Chúng tôi kinh ngạc.
Những lời Mạnh vừa nói giống như mồi lửa thiêu cháy suy nghĩ của tôi, khiến đầu óc tôi bỏng rát. Chuyện này vẫn chưa kết thúc sao, quỷ nào nữa, tôi nhớ trước giờ chỉ có một con quỷ bám theo tôi thôi mà.
- Quỷ nào? Mày thấy cái gì vậy? – Tôi nắm chặt vai Mạnh, hỏi.
Đột nhiên mặt cậu ta nghệt ra, hai mắt nhìn tôi chằm chằm, lỗ đồng tử giãn cực đại. Đây là ý gì, trong một sách tâm lý học tôi từng đọc qua, hiện tượng này xảy ra khi một người hoặc sợ hãi tột độ hoặc vui mừng tột độ, thằng Mạnh chắc chắn đang rơi vào trạng thái sợ hãi, nhưng cái gì khiến cậu ta khủng hoảng tới vậy?
Ngay lúc đó, Mạnh từ từ nâng tay lên, ngón tay chỉ qua vai tôi, miệng lắp bắp.
- Là nó, nó… nó… nó đang ở đây.
Tôi lập tức quay lại phía sau, bên đó là giường của tôi. Không có gì cả. Lướt mắt khắp phòng, tôi thấy mọi thứ đều bình thường, ngay tới một bóng đen còn không có, ngoài bọn tôi ra Mạnh đã thấy gì?
- Tao có thấy gì đâu, đừng dọa tao – Tôi ngoải mặt nhìn Mạnh.
Nhưng mặt cậu ta càng lúc càng xám lại, có thể thấy cả những đường gân nổi lên hai bên thái dương thằng ấy. Bàn tay đang chỉ kia run lên dữ dội, mặc cho tôi lay mạnh thế nào, cậu ta vẫn chết lặng.
Két… Két.. Kéttt
Cạch!
Cửa sổ sau lưng tôi từ từ mở ra, là gió, hay còn là cái gì khác, mồ hôi lạnh toát đầy lưng tôi, biểu cảm của thằng Mạnh khiến tôi không dám quay đầu lại, tới nuốt nước miếng tôi cũng thấy khó khăn.
- Nó vào phòng rồi – Thằng Mạnh buông một câu lạnh lẽo.
Cái gì vào phòng? Tôi muốn hỏi, nhưng cổ họng đã nghẹn cứng, căng thẳng khiến tôi nắm chặt hai bàn tay giữ Mạnh lại, giống như tôi sắp bóp nát vai cậu ta ra vậy.
Mắt thằng Mạnh dao động, nhãn quan chuyển từ bên trái sang bên phải, rồi liếc gần tới mặt tôi. Sao lại nhìn tôi như vậy, đừng nhìn, tôi thầm gào lên. Cùng lúc tôi bỗng thấy người mình nặng trịch, hai chân run lên, cảm giác không đứng vững nữa. Thằng Mạnh mấp máy miệng, tôi nhìn theo và cố đoán xem cậu ta đang nói gì, mất vài giây tôi mới hiểu hết ý cậu ta:
NÓ BÁM TRÊN LƯNG MÀY KÌA.
Tim tôi rơi bịch một cái trong ngực. Nó đang bám trên lưng tôi, nó muốn làm gì, giết tôi sao? Không được, tôi chưa muốn chết. Đầu tôi bất giác quay sang bên phải, hai tay chầm chậm buông vai thằng Mạnh ra, tới lúc này rồi, nếu bắt buộc phải giáp mặt với con quỷ kia, tôi sẽ đánh lại nó. Nó chạm được vào người tôi, tôi cũng sẽ dùng nắm đấm để chạm vào nó.
Huỵch!
Tôi vừa rời mắt khỏi thằng Mạnh, đột nhiên hai tay cậu ta vung tay lên và đẩy một cái thật mạnh vào người tôi, cú đẩy đột ngột khiến tôi không kịp phản ứng. Hai chân lập tức nghiêng về phía sau và cả người đổ ập xuống. Tới tận lúc lưng chạm xuống sàn, tôi còn không biết có chuyện gì đang xảy ra, chỉ đột nhiên cảm thấy cơn đau chạy từ xương cụt tới tận óc.
