Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cường về tới nhà, cậu lục tìm trong ngăn kéo, may mắn là mảnh áo của Bông vẫn còn ở đó. Nhớ lại đêm trong bệnh viện, sau khi bị rơi từ ban công tầng ba xuống, cậu vẫn nắm chặt mảnh áo trong tay. Tới tận lúc tỉnh lại, Cường còn cẩn thận cất nó vào túi quần, cuối cùng thì thứ này cũng tới lúc phát huy tác dụng.
Ngọn lửa hy vọng trong Cường lại được khơi lên, có thể tới hang ổ của tên đeo mặt nạ, đối với cậu là may hay rủi thì chưa rõ, nhưng bản thân chắc chắn được một điều, cậu sẽ cứu được Bông trở về. Cường ăn một bữa để lấy sức, tình hình vết thương không khả quan lắm, sau cuộc chạy đua vừa rồi, có những miệng rách đã vỡ ra. Đành phải tiếp tục dùng tới liều tiêm giảm đau để duy trì sức chịu đựng, dẫu biết lạm dụng thứ thuốc đó liên tục sẽ gây nguy hiểm cho cơ thể, nhưng Cường vẫn bất chấp.
Qua hiệu thuốc, cậu rẽ vào nhà chị gái, sắc mặt chị mệt mỏi, nhưng trông đã có phần bình tĩnh được hơn trước, thấy Cường tới, chị liền ra nói chuyện với cậu. Anh rể xin nghỉ phép một thời gian để ở nhà chăm sóc vợ, hiện tại anh đang tới đồn công an làm việc, như chị nói là đẩy nhanh tiến độ tìm kiếm con bé. Nhắc tới nó mà chị không kìm được nước mắt, tâm trạng của một người mẹ mất con, thực sự chưa bao giờ nguôi ngoai được.
Cường nắm tay chị, ôm lấy bờ vai đang run lên nghẹn ngào, đợi tới khi chị nhịn lại đau buồn, cậu mới nói:
- Tối nay Bông sẽ về, em sắp đi đón nó rồi, chị hãy đợi em. Con bé sẽ về bên chị, sớm thôi.
Lúc đó chị đã nhìn Cường, chưa bao giờ chị nghi ngờ lời cậu nói, một nụ cười đầy tin tưởng hiện lên trên gương mặt chị. Vẫn còn những giọt nước mắt lăn dài, nhưng hy vọng giống như lan truyền qua cái nắm tay thật chặt ấy, nó giúp chị cảm thấy yên lòng. Đối với Cường, cậu lại như được tiếp thêm sức mạnh, để đương đầu với bất cứ trở ngại nào, chỉ cần có một người luôn dành trọn niềm tin cho cậu.
Tối hôm đó, Cường và Quân tới khu đất trống trên đường TH để gặp Chó Điên. Thằng bé không để hai người phải đợi, nó đã trực sẵn ở ngoài cột điện, sau khi nhận từ tay Cường mảnh áo của Bông, nó đưa cho Chó Đen ngửi. Cái mõm lớn nghếch lên, dường như con chó đang cảm nhận tất cả những luồng không khí dịch chuyển xung quanh nó. Đột nhiên, con chó cắn lấy mảnh áo, một chân trước liên tiếp cào đất, đầu lắc mạnh, lông bờm quanh cổ cũng phải rung lên theo.
Ma thú đã phát hiện mục tiêu, Chó Điên lập tức trèo lên lưng nó, thằng bé ra hiệu cho hai người đuổi theo. Bước chân của Chó Đen lúc nhanh lúc chậm, nó vừa đánh hơi vừa tìm đường vắng người để chạy. Tốt nhất là không để ai bắt gặp khi đang hiện nguyên hình như vậy, hơn nữa, nếu di chuyển ở chỗ không người, mùi sẽ dễ phát hiện hơn.
