Muốn đến Vẫn Mạng sơn cốc phải đi qua nhiều nơi rất nguy hiểm, ví dụ như... nơi đám người Vân Ngạo Phong đang đứng.
Chỗ này là hang ổ của một loại yêu thú hung mãnh, tên là Thanh Linh Túc. Nghe tên tựa như một loài vật mỏng manh yếu đuối, nhưng ngược lại Thanh Linh Túc lại cực kỳ hung ác và cường hãn.
Hiện tại mấy người Vân Ngạo Phong đang bị một bầy Thanh Linh Túc bao vây.
Hình dáng của Thanh Linh Túc không lớn, còn có chút khả ái đáng yêu, tuy vậy sức tấn công của nó lại vô cùng cường đại.
Yêu thú Thanh Linh Túc một thân trắng tuyết, giỏi tấn công từ chính diện, không một bộ phận nào có độc. Cũng không giỏi ẩn núp hay tạo huyễn cảnh, nói chung dây là một giống yêu thú có thuộc tính bạch, dù có ở trong tình hình nguy cấp như thế nào cũng không chơi trò xấu sau lưng kẻ địch.
Nhưng Thanh Linh Túc có tính chiếm hữu cực cao, địa bàn của chúng bất cứ ai cũng không được đi qua hay đến gần, nếu có kẻ dám làm trái với quy tắc này thì chỉ có một con đường, đó là chết.
Bị một đàn Thanh Linh Túc bao vây, nhưng bọn hắn vẫn không sợ, trước đó Bạch dược sư có nói qua con đường để đến Vẫn Mạng sơn cốc. Còn đưa cho rất nhiều loại giải dược và độc dược, còn nói nếu gặp Thanh Linh Túc chỉ cần lấy ra Mạc Miên tán là có thể đuổi được chúng đi.
Trừ Liễu ăn bám Hi Hiên ra , tất cả mọi người ai cũng có hai lọ Mạc Miên tán, nể tình Liễu Hi Hiên ít nhiều cũng giúp sức cho bọn họ, Vân Ngạo Phong liền giở ra thuộc tính tốt bụng và thích lo chuyện bao đồng, đưa cho hắn ta một lọ Mạc Miên tán.
Nhưng sau đó lại bị Vô Ly giật lại, ném một lọ khác cho Liễu Hi Hiên, còn kèm theo một câu nói gây tụt hảo cảm của người khác: "Ngươi không xứng có được đồ của Tiểu Phong của ta!"
Liễu Hi Hiên chỉ biết bày ra dáng vẻ ủy khuất, giơ tay đón lấy Mạc Miên tán do Vô Ly ném qua, nói nhỏ một câu: "Lúc nào mở miệng cũng là Tiểu Phong của ta. Ngươi tưởng không ai biết Tiểu Phong là đệ đệ của ngươi hay sao? Mà khoe!"
Cứ nghĩ Vô Ly không nghe thấy, nào ngờ vừa dứt lời Liễu Hi Hiên liền bị Vô Ly vả cho một cái đau điếng: "Ngươi muốn chết hả?"
Sau đó vươn tay định giật lại Mạc Miên tán, nhưng Liễu Hi Hiên nhanh chóng dấu đi: "Của ta mà! À không, ngươi cho ta mà!
Vô Ly liếc mắt, hừ lạnh một tiếng.
Liễu Hi Hiên chỉ có thể quay mặt đi âm thầm khóc ròng, biết làm sao được, hai ngày nay lúc nào hắn ta cũng đi theo ăn bám, rồi bị Vô Ly đuổi đi nhưng lại cứ khóc lóc om sòm, nói không có chỗ nào để dung thân. Không còn cách nào khác, bọn họ phải dẫn theo cục nợ này.
Đầu óc của Liễu Hi Hiên lại giống như không được minh mẫn, có lúc điên điên khùng khùng, có lúc thích khoa trương phô bày thanh thế, trong khi địa vị của hắn ta còn thấp hơn nhiều so với đám người Vân Ngạo Phong.
Mà hệ thống từng nói trí lực của Vân Ngạo Phong thuộc hàng đần độn, nhưng hắn cảm thấy hệ thống nói sai lệch với thực tế một ngàn tám trăm dặm rồi, rõ ràng trong thời gian qua đầu óc của hắn còn thông minh hơn khi ở hiện đại nữa kìa, haizzz.... hệ thống đúng là không đáng tin mà...
Nhắc đến hệ thống mới nhớ, mấy ngày nay không nghe tiếng hệ thống lải nhải bên tai hắn, cũng không biết chạy đi đâu rồi.
Trở lại hiện tại...
