt xòe ra, trái cầu lửa chưa kịp chạm vào tay đã tan biến.
Chiêu đó là Phong Thuẫn, anh rùng mình, không thể tin Ngọc Tuyết lại học được Phong Thuẫn nhanh đến như vậy.
Người đàn ông dồn lực bắn hỏa công từ tay, luồng lửa cực lớn bắn thẳng vào Ngọc Tuyết. Anh nhanh chóng di chuyển ra giữa rồi đánh bật khối cầu lửa sang một hướng khác.
Hai thanh niên ban nãy chạm đất, họ còn nguyên vẹn. Cả người nhìn nhau rồi thủ thế tấn công.
- Khoan khoan. Hãy khoan. - Anh vội vã xua tay
- Hãy chết đi quân ác quỷ. - Người đàn ông nói rồi tiếp tục tấn công.
Anh đưa tay gạt luồng lửa ra rồi khẩn khoản nói.
- Chúng tôi là người bên này. Xin hãy dừng tay.
- Người bên này cớ sao lại đốt nhà của Liễu ca? - Cô gái quát
- Liễu Nhi là anh của cô sao? Tôi là người vùng . Đồng đội của Liễu Nhi.
- Tôi hỏi lại. Sao lại đốt nhà của anh ấy.
- Anh ta mới bị sát hại tối qua. Tôi chỉ giúp anh ấy nguyện vọng cuối cùng. - Anh vừa nói vừa lấy ra bức thư của Liễu Nhi
Đọc bức thư, cô gái ngấn nước mắt, chàng thanh niên kia cũng sụt sùi.
- Chúng tôi là một nhóm tuần tra của làng gần đây. - Người đàn ông nói, vẻ mặt đã không còn căng thẳng - Ban nãy đi tuần thấy có khói bốc lên. Tưởng anh chị là người của bên kia nên mới lỗ mãng ra tay. Xin được lượng thứ.
- Cũng do Ngọc Tuyết hôm nay tâm trạng không tốt. Còn tôi nhận ra anh ngay từ đầu rồi.
- Chúng ta gặp nhau trước đây rồi sao?
- Tôi là người loại anh khỏi mê cung cầu vồng ấy. Nay mới chính thức nói chuyện. - Anh cười cười rồi chìa tay ra - Tôi là Quý Bình của vùng .
- Tôi là Khổng Ngọc Luân của làng Thuận Phúc vùng . - Anh ta chạm nhẹ lòng bàn tay vào anh. Cô gái kia là Hứa Như Nguyệt. Còn cậu thanh niên là chồng của cô gái và cũng là em trai của Liễu Nhi. Liễu Ngọc Minh.
- Hồi đêm qua Ngọc Tuyết đang đi tìm người thì bắt gặp cảnh Liễu Nhi bị sát hại. Cho đến lúc này cô ấy vẫn chưa thể bình tâm để kể rõ sự tình với tôi.
- Vậy lúc đó anh không có mặt tại đây sao?
- Chúng tôi chia nhau ra để tìm người. Rồi cô ấy tự liên lạc với tôi. Lúc đến đây thì sự việc đã không thể cứu vãn.
- Thực ra lúc tôi bay ngang qua đây cũng chẳng thấy được nhiều. - Ngọc Tuyết nói. - Vì mắt tôi khá tinh tường nên từ xa tôi có thể thấy Liễu Nhi đang hốt hoảng bỏ chạy. Nhưng chưa kịp đến gần thì đã thấy một người túm lấy cậu ấy rồi hình như là hôn nhẹ lên cổ. Giây lát sau hắn buông tay, Liễu Nhi đổ gục trên nền đất luôn.
- Tôi có xem qua rồi. - Anh lên tiếng - Cổ cậu ấy có vết răng cắn. Hắn đã hút hết máu của Liễu Nhi.
- Ôi trời. - Ngọc Luân hoảng hốt - Vậy hắn là thể loại nào chứ?
- Tôi có biết đấy. Theo suy đoán ban đầu thì hắn là một con quỷ tên là Khát Máu.
Anh vừa dứt lời thì một tiếng nổ vang lên, tất thảy mọi người đều hoảng hốt quay mặt lại nhìn. Ngôi nhà gỗ không hiểu vì gì mà nổ tung, khói, tàn cháy bay tứ tung. Một vật sáng lóe lên tung bay lọt vào tầm nhìn của anh.