Diễn biến nhanh tới mức hai người kia cũng phải giật mình, chớp mắt đã thấy tôi nằm quằn quại dưới đất. Duy vội vàng cúi xuống đỡ tôi dậy, nhưng vì đau quá nên tôi chưa ngồi lên ngay được. Thằng Mạnh lúc này bỗng chạy đi đóng hết các cửa sổ lại, sau đó cậu ta lao ra cửa chính, vặn khóa và kéo cái ghế ra chắn ngang cửa. Khi cảm thấy phòng đã hoàn toàn kín kẽ, Mạnh dừng lại, hai mắt cậu ta nhìn xung quanh đầy cảnh giác.
- Mày thấy ổn chưa? – Lúc này Cường mới tiến tới hỏi thằng Mạnh.
- Mày không thấy chuyện gì vừa diễn ra đâu. Con quỷ kia đã chui vào phòng bằng cửa sổ, … Nó bò lên tường, tới trên đầu thằng Minh thì nhảy xuống. Sau đó, … Nó bám lên lưng thằng Minh rồi chĩa cái mặt đầy lỗ về phía tao, mặt đối mặt với tao,… Mẹ kiếp, nó hình như đang nhắm vào tao – Mạnh kể lại với vẻ mặt hốt hoảng.
- Mày thấy gì không? – Duy liền quay sang hỏi tôi.
- Không. Tao… - Tôi lắc đầu, bản thân tôi cũng đang tự hỏi, tại sao hai chúng tôi cùng nhỏ nước mắt trâu, mà chỉ có một mình thằng Mạnh thấy những thứ kỳ quái đó.
- Vậy giờ nó đâu rồi? – Cường lại hỏi.
- Lúc tao đẩy thằng Minh, con quỷ đột nhiên biến mất, như là nó vừa tan vào không khí vậy – Dứt lời Mạnh nhìn quanh, cảm giác hoang mang lan tỏa khắp phòng.
- Không phải ông thầy bùa kia đã diệt được con quỷ đó rồi sao? – Duy bỗng nổi cáu, cậu ta bước lên túm lấy tay Mạnh, hỏi.
- Sao tao biết được – thằng Mạnh giằng ra – chuyện này không phải do tao, tất cả đều là lỗi của thằng Minh, tất cả là lỗi của mày.
Ngay lập tức thằng Mạnh lao tới túm cổ tôi, khi đó tôi vừa mới đứng được dậy, còn chưa kịp định thần thì đã bị thằng ấy chồm tới, một lần nữa đẩy tôi ngã ngửa trên sàn, sức nặng của thằng Mạnh cùng với hai bàn tay gồng lên đè cả người tôi xuống nền gạch. Toàn thân tôi tê liệt trong giây lát, cổ còn không thể hít thở nổi, tưởng như tôi sắp chết ngạt đến nơi rồi. Dùng hết sức bình sinh, tôi cố gỡ hai bàn tay đang thít chặt lấy cổ mình, Cường và Duy cũng rất vất vả để lôi thằng ấy xuống khỏi người tôi.
- Bình tĩnh, mày làm gì vậy, thằng Minh bị thôi miên, chính mày cũng biết điều đó, chuyện này đâu thể trách nó được – Dũng gào lên và hất bàn tay đang bóp nghẹt cổ tôi ra.
Cho tới khi tôi hoàn toàn thoát khỏi thằng Mạnh, cả người tôi đã đẫm mồ hôi, tim phổi thi nhau hoạt động, trong một thời gian ngắn mà tôi liên tục chết đi sống lại hai lần, có bao nhiêu sức lực đều đã dốc ra bằng hết. Nhìn lại thằng Mạnh cũng đang ngồi thở hồng hộc bên kia, miệng lẩm bẩm câu gì nghe không rõ.