Trong lúc đuổi theo Chó Đen, Cường không hỏi thêm điều gì, ban đầu cậu còn chưa rõ là con chó này sẽ dẫn mình tới chỗ con quỷ hay là tới chỗ giữ Bông. Nhưng sau một hồi lần theo dấu vết, cậu đã nhận ra, nó có thể chọn lọc được mục tiêu cần phát hiện. Chó Đen không chạy tới khu nhà xưởng Quân thuê hôm qua, dù đó là nơi tên đeo mặt nạ để lại dấu vết mới nhất. Con chó lần theo mùi mà chạy đến bệnh viện, nó bình tĩnh phân tích mùi trong không khí, dù là tên đó đã mở quỷ môn quan để lẩn trốn, nhưng ma thú có thể ngửi thông giữa hai giới, không cái gì qua được mũi nó.
Âm khí lưu thông qua hai đầu, một đầu mở ở bệnh viện, đầu còn lại sẽ là cửa ra, sau khi Chó Đen bắt được vị trí, nó liền kéo mọi người chạy tới một vùng dân cư đông đúc, cách đó vài km. Vì phải né tránh con người, ma thú bước đi rất cẩn trọng, tai của nó còn có thể định vị được bất cứ tọa độ nào trong bán kính km, đảm bảo không nghe thấy tiếng chân người, nó mới tiến vào. Nếu có thể nuôi được một con chiến thú lanh lợi như thế này, quả thật so với vũ khí còn tốt hơn rất nhiều lần.
Ba người một chó cứ như vậy lẩn lút di chuyển, họ đi qua vài con ngõ, xuyên cả mấy khu vườn cây ăn quả, Chó Đen đột nhiên dừng lại. Cường nhìn thằng bé ngồi trên lưng nó, do đang lấp trong một con hẻm cụt, ngoài đường vẫn còn người qua lại, cậu không thể lên tiếng hỏi thằng bé đã tới nơi chưa. Đáp lại là ánh nhìn sáng quắc của Chó Điên, nó hất cằm về phía một căn nhà đã khép chặt cửa phía trước, ý nói đúng là nơi đấy.
Nhìn qua thì có vẻ là nhà đó ban ngày mở cửa bán hàng quán, bề ngoài không mấy đặc biệt, nhà xây hai tầng, đoán chừng mỗi tầng diện tích khoảng ba phòng, cũng được coi là rộng rãi. Ngoài cửa không đề biển hiệu, xung quanh mỗi nhà một ngành nghề, không nghĩ được chủ quán buôn bán gì. Có thể là bán đồ lưu niệm hoặc tạp hóa linh tinh, hoặc cũng là một xưởng thủ công gì đó.
Đó là nơi ở của tên đeo mặt nạ, Cường thầm đánh giá, so với sở thích bệnh hoạn của hắn, nơi này quá mức bình thường. Chưa kể hắn còn mở quán ở một nơi đông người như vậy, chắc chắn sẽ không phô trương thú vui của mình cho thiên hạ thấy. Hiện tại quán đã đóng cửa, bên trong đèn đuốc tối om, không biết tên đeo mặt nạ đang ở phòng trong hay là đã ra ngoài rồi.
Quân ra hiệu cho Chó Điên quay về, hắn không muốn thằng bé đi tiếp nữa, như vậy sẽ rất mạo hiểm cho nó. Ban đầu thằng bé không nhúc nhích, nó lờ đi mấy lời tên kia nói, mắt chăm chăm nhìn về phía cửa hàng. Rồi đột nhiên Chó Đen giãy lên, bốn chân bồn chồn, nó phát hiện có người đang tới gần con hẻm này. Bắt buộc thằng bé phải rời đi, đưa mắt nhìn hai người một lượt rồi Chó Điên ôm ma thú lẩn vào bóng tối.
Tiếp theo bọn họ chia ra hành động, Quân đi quanh các nhà gần đó thám thính, đảm bảo không có ai để ý tới cửa hàng kia, đồng thời phân tích địa hình xung quanh. Hắn làm về mảng tội phạm, nên nắm rất rõ tâm lý những kẻ chuẩn bị gây án, vì sao chúng vẫn bị bắt dù đã có kế hoạch kỹ lưỡng, chính là do những yếu tố bên ngoài không ngờ tới gây ra.