- Thấy rồi. - Ngọc Tuyết nói rồi phóng vút lên không trung
- Cô ta nhanh thật đấy. - Ngọc Luân nói
- Tôi chưa thấy ai nhanh hơn cô ấy đâu. Cô ấy là chị họ của Mộ Dung Yến đó. Anh nhớ cô ta chứ?
- Mộ Dung Yến thì tôi có biết. Nhưng hôm ấy đông quá nên tôi không nhớ hết được.
- Là kiếm của Liễu Nhi. - Ngọc Tuyết trở lại, thanh kiếm nằm trên tay
- Giờ thì tôi chắc chắn hắn là Khát Máu. - Anh nói - Nạn nhân của hắn luôn bị biến đổi thành một cái xác không hồn. Chúng đi lang thang và thực hiện bản năng duy nhất là ăn.
- Nghe giống nạn nhân của Dạ Phủ quá nhỉ? -Ngọc Luân nói
- Ừ nhỉ? Nghĩ lại thì đúng là giống hệt. Nhưng anh cũng biết Dạ Phủ sao? - Anh hỏi
- Tôi có gặp hắn. Có dọn rác cho hắn. Nhưng mãi đến khi gặp Dương Đăng cậu ấy mới mới nói cho tôi rõ .
- Mọi người xem kìa! - Ngọc Tuyết nói
Ai nấy đều ngoảnh lại nhìn theo Ngọc Tuyết, dưới lớp tro tàn có một luồng sáng hắt lên mạnh mẽ. Anh giật mình lấy một viên đá ra, nó nhấp nháy liên hồi. Mọi người cùng nhau tiến lại. Ngọc Tuyết phẩy tay cuộn gió thổi lớp tro bay đi. Một viên đá lộ ra, ánh sáng lóa mắt. Anh đưa tay nhặt viên đá lên rồi khẽ chạm viên vào nhau, viên đá mới dừng phát sáng.
- Nhìn gần giống viên ở hồ Tam Long nhỉ? - Ngọc Tuyết nói
- Cũng hình tam giác, cũng màu trắng, cũng hình bông tuyết màu lam. Chỉ có kích thước là khác nhau. - Vừa nói anh vừa lấy những viên đá ra - Vị trí bông tuyết cũng khác.
- Những viên đá này là gì vậy? - Ngọc Luân hỏi
- Người ta gọi nó là Tiết Khí Thạch. Có viên tất cả. Chúng dùng để khảm lên bức bình phong của Khởi Thần để phong tỏa yêu khí của vùng đất Đen. Chúng tôi đang thu thập, việc không dễ dàng chút nào.
- Tôi chưa bao giờ nghe tới chuyện này. Nhưng sao viên đá này lại xuất hiện ở đây nhỉ?
- Có khi nào đây là kết tinh của Liễu Nhi không nhỉ? - Ngọc Tuyết buột miệng nói
- Tôi cũng nghĩ vậy. - Anh nói - Và cũng rất mong là vậy nữa. Nếu không tôi sẽ rất hối tiếc vì đống tro tàn này.
- Liễu huynh chắc là mong muốn được đi khắp nẻo. - Ngọc Tuyết cười - Việc này tôi có thể giúp.
- Điều đó chắc chắn đúng. - Ngọc Luân nói - Khi cậu ấy còn sống cùng chúng tôi đã luôn có ước muốn như vậy mà.
- Này này. Cậu dùng Phong Bạo đấy à. - Anh giật mình
- Yên tâm mà. Tôi biết cách tiết chế. - Ngọc Tuyết lại cười nhẹ - Nếu không thì mấy vị này đâu có còn nguyên như vậy.
Ngọc Tuyết vung tay, gió tốc ngược lên thổi bay tất cả tro tàn theo phương thẳng đứng. Cô nhẹ nhàng rời mặt đất để bay theo đám tro tàn rồi khỏa tay đưa gió thổi mọi thứ tan biến.
- Phụ nữ có bầu mà không biết dưỡng thai là gì cả. - Anh nói nhẹ khi cô bay trở lại
- Chúng ta có thể về làng luôn không? Tôi đang nóng lòng.
