"Ngày... tháng...năm...
Bầu trời hôm nay u ám đến lạ lùng. Lá vàng đã không còn rơi mà thay vào đó là những chiếc lá khô héo úa. Làn gió cũng không còn mạnh nữa mà nó chỉ thấp thoáng vụt qua.
Đâu còn những ngày chim hót, đâu còn những ngày hoa cười phơi mình dưới nắng nữa. Nơi đây chỉ còn tôi, riêng tôi mà thôi.
Mở cánh cửa, tôi bước vào căn nhà ngói nhỏ, màu tối đó cũng chẳng giảm đi chút nào. Nhìn thấy hình bóng mình hiện lên mờ ảo dưới đất tôi cười nhạt, lê bước chân mình vào. Thân thể tôi như đã hòa chung vào trong bóng tối. Cái mùi ẩm ướt đó đã dần len lỏi vào cánh mũi tôi. Thật ngột ngạt khi những màn bụi cố bám dính lên đôi bàn tay tôi khi tôi chạm vào mọi thứ xung quanh mình.
Xé tan chiếc rèm mỏng manh ngoài cửa sổ, một chút ánh sáng mới rón rén vào. Những tia sáng đã ánh lên hàng ngàn hạt bụi bám vào tôi.
Ngày...tháng...năm...
Cái cảm cô đơn này thật đáng ghét, tôi muốn ra khỏi đây nhưng không được, tệ thật...
Ngày...tháng...năm...
không ổn rồi, dạo này tôi đang bị làm sao vậy, sao lại khó thở và mệt mỏi như vầy...
....
Ngày... tháng... năm
Tôi đi đ... "
Gấp cuốn sổ đã ngả màu, Phi Long liền nhẹ nhàng bước đến bên căn phòng phía cuối hành lang. Cái mùi ẩm mốc ở nơi đây đang hoành hành và khiến anh khó chịu, hất đôi bàn tay, cái căn nhà tưởng như địa ngục này bỗng chốc sáng bừng lên. Trước mặt anh bây giờ cái cái cánh cửa màu xanh rêu cũ kĩ. Nhưng thật lạ, cái núm tay cầm lại sạch bong không một hạt bụi.
Vừa nhìn, anh vừa đưa bàn tay tiến dần tới cái núm cửa, chợt một dòng suy nghĩ bỗng vụt ngang đầu anh:- Không phải..., cô ấy đã trốn ra Trái Đất rồi sao?
Nghĩ rồi anh liền đẩy cánh cửa, nhưng thật lạ căn phòng đó không còn nữa mà hiện ra trước mắt anh là một tòa lâu đài nguy nga. Vua Santan bỗng nhiên xuất hiện như một cơn gió lạnh hiện trước mắt mắt anh, đôi mắt ông ánh lên nhưng tia đỏ dữ dằn với vẻ mặt nghiêm nghị.
-Phi Long, ta đã dặn con như thế nào con còn nhớ chứ.
-Dạ thưa vua cha, con vẫn nhớ, nhưng có điều là...
-Điều gì, con còn muốn gì hơn nữa, ta không cần con phải làm gì cho ta, ngoại trừ việc quên tất cả mọi thứ về con bé đó. Ta hy vong con có thể hiểu ra, nếu không con biết hậu quả là gì rồi đấy.
-Nhưng, thưa...
Chưa kịp nói những suy nghĩ của mình thì cha đã biến mất. Phi Long ngậm ngùi đứng dậy và bước ra khỏi tòa lâu đài nguy nga đó.
Tâm hồn anh bây giờ như tảng đá đè, nặng trĩu và khó chịu. Anh bỏ mặc mọi thứ và thả mình trên không trung. Anh cố tình làm mình nhẹ như những đám mây kệ gió thổi về đâu. Ước gì anh là một người bình thường, uớc gì anh được tự do và ước gì... anh được yêu. Đôi môi anh chợt nở nụ cười, anh nhớ cô bé đó-hồn nhiên và trong sáng. Một viên ngọc đẹp và sáng đã không được dũa mà lại bị vùi dập.
Dường như anh đang mơ, những giấc mơ mà anh luôn muốn thành sự thật. Anh đang vui cười, anh đang chơi trốn tìm cùng cô bé đó. Anh đang nhẩm lại bài hát mà anh và cô đã từng ca:
" Nắng mưa là chuyện nắng mưa
Dù thế gian có ra sao thì chúng ta mãi bên nhau.
Dù mặt trời không mọc thì vẫn còn mặt trăng sưởi ấm, hay mùa đông giá rét đã có hơi ấm này đây...."
---------------------------------------------
Tôi tựa vào một cái cây và ngắm ánh trăng của Trái Đất, công nhận là nó cũng sáng và đẹp như ở thế giới của tôi. Bầu trời hôm nay thật là trong và rỗng. Nhưng tự nhiên sao trong tôi lại có một cảm giác buồn đến vậy. Hay tại vì tôi đang nhớ một ai đó. Một người đã từng cùng tôi hát bài hát...
" Nắng mưa là chuyện nắng mưa.
Dù thế gian có ra sao thì chúng ta mãi bên nhau.
Dù mặt trời không mọc thì vẫn còn mặt trăng sưởi ấm, hay mùa đông giá rét đã có hơi ấm này đây...."
Bỗng nhiên bầu không gian trước mắt tôi rung chuyển, không còn là mặt trăng của trái đất nữa mà là vườn hoa của thế giới phép thuật. Ôi lạ thật, sao tôi lại bị kéo vào đây.
-Này đến bao giờ cậu mới hát đúng nhịp hả Phi Long, cậu mà không hát đúng là tớ nghỉ chơi với cậu luôn đó.
Là tiếng của một đứa bé gái nhưng mà đứa bé gái đó không phải là tôi sao?
- Cậu cũng biết là tớ không có năng khiếu hát mà.
-Thôi được rồi, vậy chúng ta chơi trò khác đi, nhưng cậu phải hứa dù thế nào cậu cũng phải hát đúng đấy, tớ không muốn bị thua trong lần biểu diễn tới đâu.
-Được rồi mà, tớ hứa...
---------------------------
Tú đứng từ trong nhà nhìn ra phía ngoài cửa sổ, anh chợt nghĩ:
"K ia chả phải là cái con ma suốt ngày lẽo đẽo theo anh sao? Lại tựa cây ngắm trăng à? Kể ra cô ta cũng có tâm hồn nghệ sĩ đấy".
Cười nhạt, anh định bỏ vào trong nhà. Nhưng khi quay mặt đi thì anh vô tình thấy trên đôi mắt của cô ánh một thứ gì đó lấp lánh. Nghĩ rồi anh nhẹ nhàng tiến đến chỗ đó. Và rồi chợt nhiên thứ lấp lánh đó rớt xuống đất và tan biến.
-Là nước mắt ư?