Chúng tôi để cậu ta ngồi như vậy một lúc, tôi thầm nghĩ, có phải đó là phản ứng phụ sau khi sử dụng nước mắt trâu. Đáng nhẽ tôi và cậu ta phải cùng nhìn thấy con quỷ kia xuất hiện, nhưng hiện tại chỉ có mình cậu ta thấy, tôi thì hoàn toàn không. Điều này rất bất thường, nếu vì thế mà Mạnh bị ảnh hưởng, vậy đúng là do tôi đã hại cậu ta. Càng để lâu tình hình sẽ càng khó để giải quyết, đợi trời sáng tôi sẽ tới nhà ông thầy bùa kia, hỏi ông ta cách hóa giải tác dụng của nước mắt trâu.
Những chuyện xảy ra quả thực phải trách tôi, lúc đó tôi đã rất tập trung, tới trước khi ngửi thấy mùi lạ, tôi vẫn tỉnh tảo, sau đó thì tôi thực sự không nhớ gì nữa. Theo như lời Duy kể thì quãng thời gian tôi bỏ quên đó, là do tôi bị thôi miên, chắc chắn đây không phải trường hợp cá biệt, ông thầy bùa kia phải biết sẽ có chuyện như vậy xảy ra. Không đời nào một con quỷ lại dễ dàng lọt bẫy mà bản thân nó không có một chút phòng bị gì cả.
- Tao thấy một chuyện rất vô lý, ông thầy bùa kia phải biết con quỷ sẽ tìm cách đánh lừa tao, nó dùng mùi để thôi miên thì tao biết tránh thế nào, không được động đậy, không có gì che chắn, chẳng lẽ bắt tao ngừng thở - Tôi nói.
- Không phải chỉ có vậy đâu, tao còn để ý, ông thầy bùa chần chừ rất lâu mới quyết định cứu mày, lúc con hình nhân kia bắt đầu chuyển động, ông ta hoàn toàn không bất ngờ, thậm chí nếu tao không liên tục giục ông ấy nghĩ cách, chắc ông ấy sẽ để con quỷ kia bắt mày đi luôn – Duy lúc đó đứng bên cạnh ông thầy bùa, cậu ta là người rõ nắm nhất tình hình của ông ấy, có vẻ như lão già còn âm mưu chuyện gì nữa chứ không đơn thuần là muốn cứu tôi.
- Đúng, mày còn nhớ lúc ông ta nhận ra lá bùa này không? – Vừa nói tôi vừa lấy lá bùa trong túi ra, giờ tôi giữ hai lá, một lá dưới mộ cô gái và một lá của ông thầy bùa đưa lúc làm phép – Ông ta nói đó là bùa trấn hồn của một cổ thuật, cái gì mà hồi sinh người chết bằng cách lấy mạng một người sống thế vào, tao thấy chuyện này mờ ám lắm.
- Ý mày là cái chết của cô gái liên quan tới tộc người Hoa ấy sao? – Cường hỏi.
- Không phải chỉ liên quan, tao nghi ông thầy bùa kia biết về cái chết của cô gái đó, thậm chí chính lão ta là người tham gia chôn sống cô ấy nữa – Tôi đáp.
- Tao vẫn chưa hiểu lắm – Duy nhìn tôi nói.
- Để tao giả thiết cho bọn mày nghe, cổ thuật đó bị cấm cách đây một thời gian, cô gái bị chôn sống ở mười sau năm trước, có thể khi đó cổ thuật kia vẫn còn được sử dụng. Bà già bán hàng nước có nói với tao, dòng họ nhà thầy Vương nổi tiếng mấy đời làm nghề bùa chú, vậy mười sáu năm trước, người chủ trì nghi lễ này nếu không phải là lão ta thì cũng là bố của lão. Chính lão cũng nói là nghi lễ đã thất bại, là do bọn họ không biết người bị bắt làm vật tế không phải là trinh nữ - Tôi nói thật chậm dãi cho những người xung quanh hiểu hết ý của mình.
- Có một điểm tao muốn hỏi, vì sao lại là cô gái này? – Duy hỏi tiếp.
- Là cô ấy bị bắt cóc – Tôi buột miệng trả lời.
- Không, là bị bán – Cường lập tức phủ định.