- À đúng. - Anh quay sang cúi chào rồi nói - Có duyên còn gặp lại. Tôi xin phép đi đây.
- Bằng hữu xa xôi gì đâu. Chúng tôi luôn đón chào anh tại vùng này.
Anh mỉm cười xã giao rồi đạp khí bay lên cùng Ngọc Tuyết.
- Đã thất lễ rồi. - Ngọc Tuyết nói
- Chỉ là chút hiểu lầm. Hai bạn đi cẩn thận nhé.
Ngọc Tuyết cười cười rồi túm lấy tay anh phóng vụt đi.
- Thả lỏng cơ thể. Tôi sẽ kéo cậu về làng cho nhanh. - Ngọc Tuyết thì thào với anh bằng Phong Ngôn
Đây là lần đầu tiên anh được bay bằng tốc độ nhanh như vậy. Chỉ trong chốc lát anh thấy mình phóng vụt qua làng Bắc Thảo Nguyên, giây lát sau đã nhìn thấy làng Hồng Phấn. Anh chớp mắt, Ngọc Tuyết dừng lại rồi buông tay.
Mùi khói xộc vào mũi anh, tiếp sau đó anh cảm nhận được cả mùi máu của nhiều người khác nhau.
- Chúng ta lại chậm rồi thì phải. - Ngọc Tuyết tức giận nói.
Phải mất vài giây anh mới trở lại bình thường, trong mắt anh cả làng đang rất hỗn loạn. Lại là một cuộc tấn công, nhưng không hề có binh lính như mọi ngày. Chỉ có một kẻ mặc áo trùm dài di chuyển qua lại nhanh vô cùng. Anh nghiến chặt hàm răng rồi nói với Ngọc Tuyết.
- Hỗ trợ cho tôi.
Dứt lời anh bắn mình đi nhanh hết khả năng, anh dừng lại dùng tay túm lấy hắn lôi ngược lại. Tú Phương tuột khỏi tay hắn liền gục đổ xuống ôm mặt hét lên đau đớn. Anh chớp mắt, rồi quay lại nhìn hắn, hắn đã biến mất.
Ở một góc khác Tử Hương cũng hét lên vì đau, anh vội vã đánh mặt sang nhìn. Ở cách anh một đoạn, Tử Hương rưng rưng nước mắt nằm ôm chân, ống đồng đã lặt lòi. Ngọn lửa căm hận trong anh dâng đến hết cỡ, anh cảm thấy máu mình như sôi lên, toàn thân bốc hỏa. Anh đưa mắt nhìn quanh một vòng, hắn đang di chuyển về phía Y Thần. Anh lập tức búng mình lao ngay về hướng ấy. Hắn dừng lại nhìn ngó Y Thần rồi cười với anh, sau đó hắn vung thủ đao xuyên thủng bụng anh ấy dễ dàng. Y Thần ôm bụng khụy xuống lập tức. Anh xòe tay tạo ra một cây Thương thật dài rồi bật lên cao định tấn công hắn lập tức. Hắn tung chân đạp Y Thần văng ra xa rồi ngước mặt nhìn anh mỉm cười. Anh nhếch mép cười khẩy rồi tự thì thầm " Mượn tạm chiêu này của cậu đấy Dương Đăng."
Anh đáp xuống gần chỗ hắn, cây thương cắm ngập sâu vào lòng đất. Anh nhắm mắt vận hết sức mạnh cố gắng truyền Thổ công đẩy đất đá trồi lên theo đúng hình tròn để quây hắn lại. Cùng đó anh cũng cố gắng vận cả Hỏa công để kết hợp tạo ra dung nham đúng như Dương Đăng làm. Đây là lần đầu anh thực hiện chiêu này, Hỏa khí bỗng chốc tiêu biến hoàn toàn nhưng đất đá dựng ngược lên còn hơn như ý muốn. Ngoài bức tường đá cao ngút được dựng lên, trong sân khấu anh vừa quây lại cũng mọc lên vô số những mũi chông tập trung vào hắn. Nhưng tất cả những mũi chông ấy hắn không né, từng mũi từng mũi đâm cắm vào người hắn rồi vỡ vụn trước sự kinh ngạc của anh. Ngay lúc đó Ngọc Tuyết đáp xuống vai anh rồi vung quạt tấn công hắn bằng Phong Đao. Lớp vải trùm rách tung, khuôn mặt của kẻ ác lộ diện hoàn toàn trước anh. Hắn đứng chôn chân tựa như hoảng hốt mất vài giây rồi thản nhiên mỉm cười trước khi quay đầu bỏ chạy. Bức tường đá vững chắc lập tức vỡ vụn, vài giây sau đó hắn đã biến mất.