Sau một lúc đi bộ, Quân rút ra được mấy chú ý, thứ nhất, quán hàng ở đây không đông khách, có thể là do bây giờ đã hơn h tối, người ta không có nhu cầu mua bán gì nữa. Thứ hai, những chủ quán bên kia đều ngồi im trong quầy, hầu như không thấy họ ngó ra ngoài đường, hoặc quan tâm tới những nhà hàng xóm xung quanh. Hai điểm này đều có lợi cho bọn họ, gần như là không ai chú ý tới căn nhà đóng kín cửa kia.
Còn một điểm nữa, đó là không khí xung quanh căn nhà, nhìn từ chính diện, nghiêng trái, nghiêng phải, Quân đều không thấy một tia sáng nào phát ra. Nhà nào cũng bật đèn sáng trưng, nhưng riêng vị trí trung tâm này lại chìm trong bóng tối. Đây giống như một điểm chết của nhân gian, âm khí không nhiều, nhưng cảm giác lạnh lẽo rợn người. Không rõ bên trong chứa cái gì, Quân lắng tai nghe, âm thanh vọng lại rất yếu ớt, chỉ loáng thoáng nhận ra được giữa những ồn ào của đô thị là một vài tiếng trẻ con khóc hờn.
Hắn vòng ra phía sau nhà, Cường đang ở đó, đợi hắn tới gần, cậu liền hỏi:
- Bên ngoài thế nào?
- Mấy quán đó chắc sắp đóng cửa rồi, khách thì hầu như không có - Quân đáp - Tình hình ở đây thì sao?
Cường miêu tả qua những gì cậu thấy được từ căn nhà, tường bao phía sau tương đối cao, có một cây cột điện ở cạnh bờ tường, quanh đây không có đèn đường, nếu lách người vào khoảng giữa bờ tường và cột điện, rồi từ từ bò lên, rất khó để người khác phát hiện ra. Vì tầng một đã xây mái chắn kín nên chỉ có thể đột nhập từ tầng hai. Men theo tường bao giữa nhà tên đeo mặt nạ và nhà hàng xóm có thể trèo lên được ban công tầng hai, có một cánh cửa phụ ở đó.
- Thấy gì bất thường không? - Quân hỏi.
- Trong nhà không có động tĩnh, mọi cửa sổ đều được che rèm, cũng không thấy có ánh sáng lọt ra - Cường nhìn lên ban công tầng hai.
Nhìn từ phía sau cũng không thấy có ánh đèn, cả căn nhà tăm tối tới mức khó tả. Linh cảm bên trong có điều bất thường, Cường lập tức trèo từ cột điện lên bờ tường, từ bờ tường lại đi thêm một đoạn, xung quanh mọi nhà vẫn im lìm, cậu nhẹ nhàng bật người vào ban công. Cửa vào bị khóa, Quân ra hiệu cho cậu canh chừng, để hắn phá cửa.
Hắn lấy ra một cuộn băng dính khổ to trong vali, sau đó dán chúng thành một lớp rất dày trên mặt kính, thao tác nhanh gọn, nhìn là biết thanh tra chỉ là nghề tay trái, nghề chính của hắn là ăn cắp. Cường cảnh giác nhìn ba mặt ngoài ban công, không có dấu hiệu bị phát hiện, lúc này cậu liếc mắt nhìn vào cửa sổ.
Thịch.
Trên rèm cửa có một khe hở rộng chưa đầy ba đốt ngón tay, bên trong không có đèn chiếu sáng, thoạt nhìn sẽ không cảm thấy gì khác thường. Nhưng nếu cố tình hé mắt qua khe hở kia, sẽ đột nhiên bắt gặp một con người mở trừng trừng nhìn ra ngoài, giống như đang quan sát nhất cử nhất động của những kẻ lạ mặt đến đây.
Thịch.