- Mày nhớ được điều gì sao? - Tôi kinh ngạc nhìn cậu ta.
- Trong mơ, khi tao bị rượt đuổi, tao chỉ nhớ là những người phía sau không phải người dân tộc, tao cảm thấy cô gái ấy hoàn toàn xa lạ với những người đó. Cho tới khi có người đưa cô ấy vào viện, trong những người tới gây áp lực, chỉ có một người duy nhất cô gái nhận ra, là “bá Phúc”, hình như là bác của cô ấy, lúc này ông ấy mặc đồ dân tộc, còn những người phía sau lại mặc trang phục khác, rõ ràng bọn họ không phải người cùng một nhà. Tao không rõ lắm về kiểu quần áo dân tộc, nhưng tao chắc rằng, cô ấy đã bị chính người bác của mình bán đi – Cường chậm dãi kể.
- Chuyện cô ấy không chồng mà chửa có khi chỉ là lời đồn để giấu đi nguyên nhân thật sự dẫn đến cái chết của cô ấy. Nhưng thực tế là cô ấy đã mang thai, liệu có bao nhiêu người biết được điều này? – Tôi nói.
- Có phải chính bố mày đã đồn ra ngoài chuyện cô ấy không chồng mà chửa nên mới bị chôn sống không? – Duy chợt quay sang hỏi Cường.
- Không, tao không nghĩ ông ấy lại làm vậy. Nhưng chắc chắn ông ấy là người duy nhất biết cô gái có thai, không ngờ cô ấy lại bị phát hiện, bố tao có thể đã nghĩ do ông ấy mà cô gái phải chết. Sau đó ít lâu, bố tao đã xin nghỉ việc ở bệnh viện, khi trở về, bố tao trở thành một người trầm tính, vì không thể tiếp tục làm việc kiếm sống, bố đã ly dị mẹ tao, và bỏ đi. Tao cũng mất liên lạc với bố kể từ ngày đó – Cường nói.
Cảm xúc bộc phát khiến cho cậu ta phải ngừng lại, có thể hiểu là người bố trong suy nghĩ của Cường không phải người tệ bạc, cho dù ông đã bỏ mẹ con cậu ấy đi. Ngẫm nghĩ một lát, Cường lại nói:
- Còn một chuyện nữa, lúc bị chôn sống, ngoài cảm giác hoảng sợ ra, cô gái dường như còn rất đau đớn.
- Thì cô ấy đang bị thương do ngã từ trên đồi xuống mà – Duy nói.
- Không, là tao không nhìn, không nghe, không khóc được, tất cả những giác quan trên mặt giống như bị bịt kín. Chỉ biết là dưới mộ rất lạnh, không chỉ trên người mà là cả khuôn mặt đều đau đớn, tay thì đã bị bó chặt lại, tao không thể sờ hay chạm vào những vết thương của cô gái được.
Tôi nhìn vẻ mặt bất lực của Cường, giống như chính cậu ta là người chứng kiến toàn bộ sự việc, vì thế mà cảm giác không thể cứu giúp được cô ấy làm cho lương tâm Cường chịu giằng vặt.
Chuyện này không chỉ khiến cho một người rơi vào bi kịch, nó kéo theo rất nhiều những bi kịch liên quan khác. Bố thằng Cường có thể đã phải chịu đả kích rất lớn, ông ấy là một bác sĩ, việc của ông ấy là cứu người, dù ông ấy có không chấp nhận chuyện cô gái kia mang thai, thì tới cùng ông vẫn cố gắng cứu chữa cho cô ấy. Thằng Cường bỗng nhiên mất đi một người bố, chắc khoảng thời gian đó đối với cậu ta rất khó khăn. Gia đình tan vỡ, bố mẹ ly tán, ai nghĩ được Cường của ngày hôm nay đã từng phải chịu nhiều đau thương trong quá khứ như vậy.