Sau vài phút ngỡ ngàng, anh bình tĩnh trở lại và thu khí chôn dấu bức tường trở lại lòng đất. Xung quanh anh, mọi người đang kẻ đứng người ngồi xúm lại thành đám đông. Anh bước trở lại, phía đó đặt nằm dài những người bạn của anh đã bị Khát Máu gϊếŧ hại. Lệ Tri quay lại nhìn anh, nàng buồn, đôi mắt nàng như muốn sẻ chia cùng anh. Nàng tiến lại bên anh, ôm anh. Cảm giác trống rỗng trong lòng bỗng chốc được người bấy lâu anh yêu thương lấp đầy. Nhưng trong phút giây ấy, anh cố gắng kìm lòng chỉ đứng yên đó.
- Lúc hắn đột nhiên xuất hiện giữa sân, mọi người ai cũng ngạc nhiên. Bích Huệ và Thiên Bình đang giao ca tuần cho nhau. - Nàng kể bằng giọng run run - Họ cùng nhau lao tới. Hắn gϊếŧ họ chỉ trong nháy mắt.
Nói đến đó, nàng dụi mặt vào ngực anh và siết chặt vòng tay.
- Mọi sự qua rồi. - Anh nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra - Em cứ bình tĩnh đi.
- Sau đó thì anh xuất hiện. Nhưng trong chớp mắt hắn đã kịp ra tay với Lam Lam và Kim Trường.
- Hắn quá mạnh. Anh nghiến răng nói - Chúng ta thật sự đã bất lực nhìn hắn mà không kịp trở tay.
- Ngoài ra còn vài người khác bị thương nặng nữa.
- Anh phải đi có việc đã. Mọi người không cần bận tâm đâu.
Anh dứt tay Lệ Tri rồi đạp khí bay đi, phía sau anh Ngọc Tuyết theo rất sát.
- Đi đâu vậy? - Ngọc Tuyết truyền Phong Ngôn cho anh
- Việc đã hứa với cậu đấy! - Anh trả lời
Anh đáp xuống cổng nghĩa trang, nhanh chóng chạy thẳng đến đích đã ngắm. Con đường mòn dẫn ra tận rìa nghĩa trang, ở đó có một ngôi mộ khá lớn trên bia khắc dòng chữ " Lưỡng Long Tướng Quân chi mộ". Đó là mộ của Tề Quốc Đông, ngôi mộ được phủ kín bằng lớp cỏ xanh và lá tre khô. Anh gồng mình vận Thổ công đẩy lớp đá xây sang một bên.
- Này này! - Ngọc Tuyết hét lên - Cậu làm cái gì đấy hả?
- Tôi muốn xem hắn ta có nằm đây không? Xem đó có thật sự là Quốc Đông hay không.
- Nếu dưới đó có anh ấy thì sao?
- Cậu nhớ ở tai phải anh ta có một cái bớt nhỏ thừa ra không? - Anh nghiêm mặt nói
- Tất nhiên tôi nhớ. Có vấn đề gì?
- Tề Gia Lạc cũng có một cái bớt y như vậy. Nhưng Thiên Lạc không có. Nếu Quốc Đông nằm ở đây thì kẻ đó chỉ có thể là cậu ấm nhà họ Tề mà thôi.
- Cậu chắc chứ?
- Nếu hắn giả trang giỏi thượng thừa thì tôi nhận sai. Nhưng chuyện đó khó xảy ra vì lớp da của hắn cứng như thép. Nếu giả trang thì sẽ bong ra ngay sau khi tôi đánh.
- Tôi thua lý lẽ của cậu rồi.
- Tôi làm nhé. Dù có hay không thì cũng để mọi thứ đẹp như cũ.
- Ừ. Tôi cũng muốn biết lắm đây. - Ngọc Tuyết gật đầu.