Da đầu Cường tê dại đi, bên trong có người, hơn nữa còn phát hiện ra bọn họ đang định đột nhập vào nhà. Bao nhiêu ánh sát từ bên ngoài lọt qua khe hở đều bị bóng tối hun hút kia nuốt chửng, thứ duy nhất phản quang lại chính là góc mặt đang rình gần rèm cửa. Không phải mắt người lớn, nước da trắng hơi ửng hồng, lông mày nhạt, tóc để mái bằng, ánh mắt tuy dọa người nhưng không có ác ý.
Thịch.
Có điều con mắt này tạo cho người nhìn cảm giác không thật. Sau vài giây quan sát, ánh mắt ấy thực chất không đặt về phía Cường, người bên trong đơn giản chỉ là đứng nhìn ra ngoài, không chớp mắt, cũng không để ý hành động của cậu. Biểu cảm trên gương mặt cứng đờ giống như mặt của một con búp bê, chỉ là do đường nét tạo hình mô phỏng người thật, nên vừa nhìn sẽ dễ tưởng nhầm.
Rắc... Rắc...
Có tiếng thủy tinh nứt rất khẽ vang lên. Cường chớp mắt, bên kia Quân đang đập dập mặt kính dưới lớp băng dính. Tiếp theo, hắn từ từ bóc lớp băng dính đó ra, nơi vừa rồi bị đập dập tạo thành một lỗ hổng lớn, có thể thoải mái cho tay vào trong mở khóa cửa ra được. Quân đưa miếng băng dính đầy thủy tinh vụn cho Cường, hắn cẩn thận nhìn vào trong phòng, tối tới mức không thấy được năm đầu ngón tay. Kính cửa này được tráng một tầng bạc ở mặt ngoài, gọi nó là gương thì đúng hơn.
Quân nhặt mấy viên thủy tinh vụn ném vào trong, đồng thời nín thể nghe động tĩnh, ngoài những tiếng va chạm nhỏ dần, hắn không nghe được thêm bất cứ một âm thanh nào khác. Thấy chưa có gì nguy hiểm, Quân nhanh chóng kéo then cài cửa, vừa xoáy nắm tay mở chốt cửa lập tức hé ra, hắn đứng né sang một bên, hất cằm về phía Cường, mắt liếc vào trong.
Lúc đó, Cường bất giác nhìn qua khe cửa sổ, trước giờ luôn có một nỗi bất an trong lòng cậu, hiện tại nỗi bất an đó đã hóa thành sự thật. Khuôn mặt vô cảm kia từ khi nào lại biết nhoẻn miệng cười, cái đầu chầm chậm quay từ trái sang phải. Ánh sáng chiếu tới đâu, Cường hồi hộp nhìn theo tới đó, chính cậu cũng không rõ mình đang chờ đợi cái gì từ cảnh tượng kỳ dị này. Hết mặt rồi tới tai, cái đầu vẫn quay, lại một góc mặt khác hiện ra, cái đầu không dừng lại...
Cạch.
Bỗng có cái gì rơi xuống đầu Cường, là một viên vụn thủy tinh, thêm một viên nữa vừa bay tới, cậu ngẩng đầu nhìn lên, Quân ở phía đối diện đang chửi thề, hắn hất đầu về phía cảnh cửa đã mở. Cường lúc này mới sực nhớ ra mình đã xao nhãng mục đích tới đây, cậu lập tức gạt hết những suy nghĩ mông lung kia đi, tay với lấy nắm cửa, từ từ mở rộng nó ra.
Không một tiếng động.
Cửa mừa mở, bên trong liền có ánh sáng chiếu vào, Cường nhìn quanh căn phòng một lượt, bằng mắt thường có thể thấy đây là một cái nhà kho. Đồ đạc để đầy khắp phòng, có bàn ghế, giường tủ và rất nhiều bóng đen hình dáng khác thường đặt xung quanh. Nhiều đến nỗi Cường không biết có ai nấp phía sau chúng hay không nữa, vì trong số những bóng đen đó có những cái rất giống hình người.