Cả tôi nữa, bi kịch hiểu nhầm, tôi vẫn chưa tìm ra mối liên hệ giữa mình và chuyện này. Phải có nguyên nhân nào đó khiến tôi trở thành người trong cuộc, dù là nợ mạng hay duyên tiền kiếp thì tôi vẫn không hiểu. Mọi người đều là vì chuyện cô gái bị giết ở kiếp này mà trở thành nạn nhân bất đắc dĩ, sao mỗi mình tôi là dây dưa từ kiếp trước, làm gì có chuyện trùng hợp tới như vậy.
- Vậy mày có hướng giải quyết cho chuyện này chưa? – Duy hỏi.
- Tổng kết lại thì chúng ta đã biết được nguyên nhân cái chết của cô gái, tao định khi trời sáng sẽ đi tới nhà lão thầy bùa kia một chuyến, trước là tìm cách giải quyết việc của thằng Mạnh, sau là thử xác minh xem có đúng nguyên nhân cái chết của cô ấy là như vậy không.
- Khó đấy, mày nên xem thái độ của lão ta, có thể lão sẽ dè chừng mày từ sau chuyện đêm qua, hay để tao đi cùng mày – Cường nói.
- Không được, tình hình thằng Mạnh đang như vậy, mày chưa đi làm thì ở nhà trông nó, chỉ mấy tiếng nữa là trời sáng rồi, đi ngủ chút đi, mọi người cũng vất vả cả đêm rồi.
Vừa nói tôi vừa nhìn thằng Mạnh, bây giờ có vẻ cậu ta đã bình tĩnh hơn, cuộc nói chuyện vừa rồi giữa chúng tôi, Mạnh lúc nghe lúc không, tôi vẫn thấy một nỗi sợ hãi thường trực trên khuôn mặt cậu ta. Mẹ kiếp, chuyện này bỗng dưng rối tung lên, lúc trước tôi bị ma ám nhưng không trực tiếp nhìn thấy hình dạng nó, nghĩ lại mới thấy chưa có gì đáng sợ. Như Mạnh thì khác, cậu ta nhìn thấy con quỷ ấy không chỉ một lần, nó ám ảnh trong suy nghĩ cậu ta, nếu tình hình kéo dài, có khi Mạnh sẽ phát điên mất.
- Mày cứ yên tâm mà ngủ, đợi trời sáng tao sẽ đi tới nhà ông thầy bùa kia nghĩ cách giúp mày – Tôi vỗ vai Mạnh, cậu ta chỉ nhìn tôi, trong ánh mắt thất thần, tôi thấy hình ảnh của mình phản chiếu, nhưng tôi không nhận ra chính mình trong đó. Kia là một khuôn mặt không phân biệt đâu là mắt mũi, chỉ thấy trên đó toàn những lỗ đen lớn nhỏ, trông rất giống một cái tổ giòi.
Và Mạnh bỗng mỉm cười, không phải vui mừng vì lời nói vừa rồi của tôi, cơ mặt theo khóe miệng giãn ra tạo thành một nụ cười âm hiểm, nửa như hằn học nửa như vô cảm. Tôi không dám nhìn lâu, từ sâu trong tiềm thức tôi vẫn luôn âm ỉ một nỗi sợ hãi, không phải ma quỷ mà chính con người, con người mới là thứ đáng sợ nhất.
Trời sáng rất nhanh, không ngủ được nên cứ một lát tôi lại nhìn đồng hồ, tới hơn năm giờ thì bên ngoài đã có nắng và tiếng chổi xoèn xoẹt dội lên tứ phía. Có vẻ mọi người trong phòng đều rất mệt, ai cũng ngủ say, tôi lặng lẽ ngồi dậy, thầm nghĩ nếu tới khu người Hoa sớm có thể sẽ gặp bà già bán hàng nước kéo xe hàng đi qua. Lúc đó nói khó với bà ấy một câu, nhờ dẫn vào nhà lão thầy bùa kia lần nữa, chuyện tiếp tùy cơ ứng biến.