Anh bước lùi bước rồi vận thổ công vung tay dậm chân rẽ đất đá ra mà nâng áo quan lên. Sau vài trăm năm chôn vùi dưới lòng đất, chiếc quan tài bằng thép đã bong hoàn toàn lớp son bên ngoài để lộ một màu xám xịt ghê rợn. Ngọc Tuyết xòe quạt phẩy vài đường, anh nhìn rõ gió cuộn lại thành những lưỡi dao hình hạ huyền bay vun vút đi.
Ầm Ầm Ầm Chiếc quan tài rung lên, nắp quan tài bung ra.
Mũi anh lập tức ngửi thấy mùi hôi của khí độc, Ngọc Tuyết có lẽ không ngửi thấy nên liền rời vị trí mà tiến lại.
- Hãy khoan. - Anh bước lên ngăn cô lại - Có mùi khí độc đó.
Cô liếc mắt nhìn anh rồi đưa tay phẩy quạt và bước lên. Những cơn gió nhẹ nhẹ nhàng quấn quanh mình Ngọc Tuyết. Cô nhún chân bay lên rồi từ từ nhìn xuống. Anh cũng đạp khí bay lên bên cạnh cô. Bên trong quan tài còn hiện rõ lốt nằm của một người đã lâu năm. Nhưng người nằm đó đã không còn tại vị trí. Anh quay sang nhìn Ngọc Tuyết, vẻ mặt cô vô cùng giận dữ, ánh mắt lóe lên những tia căm hận.
- Chúng ta phải báo thù. - Anh nói
- Dĩ nhiên! - Ngọc Tuyết nói
- Nhưng cậu phải nghĩ cho em bé sắp sinh, cả Minh Vân và cả lý do tôi phải giấu cậu vào băng tích nữa.
- Làm việc cần có kế hoạch cụ thể. Tôi biết điều ấy.
Anh giật mình, thái độ của Ngọc Tuyết khác hẳn mọi khi. Anh tin cô đang cố gắng nén lửa giận để lấy bình tĩnh.
- Về làng thôi! Chắc chắn tôi sẽ tìm ra cách tiêu diệt hắn.
- Chẳng có kẻ nào hoàn hảo cả. Hắn chắc chắn có điểm yếu. - Ngọc Tuyết nói rồi bỏ đi
Anh đáp xuống dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ rồi cũng trở về làng.
Theo truyền thuyết về Quỷ Khát Máu thì nạn nhân của hắn còn bị dày vò cho đến khi tan thành tro bụi. Chính vì vậy mà những người bị hắn ra tay sát hại hôm nay cũng được đưa đi hỏa táng.
Khi anh về đến làng đã thấy đống gỗ lớn xếp dàn hàng ở bãi đất trống ngoài cổng Nam. Mọi người đang tập trung khá đông tại đó, không khí sầu não vô cùng. Sơn Sơn bước lên trước búng ngón tay bắn những hạt lửa đốt lên đống lửa lớn. Mọi người đứng gần đó lặng lẽ nhìn.
Khá lâu sau khi lửa đã sắp tàn, những tiếng nổ lại phát ra, có tới cột lửa bị bốc tung lên. Anh đã chuẩn bị từ trước nên ngay lập tức chạy vọt lên. Ngọc Tuyết cũng rời vị trí mà đưa tay cuộn không khí lại không cho tro tàn bay tứ tung. Anh dễ dàng tìm thấy ánh sáng lóe lên rồi nhanh chóng đoạt lấy chúng. Sau đó anh truyền Phong Ngôn cho Ngọc Tuyết để cô nén không khí đưa lớp tro tàn về đúng vị trí ban nãy.
Mọi người đều chạy lại phía anh, trong tay anh là viên đá mới xuất hiện. Cả hai viên đều có màu lục, một viên hình lập phương, viên còn lại hình cầu, phía trong có một biểu tượng màu đỏ trông như mặt trời. Cho đến hiện tại anh đã có được viên tất cả.
Tro cốt của người được cất vào trong chiếc bình rồi mai táng tại rừng tre.