Liều mạng bước vào, cảm giác đầu tiên ập tới là lạnh ngắt tận xương tủy, nơi đây giống như đã bỏ hoang từ lâu, nền đá hoa dày những bụi và rác, có những mảnh vài màu da người vứt vung vãi trên sàn nhà. Cường nhặt một mảnh lên, thứ này sờ mịn, có khả năng đàn hồi, cầm mát tay hơn cao su, không biết làm từ chất liệu gì.
Nhìn những bóng đen vừa rồi, hóa ra chúng đều là búp bê, kích thước bằng một đứa trẻ, chất liệu giống như mảnh vải cậu đang cầu trên tay. Có một vài con đã hoàn chỉnh, còn phần lớn đều dở dang, có thể chúng là sản phẩm lỗi nên bị vứt chồng chất trong kho này.
Choang!
Cường nheo mắt, Quân vừa mở đèn pin ra soi, thừ hắn đang nhìn tới chính là cái khiến cậu suy nghĩ nãy giờ, một chiếc đầu trẻ con có ba mặt, treo ngay sát rèm cửa sổ. Thứ đó hiện lên dưới ánh đèn pin, dù rất rõ ràng, nhưng vì đột nhiên nhìn thấy nên cảm giác có đôi chút rợn người. Tóc nó được buộc cao trên đỉnh đầu, có một sợi dây nối giữa tóc và thanh kim loại căng ngang trên tường, vừa rồi Quân mở cửa có động tới thành kim loại đó, nên cái đầu cũng bị đung đưa theo. Bên cạnh cái đầu ba mặt ấy là một vài bộ phận cơ thể đã tách rời như bàn tay, cánh tay, bàn chân, cũng được treo trên đó.
So với những con búp bê chồng chất quanh đây thì biểu cảm trên khuôn mặt kia có vẻ giống thật nhất. Ba khuôn mặt được khâu vào cùng một cái đầu, mỗi khuôn mặt là một biểu cảm, cười, khóc, ngạc nhiên, cái mặt ban nãy Cường thấy là đang ra vẻ ngạc nhiên. Có thể nhận ra ở đây đều là búp bê trẻ con, tay chân kia cũng mô phỏng theo hình dáng đó. Tạm đoán là, những phần được tách riêng ra treo lên thanh kim loại đều đã là sản phẩm hoàn hảo, còn tất cả những thứ dù đã thành hình, hay còn dở dang cũng chỉ là đồ bỏ thôi.
Được làm từ cùng một chất liệu, chỉ khác tay nghề, tên đeo mặt nạ định dùng những con búp bê này làm gì? Quân thử chạm vào cái đầu ba mặt, bỗng tay hắn rụt lại, trong một khắc đó, toàn thân hắn như có luồng điện cao áp chạy qua. Còn hơn cả điện giật, vừa rồi khi chạm vào thứ kia, có tiếng gào khóc đột ngột đập vào tai hắn, âm thanh to đên mức khiến đầu óc hắn choáng váng. Quân nghĩ, có gì đó bất thường ở đây, nơi này đáng ra phải bị ma ám rồi, nhưng hắn lại chẳng nghe thấy tiếng người âm nào cả, cho tới khi chạm vào cái đầu này.
Cường cũng phát hiện ra, trong căn phòng ngoài mùi bông nhồi, mùi nấm mốc, còn có một thứ mùi đặc biệt nữa. Chỉ thoang thoảng rất nhẹ, dường như lúc có lúc không, nhưng cậu vẫn nhận ra, mùi phần rôm trẻ em tỏa ra trong này. Chắc là hương liệu mà tên đeo mặt nạ sử dụng để khử mùi cao su trên chất liệu làm búp bê. Thử ngửi miếng vải nhặt trên sàn vừa rồi, đúng là có mùi phấn rôm, hơn nữa cậu chắc chắn được rằng, đây không phải làm từ cao su.