Hiếm có hôm nào mà tôi ra khỏi phòng sớm như vậy, không khí tươi mát bên ngoài làm dịu đi những căng thẳng trong tôi, tia nắng mới nhú qua hàng cây, đem theo sương đêm dần tan và bầu trời mỗi lúc một quang đãng. Đây sẽ là khởi đầu cho một ngày tốt đẹp, tôi bỗng thấy lòng mình nhẹ nhõm đi rất nhiều, biết đâu chỉ hôm nay thôi mọi chuyện sẽ kết thúc. Khi tôi trở về, thằng Mạnh sẽ lại nói chuyện với tôi như bình thường, và những khúc mắc trong lòng tôi cũng được giải đáp hết.
Biết đâu…
Đi được nửa đường xuống thị trấn, tôi bắt gặp bà già cùng cô cháu gái đang theo xe kéo đến công ty. Tôi lập tức gọi họ, bà già thấy tôi thì cười cười, có vẻ như bà ấy rất bất ngờ khi gặp tôi vào buổi sáng sớm thế này. Sau đó bà già có hỏi chuyện tôi đêm qua thế nào, tôi chỉ kể qua loa cho bà biết đã xảy ra những gì, và giờ tôi cần quay lại nhà ông thầy bùa đó giải quyết một số vấn đề nữa. Tôi cũng nói luôn là muốn nhờ bà già dẫn tôi tới đó, một phần vì khu người Hoa không dễ vào, một phần cũng vì tôi không nhớ đường.
Bà già thấy tôi ăn nói thật thà, ban đầu còn bảo đi với bà ấy tới cổng công ty dọn hàng, xong tiện cháu gái kéo xe về thì đi cùng, nhưng tôi nhất định đòi đi bây giờ, bạn tôi đang đợi ở nhà rồi, chuyện này rất nguy cấp. Nghĩ một lát, bà già mới nói với cháu gái, bảo cô ấy mau dẫn tôi tới nhà thầy bùa, sau đó nhanh nhanh chóng chóng tới dọn hàng với bà ấy. Tôi mừng lắm, nghĩ biếu bà ấy ít tiền, nhưng đưa ra thì bà ấy không nhận, cũng không biết làm thế nào, vội vàng cảm ơn mấy câu rồi theo chân cô cháu gái đi vào thị trấn.
Cô gái này dáng người không cao nhưng đầy đặn, mặt mũi hoạt bát, trông cũng ưa nhìn lắm. Bỗng tôi loáng thoáng nhận ra hình dáng này có nhiều nét quen mắt. Tôi đã từng thấy một người, tuổi trạc cô ấy, khuôn người cũng thấp nhỏ như vậy, nhưng sao ấn tượng về cô gái đó lại mờ nhạt lúc có lúc không trong trí nhớ tôi.
Thêm nữa, cô gái mà tôi vừa nhớ đến khiến cảm xúc của tôi trùng xuống, thực sự tôi cảm thấy buồn, cùng một chút tiếc nuối. Giống như tôi đã đánh rơi mất một đoạn tình cảm với cô ấy trong quá khứ, bản thân tôi có thể đã quên đi, nhưng trái tim tôi thì vẫn nhớ, bất chợt nhận ra nhưng không tìm được mình đã để mất ở đâu.
Tôi sẽ cứ nghĩ miên man như vậy, nếu cô cháu gái bà già không gọi tôi. Ngẩng mặt lên đã thấy mình đứng trước cổng nhà ông thầy bùa, tôi vội cảm ơn cô gái và nhìn theo bóng cô ấy biến mất sau ngõ rẽ, trong lòng vẫn âm thầm suy nghĩ, là ai mà khiến tôi day dứt như vậy. Nhưng dẹp mấy chuyện tình cảm ấy đi, giờ tôi phải gặp được thầy Vương, giải quyết vấn đề của thằng Mạnh mới quan trọng.
Tôi gõ cửa, đợi một lúc lâu không thấy động tĩnh gì ở bên trong, đang là sáu giờ, có phải tôi đến sớm quá, ông thầy bùa cùng gia nhân nhà ông ấy chưa ai dậy không. Trước mắt tôi vẫn đang phải nhờ cậy ông ta, không nên quá hấp tấp, chờ được thì nên chờ, người cũng không một bước chạy thoát được. Nghĩ vậy, tôi kiên nhẫn ngồi đợi, đợi được mười phút tôi lại gõ cửa, ba lần liên tiếp đều không thấy tiếng ai ra mở.