Xong xuôi công việc trời cũng đã chuyển về đêm. Hiện anh đang ngồi ở nhà của Lý Tịnh. Ngoài những người thiệt mạng thì còn cả những người bị thương. Tú Phương may mắn được anh hỗ trợ kịp thời nên không mất mạng mà chỉ mất một bên mắt. Tử Hương nói khi hắn lại gần định tung cước tấn công hắn thì bị đạp mạnh vào đầu gối khiến cô phải bó nẹp chân vài tháng. Người bị nặng nhất là Y Thần, anh ta không chỉ bị thương về thể xác. Y Thần gần như buông xuôi tất cả, anh quá đau buồn vì sự ra đi đột ngột của Lam Lam. Cũng may còn có Xuyên Vân luôn túc trực bên anh trai và hết lời động viên.
Khi anh rời khỏi nhà Lý Tịnh cũng đã rất khuya rồi, ánh sáng duy nhất tới từ vầng trăng đang méo dần lấp ló sau lớp mây cuồn cuộn chỗ dày chỗ mỏng đang bị gió thay đổi hình dạng liên tục.
Đêm thanh vắng, anh chợt nghe có tiếng kiếm chém gió vun vút. Tiếng bước chân di chuyển liên hồi. Anh lần theo âm thanh đến một góc khá kín đáo. Dưới ánh trăng mờ mờ anh nhận ra Nhất Vũ đang múa kiếm nhanh thoăn thoắt. Có điều thanh kiếm trong tay nó nhìn rất lạ, không phải ma kiếm Trường Sinh, thanh kiếm này dài hơn nữa. Nhìn nó rất bất thường. Tuy là vậy nhưng trong tay Nhất Vũ có vẻ nó đang được sử dụng hết hiệu quả.
Một con muỗi chợt vo ve quanh anh, để giữ im lặng anh không đập chết nó mà chọn cách đưa tay phẩy phẩy rồi thổi mạnh đuổi nó đi chỗ khác.
- Ai lén lút bên đó vậy. - Nhất Vũ chợt quát lên.
Anh giật mình quay lại, Nhất Vũ vừa ném thẳng thanh kiếm về chỗ anh vừa chạy lại. Anh xòe tay rút con dao ra gạt thanh kiếm sang một bên. Đúng lúc đó Nhất Vũ xuất hiện, trên tay nó lại là thanh kiếm đang bổ xuống. Anh thoái lui bước xoay người tránh kiếm. Nhất Vũ xoay tay gạt kiếm sang ngang, anh đưa chân đạp nhẹ vào tay nó. Thằng nhóc xoay người chém sang phía bên kia. Anh dậm chân vận Thổ nhấc một khối đá trồi lên chặn lại.
- Anh chơi ăn gian. - Nhất Vũ la lên
- Tại em tự dưng tấn công anh chứ.
- Tại anh xem lén lút nên em mới giật mình ấy.
- Nhưng thanh kiếm lạ này từ đâu mà em có. Từ lúc trở lại anh chưa có thời gian nói chuyện với em.
- Đây là ma kiếm Trường Sinh thôi mà. - Thằng nhóc hào hứng nói. - Vài hôm trước em vô tình phát hiện ra chỉ cần ấn vào viên lam ngọc này kiếm sẽ thay đổi hình dạng.
Nhất Vũ đưa kiếm ra trước mặt rồi chỉ vào viên ngọc màu lam nằm giữa cán kiếm và lưỡi . Anh cầm thanh kiếm lên ngắm nghía, bàn tay sờ sờ từng đường nét trên thanh kiếm.
- Không ngờ nó lại có một hình thái khác như vậy.
Vừa nói anh vừa ấn lại vào viên ngọc màu lam. Thanh kiếm từ từ ngắn trở lại.
- Em đang luyện tập với kiểu dài này cho quen đi. Mai này mang ra dùng có nhiều người sẽ bất ngờ cho xem.
- Dài quá cũng không tốt. Nó chỉ mang yếu tố bất ngờ là chính thôi. - Anh nói trong khi tiếp tục ngắm nghía. - Ở đây còn một viên ngọc màu hổ phách này. Liệu nó...
- Em có thử rồi. Nhưng mà không có tác dụng gì cả.
Anh đưa tay tới ấn ấn.
- Cũng có khớp ấn mà.
- Nhưng nó có thay đổi gì đâu ạ.
- Không tự dưng mà nó lại có khớp ấn. Chắc chắn nó có tác dụng gì đó.