Dưới ánh sáng Cường quan sát kỹ bề mặt vải, trơn nhẵn, màu sắc trắng đều, dùng móng tay bấm xuống có để lại vết, còn thấy những chấm tròn như đầu kim trải đầy khắp bề mặt. Mặt trước mặc sau không cùng màu, nếu mặt trước trắng phớt hồng, thì mặt sau là trắng bệch, phân ra làm hai tầng rõ rệt. Cầm nó trên tay khiến Cường liên tưởng đến một miếng bì lợn tươi, khác một chỗ là bì lợn cứng và lỗ lang lông to, thứ này gọi là da người thì đúng hơn.
Cạch.
Cường bị đánh động, vừa nhìn liền thấy Quân đã mở cửa đi ra ngoài, hắn không muốn ở lâu trong căn phòng đầy tiếng thét này nữa. Trực giác mách bảo rằng đây chưa phải là nơi chứa nhiều bí mật nhất trong căn nhà. Cần tiết kiệm thời gian, nếu Cường tới để tìm người thì nên nhanh chóng đi tiếp, còn chần chừ ở đây không chừng sẽ muộn mất.
Bên ngoài là hành lang, có một căn phòng ở tay trái, và một canh phòng ở đối diện với nhà kho, bên kia cầu thang. Cường mở cửa vào căn phòng bên tay trái, Quân kiểm tra căn phòng đối diện. Tên đeo mặt nạ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, để nhanh chóng đạt được mục đích, hai người phải chia nhau ra hành động.
Trong căn phòng Cường vừa bước vào, cậu không thấy có gì bất thường, đây là phòng ngủ của hắn, giường tủ, bàn ghế đều sạch sẽ, chứng tỏ hắn thường xuyên dùng căn phòng này. Tìm khắp các góc gác trong phòng cũng không thấy Bông đâu, vậy là hắn không giấu con bé trong phòng ngủ. Cường lập tức rời đi, từ ngoài hành lang cậu đã thấy ánh sáng hắt ra bên căn phòng cạnh cầu thang. Quân có thấy gì trong đó không?
Cường lách người qua khe cửa, chân chưa bước hết cậu lập tức khựng lại, đập vào mắt Cường là một khuôn mặt bé gái, biểu cảm vui vẻ nhìn cậu, nhìn tới không chớp mắt, nụ cười như đóng đinh trên mặt. Quay đi hướng khác, lại bắt gặp một bé trai, mặt mũi khôi ngô, ánh mắt biết nói, vẻ mặt rạng rỡ, nhưng cũng chỉ có duy nhất một vẻ mặt ấy để thể hiện.
- Thằng nhóc này mất tích cách đây tám tháng, bố mẹ nó từng tới báo công an, ngoài nó ra ở đây còn có vài gương mặt nữa mà tao từng thấy trong hồ sơ - Quân lên tiếng, hắn chỉ vào bé trai trước mặc Cường.
- Con bé mặc váy đỏ treo ở góc tường là cháu của một bà bán hoa quả ngoài chợ khu tao ở, mất tích cách đây bốn tháng - Theo tay hắn, Cường thấy cách mặt đất hai mét, có một bé gái tầm năm tuổi bị treo trên tường, thần thái tự nhiên, giống như đang làm nũng người khác.
- Còn đứa mặc váy xòe như cái lồng bu giữa nhà kia, mày không biết đâu, đó là con gái của một nhà bán vải giàu có ở Hà Đông, vụ bắt cóc này gây xôn xao dư luận lắm, vì sau đó hung thủ không hề đòi tiền chuộc, tính tới nay cũng đã tháng rồi - Ngay giữa phòng đặt một bộ salong, trên ghế có một bé gái bốn tuổi ngồi ngay ngắn, đầu tựa vào thành ghế, ánh mắt buồn rầu, như đang đợi một ai đó tới.