Giờ này mọi người chắc phải dậy hết cả rồi, tôi nghĩ không ổn, lần gõ cửa tiếp theo tôi đập thật mạnh, vừa đập cửa vừa réo gọi người bên trong. Ầm ỹ tới mức mầy nhà hàng xóm quanh đấy phải ngó nhìn tôi, mặc kệ bọn họ, việc của tôi quan trọng hơn, không gặp được ông ta tôi sẽ trèo luôn tường vào xem thế nào.
May sao cuối cùng cũng nghe thấy tiếng chốt cửa lạch cạch ở bên trong, cửa vừa hé mở, lão Trư ló mặt ra, trông chú ta giống như vừa bị dựng từ trên giường dậy. Thấy người, tôi lập tức hỏi:
- Chú Tượng, còn nhớ tôi không, tối qua tôi cùng vài người bạn tới nhờ vả chỗ thầy Vương đây.
- Nhớ, nhưng mà sao vậy? – Lão Trư gật gật đầu.
- Thầy Vương dậy chưa chú, tôi có một chuyện cần nhờ ông ấy giải quyết.
- Không có, ông ấy đi ra khỏi nhà từ đêm hôm qua, sau khi các cậu rời đi, tới giờ vẫn chưa thấy về luôn - Lão Trư bỗng xua xua tay.
Nghe tới đây tôi bỗng chột dạ, không xong rồi, nếu như ông thầy bùa ấy chưa về, chuyện của thằng Mạnh giải quyết thế nào.
- Ông ấy đi đâu vậy, chú có biết khi nào ông ấy về không?
- Ông ấy không dặn là đi đâu, cũng không nó bao giờ về, có chuyện gì chiều hãy quay lại.
- Chuyện này gấp lắm, người bạn của tôi, sau khi cậu ấy nhỏ nước mắt trâu thì nhìn cái gì cũng thấy ma quỷ, chú có biết cách nào giải trừ hết tác dụng của thứ nước ấy không? – Tôi níu tay lão Trư hỏi.
- Không biết, tôi chỉ là người làm thôi, không biết cái gì là nước mắt trâu với giải trừ đâu.
Nói rồi lão Trư gạt tay tôi ra, vẻ mặt của lão ta khiến tôi điên người, giống như những chuyện xảy ra giữa chúng tôi và nhà lão ấy chẳng liên quan gì đến nhau. Rõ ràng cũng là người làm, theo thầy Vương học đạo đã không ít, vậy mà hỏi tới cái gì cũng không biết, chẳng phải quá vô lý sao.
Tôi vội vàng rút ra hai trăm nghìn, nhét vào tay lão Trư, không quên xuống giọng nài nỉ:
- Chú à, tôi thực sự rất cần gặp thầy Vương, còn chần chừ thêm nữa, chắc bạn tôi có chuyện mất, chú coi như giúp tôi một lần.
- Tôi không phải là không muốn giúp cậu, thầy Vương đi đâu sao tôi biết được, cậu có muốn chờ thì cứ chờ ở ngoài thôi, ông ấy mà có nhà thì tôi sẽ dẫn cậu đi gặp ngay, chờ ở đây cũng đâu được tích sự gì, chi bằng cậu cứ về xem bạn cậu thế nào, tới chiều rồi quay lại vẫn được mà. Thôi đi về đi – Lão Trư đẩy trả tôi tiền, trợn mắt lên vừa đẩy tôi khỏi cửa vừa nói nhanh như đuổi.
Cửa lớn lập tức đóng lại, giờ thì không xong rồi, tôi phải làm thế nào đây, chờ ở đây sao, biết bao giờ lão thầy bùa kia mới về. Mà lão ta đi đâu, ngay sau khi chúng tôi rời khỏi đây, lão cũng bỏ ra ngoài, hành động của lão ấy có liên quan gì tới chúng tôi không, ôi mẹ ơi, tôi nóng hết người rồi. Nghĩ mãi cũng không ra cách, tôi lấy điện thoại ra gọi cho thằng Cường, đầu dây bên kia bắt máy:
- Mày gặp được thầy bùa kia chưa?