- Em cũng đoán thế nhưng ấn hoài không được nên đành kệ.
- Tạm thời em cứ tập với hình thái mới này đã. - Anh đưa tay ấn vào viên ngọc màu lam, thanh kiếm dài ra. Anh thở dài rồi nói tiếp. - Còn viên màu hổ phách này thì từ từ rồi tính.
Anh vừa ấn vào viên ngọc màu hổ phách thì lập tức sức nặng của thanh kiếm đột ngột tăng lên khiến anh giật mình đánh rơi.
- Ô kìa! - Nhất Vũ reo lên - Nó lại biến đổi rồi kìa. To quá đi
Trên nền đất thanh kiếm Trường Sinh hoàn toàn thay đổi so với ban đầu. Đây là một thanh trường kiếm với uy lực kinh người. Nhất Vũ cúi xuống nhặt lên nhẹ như không.
- Nhìn tuyệt quá. Nhưng sao em làm không được nhỉ.
- Anh đoán là do hình thái mới này yêu cầu như vậy.
- Em chưa hiểu ý anh là gì?
Anh cười.
- Em nhìn xem! Thanh trường kiếm này vừa dài vừa to. Có thể nó chỉ có thể biến to khi đã biến ra dài.
- Anh nói em mới để ý. Đúng là em toàn ấn lúc kiếm bình thường.
- Có
điều kiếm to như vậy khó sử dụng linh hoạt. Anh nghĩ không hợp phong cách của em đâu.
- Em sẽ tạo ra phong cách mới, mọi người sẽ phải ngạc nhiên cho xem.
- Anh cũng mong như thế. Một ngày nào đó em sẽ mạnh hơn cả anh.
- Thôi không dám đâu. Em có biết pháp công như anh đâu mà hơn được anh.
Anh cười cười.
- Em tập tiếp không? Anh đi ngủ đây.
- Lát em qua nhà anh. Em muốn thử sức mạnh mới này đã.
- Cố lên nhóc. - Anh nói vọng qua vai và bước thẳng về nhà
Lệ Tri có vẻ đã chăm sóc cho Đại Lang và Đại Vũ của anh rất tốt. Cả đứa đều khỏe mạnh, Đại Lang còn mập lên khá nhiều. Anh vuốt vuốt Đại Vũ rồi thì thầm.
- Hai đứa ở nhà ngoan và nghe lời chị Phương lắm nhỉ? Ngoan ngoan.
Đại Lang ngồi tựa nào chân anh rên ư ử. Anh xoa đầu nó.
- Đại Lang cố lên. Không bao lâu nữa là con có thể tự do chạy nhảy và sát cánh bên ta rồi.
Đại Lang rít lên, mắt nó nhìn anh sáng ngời.
- Sắp thôi. Con đã lớn đâu mà đòi đi luôn?
Ngay lập tức Đại Lang cúi xuống giống như thất vọng lắm. Giây lát sau đó nó lập tức ngẩng cao đầu nhìn anh tiếp tục rên ư ử.
Anh cười cười.
- Chị Liễu đang ở...nhà ngoại. Mấy bữa nữa sẽ về đây thôi mà. Lúc ấy Đại Lang tha hồ mà trông em.
Đại Lang há miệng thở dồn làm ra vẻ vui mừng lắm.
- Đi ngủ thôi. Ta dạo này ngủ hơi ít. Căng thẳng lắm luôn.
Anh đứng dậy vẩy tay đưa một cơn gió nhỏ thổi tắt đèn dầu. Bóng tối đột ngột bao phủ. Chỉ còn chút ánh sáng hắt vào từ cửa sổ.
Sau khi đặt lưng, anh trằn trọc mãi không sao ngủ nổi. Còn quá nhiều nỗi lo lắng cứ xoáy đi xoáy lại vào tâm trí anh. Điều anh lo lắng nhất là Quốc Đông, chắc chín mười phần anh ta bị biến thành Khát Máu. Con quỷ đó gần như là bất khả chiến bại. Anh nghĩ xoáy vào chữ "gần như", " gần như" có nghĩa là vẫn còn cách để đánh bại hắn. Điều đó chắc chắn đúng, Khởi thần đã từng cùng tùy tùng tiêu diệt hắn. Anh chợt nghĩ điểm yếu của hắn có thể là lửa.