Một đàn Thanh Linh Túc trắng trắng mềm mềm, à nhầm, hung hãn cường liệt đang nhe ra hàm răng trắng sắc nhọn, đôi mắt màu tím cảnh giác nhìn chằm chằm con vật kỳ lạ đang xâm chiếm lãnh thổ của mình.
(Tác giả: Thử tưởng tượng hình dạng của Thanh Linh Túc thật sự rất đáng yêu).
Trong phút chốc khi Mạc Miên tán được mở ra, một mùi hương không thể nói là dễ chịu bay ra, nhất thời bộ dạng hung dữ của Thanh Linh Túc liền biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt thuần thục nghe lời, nhưng ngay sau đó cả đàn lại đột nhiên chạy tán loạn khắp nơi.
Như bị thứ gì đó dọa sợ, một đàn Thanh Linh Túc moe moe con này đâm con kia, con kia đâm con nọ, nhìn thật sự rất muốn bắt về nuôi... Nhưng tiếc là nó quá cảnh giác đối với con người...
Còn mấy người Vân Ngạo Phong cũng không khá hơn là bao, đều bị cái thứ gọi là Mạc Miên tán này hành đến khuôn mặt tái nhợt, đầu mơ hồ phát ra tiếng ong ong.
Mạc Miên tán của Bạch dược sư căn bản không phải chỉ có tác dụng với Thanh Linh Túc, bây giờ ngay cả mấy người Vân Ngạo Phong cũng đều bị đầu độc rồi.
Mùi hương trong lọ bay ra hết liền tiện tay vứt nó xuống đất, hắn lại không nhịn được mà nôn một trận, thấy thế hai người Vô Ly và Vân Tuân Vũ tiến lên, đồng thời vươn tay vuốt vuốt lưng cho hắn: "Tiểu Phong, đệ không sao chứ?"
Cả hai dùng ngữ điệu quan tâm nói.
Còn hắn..., khi nghe đến giọng của Vân Tuân Vũ liền nhớ đến lần trước, nôn ra càng dữ dội hơn.
Nhưng Vân Ngạo Phong đâu biết lần trước là y muốn tốt cho hắn nên mới..... khiến hắn nôn đến thần trí không rõ ràng....
Mà lúc đó hắn vô tình hít phải khí độc mà đám rắn kia thả ra, nhưng y đã khiến hắn nôn sạch hết rồi, chỉ tội cho khí độc chưa kịp xâm nhập mà đã bị đẩy ra ngoài, hơn nữa còn là bị đẩy ra một cách mạnh bạo không thể mạnh bạo hơn.
Khí độc chỉ biết khóc ròng...
Vô Ly liếc mắt nhìn Vân Tuân Vũ một cái, sau đó cố tình vấp chân, cả người nghiêng sang đẩy mạnh y phải lùi xa ba bước.
Còn hắn thì chẳng biết gì, chỉ chú tâm vào công việc nôn và nôn của mình.
"Đệ không sao chứ?" Vô Ly lại hỏi!
Công cuộc nôn mửa đã hoàn thành, Vân Ngạo Phong lấy tay lau nhẹ khoé miệng, mới nói: "Khụ! Đệ không sao!"
Giương mắt lên nhìn, đám người kia nhìn Vô Ly với ánh mắt mặt dày không biết xấu hổ đệ nhất thiên hạ.
Vô Ly còn lâu lắm mới thèm để ý!
Sau đó họ lại đi theo phương hướng mà Bạch dược sư chỉ, đi khoảng nửa canh giờ thì đến một cái sơn động.
Vân Tuân Vũ: Tiểu Phong là của ta!
Vô Ly: Là của ta!
Vân Ngạo Phong: Không của các huynh đâu, ta là của mụ tác giả! nhào vào lòng tác giả.
Tác giả:??? Ủa, chuyện gì đang diễn ra vậy? thắc mắc ôm lấy Vân Ngạo Phong, vẻ mặt ngu ngơ.
Vân Tuân Vũ / Vô Ly: Mụ tác giả thối tha! xẹt xẹt - ánh nhìn điện giật.
Tác giả: Aaa, ta vô tội mà, Phong Phong, ngươi mau bỏ ra!
Vân Tuân Vũ / Vô Ly: Hử, ngươi vừa gọi Tiểu Phong là gì? muốn ăn tươi nuốt sống tác giả.
Tác giả: Không không không không..., Vân Ngạo Phong đồ chó chết! hét lớn.
Vân Tuân Vũ / Vô Ly: Hả! Ngươi còn dám nói Tiểu Phong như vậy? nhào vô bóp cổ tác giả.
Tác giả: Khụ khụ..., mau... cứu....ta.... với!....một cái chết nhục nhã vì.... điều gì?