- Chưa, lão đi đâu từ đêm qua tới giờ chưa về, tao đợi sốt ruột quá, thằng Mạnh ở nhà vẫn ổn chứ?
- Ổn, nó vẫn ngủ, tao không đánh thức nó dậy, thằng Duy ra ngoài nộp đơn nghỉ phép cho nó rồi.
- Ừ, vậy để nó ngủ, khi nào dậy …
Đang nói chuyện thì trong điện thoại vọng ra những tiếng gào khóc rất lớn, nghe như tiếng loa phóng thanh bị mất sóng, đứt quãng thành từng hồi thảm thiết. Giọng thằng Cường cũng bị át đi, tôi có thể nghe ra lẫn trong tiếng khóc là tiếng người kêu than:
“ Tôi xin lỗi…tôi xin lỗi….”
Đây giống như giọng thằng Mạnh, nhưng khóc dữ quá, khản cả tiếng rồi. Tôi hốt hoảng nói vào điện thoại:
- Cường, thằng Mạnh làm sao vậy?
Bên kia không có ai trả lời, vẫn nghe thấy toàn tiếng khóc, tiếng nấc cục xen lẫn với tiếng người nói dồn dập:
“Mày sao vậy? …”
“Đau ở đâu? …”
“Mạnh, mày nghe thấy tao nói không…”
“Tôi xin lỗi… Tôi không giết… tôi không hại cô đâu….. không phải tôi….không phải tôi mà...”
Chuyện gì đang diễn ra ở đầu dây bên kia, tôi không thể đứng yên nghe điện thoại nữa, ngay lập tức tôi quay trở về phòng tập thể, có một dự cảm rất xấu đang hình thành trong suy nghĩ tôi. Tâm can bỗng chốc rối như tơ vò, nhất định Cường sẽ xử lý được, nhất định cậu ta sẽ không để chuyện gì xảy ra với thằng Mạnh, không được có bất cứ chuyện gì xảy ra, nếu có thì phải đợi tới khi tôi về rồi hãy xảy ra.
Tôi cuốn hết chân tay, con đường bỗng trở lên khó đi gấp bội, ngoành ngõ nào, rẽ đường nào, tôi vừa đi vừa thở dốc, tốt nhất là đừng lạc. Bình tĩnh, có gì cũng phải giữ cho mình một cái đầu lạnh, mà tôi vừa rẽ vào ngõ nào thế này.
Cuối cùng thì cũng ra khỏi thị trấn, điện thoại tôi đã tắt và để trong túi quần, giờ tôi chỉ nghĩ tới việc làm sao để về tới phòng thật nhanh. Thời điểm này tôi mới hiểu cảm giác nóng ruột thực sự là như thế nào, ví như có một đống lửa chảy từ chân lên bụng, và sắp tới nếu tôi không về kịp, chắc chắn lửa sẽ cháy tới tận đầu tôi, não tôi sẽ nổ tung mất. Mồ hôi túa ra từ khắp các lỗ chân lông, khiến mỗi cơn gió thổi qua đem cảm giác nửa nóng nửa lạnh lại lan truyền toàn thân tôi.
Đang lúc tập trung, chân tôi bỗng rung lên, là chiếc điện thoại di động đang kêu, tôi dừng lại xem ai gọi, “Cường”.
- Vừa xảy ra chuyện gì vậy? – Tôi hét vào điện thoại.
- Mày về nhanh đi, thằng Mạnh không xong rồi.
Đầu dây bên kia là tiếng thằng Cường nhẹ bẫng, giống như bao nhiêu gánh nặng đều đã được buông xuống. Càng giống hơn là cậu ta đang kìm nén lại tất cả những cảm xúc dữ dội nhất, đẩy cho bản thân rơi vào trạng thái vô thức, vô thức trước nỗi đau, vô thức trước mọi sự tổn thương. Cảm xúc tột cùng mà tôi cảm nhận được, đó là chết lặng.