Kẹt kẹt Tiếng cánh cửa mở ra khô khan
Anh ngồi bật dậy, Nhất Vũ đang bước vào trong. Nó để thanh kiếm trên bàn rồi bước lại nằm cạnh anh.
- Kết thúc sớm nhỉ. - Anh hỏi
- Em tập chưa quen. Mỏi tay chết được ấy.
- Tập nó nhiều là em sẽ cơ bắp hơn cả anh cho xem.
- Anh nhìn lại đi. Em mới là người to con ở đây nhé.
Anh cười
- Nãy giờ anh làm gì vậy? Em phá giấc ngủ của anh à?
- Không. Anh nằm suy nghĩ về Khát Máu. Hắn chín mười phần là Tề Quốc Đông.
- Sao anh khẳng định vậy?
- Lúc đánh hắn, anh và Ngọc nhìn rõ mặt hắn mà. Sau đó còn ra rừng tre đào mộ hắn. Trong mộ chỉ còn chiếc áo quan trống trơn.
- Vài trăm năm biết đâu...
Anh ngắt lời.
- Không! Dù xương có mục ruỗng thì cũng còn lại cát bụi. Đằng này chỉ còn lốt người đã nằm đó mà thôi.
- Vậy chúng đã bí mật quật mộ của Quốc Đông rồi cướp xác hay sao?
- Chắc chắn là như vậy rồi.
- Nhưng em thắc mắc một điều này.
- Điều gì?
- Em có mặt từ đầu đến cuối nên nhìn rất rõ. Khi hắn gϊếŧ ai đó là chỉ trong chớp mắt đã hút cạn máu của nạn nhân. Hắn thừa sức gϊếŧ tất cả trước khi anh về. Nhưng em thấy hắn cứ vờn vờn giống như chọn lựa. Thêm nữa là trường hợp giống như Tử Hương hay Tú Phương ấy. Hắn không gϊếŧ mà chỉ đánh thương. Cũng như vậy. Sao chỉ có Thiên Bình và Bích Huệ là bị hút máu. Trong khi Lam Lam và Kim Trường chỉ đơn thuần là gϊếŧ.
Anh im lặng ngẫm nghĩ hồi lâu.
- Anh nghĩ là sau khi hút máu hai người rồi thì hắn đã no. Lúc ấy thì gϊếŧ người chỉ là thú vui.
- Vậy những người còn lại sống sót là do may mắn sao?
- Anh chợt nghĩ hắn tới tìm anh hoặc Ngọc. Có lẽ là để khiêu khích.
- Nhưng sao khi thấy hai người hắn lại bỏ chạy?
- Vậy coi nó là may mắn đi. Tạm thời chúng ta chẳng ai địch nổi hắn đâu. Nhưng anh nghĩ hắn sợ lửa.
- Sao anh nghĩ vậy?
- Xưa kia Khởi Thần gϊếŧ hắn bằng lửa mà.
- Vâng. - Nhất Vũ ngập ngừng nói - Anh có tin tức gì của Liễu không?
- Thực ra anh biết cô bé ở đâu. Có điều nơi này không tới được.
Nhất Vũ ngồi bật dậy nhìn anh.
- Anh biết vợ con em đang ở đâu sao?
- Thì bọn nó sẽ mang Liễu về nhà thôi. Có điều anh không biết nhà hắn ở chỗ nào.
Thằng nhóc thở dài rồi lại nằm xuống.
- Anh cứ làm em giật mình.
- Nói không phải khen gì. Nhưng ở cùng chúng nó có khi còn an toàn hơn ở cùng chúng ta ấy chứ.
- Em nhớ cô ấy!
- Chúng không thể giữ người mãi đâu. Nay mai chúng sẽ trao trả người thôi mà.
- Vâng. - Nhất Vũ nói
- Ngủ đi. Sáng mai anh sẽ cho họp sớm. Nhân sự cần thay đổi vị trí nhiều đấy.
- Anh ngủ ngon. - Nhất Vũ nói rồi quay lưng nằm nghiêng theo tư thế ngủ quen thuộc
Anh im lặng suy nghĩ. Ngày mai anh phải tìm cách liên lạc lại với Tiểu Hồng. Tộc sói chắc chắn có cách khắc chế con quỷ này.