- Mấy đứa nữa cũng góp mặt trong tập hồ sơ mất tích dày cộp ở phòng tào, trường án này kéo dài đã mười hai năm rồi mà chưa khép lại được. Thằng bé đi đôi tất trắng kia, nếu tao không nhầm thì nó đã bị bắt cóc gần mười năm trước, con của một nhà giáo nào đấy dạy ở trường cấp ba. Giờ bà ấy cũng chết rồi - Quân rọi đèn pin về phía gần cánh cửa, một bé trai khoảng ba tuổi được treo ở đó, thân hình bụ bẫm, mắt cười miệng cười, trông nó như đang đòi người khác bế lên.
Tất cả đều rất sống động, biểu cảm chân thật như vậy, chí có thể là người sống, Cường thử chạm vào một đứa trẻ, không thấy nó phản ửng. Làn da thì lạnh ngắt, ấn vào cảm giác bên trong mềm mềm, không giống như dưới lớp da hoàn hảo kia là xương thịt. Đây là búp bế, tất cả những đứa trẻ này đều là búp bê, dù chúng có cười hay khóc thì cũng chỉ còn là đồ vật. Nhìn xem, làn da trắng hồng này không thể là giả được, còn cả cảm giác mịn màng khi chạm vào nữa, chất liệu gì có thể tạo lên nó?
- Những đứa trẻ này đều đã bị lột da, xương thịt thay bằng bông, thứ duy nhất hắn giữ lại ở mỗi con mồi, chính là bộ da hoàn hảo của chúng - Quân nói - Có thể lấy một bộ da không chắp vá, nguyên vẹn tới từng ngón tay như vậy, thao tác tiếp theo để bảo quản cho nó không bị khô và bong chóc, đây là bí quyết chỉ có người trong nghề mới làm được.
Vậy tên đeo mặt nạ kia làm nghề gì? Cường tự hỏi, trong đầu cậu đã có sẵn câu trả lời.
Thợ thuộc da.
Trước đây cậu chỉ biết người ta thuộc da trâu bò, sang trọng hơn thì là da báo hổ, chưa từng thấy kẻ nào điên rồ tới mức thuộc da người. Mà đây là da trẻ con, có đứa chỉ mới ba bốn tuổi, nhìn biểu cảm tươi cười trên mặt nó, bất giác toàn thân Cường toát lạnh, chúng phải chết đau đớn thế nào?
Lột da một đứa trẻ, cầm thú cũng chẳng tàn ác đến vậy, hắn phải là ma quỷ, một tên đầu trâu mặt ngựa đội lốt người. Còn Bông của cậu, bốn ngày qua nó có ổn không? Trong đám búp bê ở đây, không có con bé, trong nhà kho cũng không có, chắc nó vẫn đang bị giữ ở đâu thôi, con bé rất ngoan, ai có thể làm vậy với nó được.
Cường lao ra khỏi phòng, cậu chạy xuống tầng một, hoảng loạn tìm kiếm bóng dáng đứa cháu gái bé nhỏ, hình ảnh Bống cười nói đan xen với những hình ảnh máu me, bàn tay vừa rồi cầm mảnh da vụn bỗng run lên, tại sao lại nghĩ tới điều đó vào lúc này? Bống sẽ không sao, chắc chắn không sao...
Ngoài cửa hàng là một quầy trung bày, có rất nhiều mặt hàng thuộc da được treo quanh tường, tất nhiên là hàng để bán nên tên đeo mặt nạ không đặt búp bê trẻ con ra đó. Cường chưa kịp nhìn hết, cậu vội chạy sang phòng tiếp theo, ở đây tối đen như mực, có mùi gì rất tanh bay xộc vào mũi cậu. Không gian trong này vô cùng rộng, đây chính là xưởng thuộc da của tên đeo mặt nạ. Trên mặt đất chảy tràn thứ dịch nhớt nháp, là nước hay máu không rõ, một chiếc bàn đặt dụng cụ đồ nghề, nguyên liệu để lộn xộn hết vào nhau. Quanh tường kê rất nhiều giá sắt, bên trên đặt la liệt khay kim loại, đựng từng cục từng cục thịt cồm cộm, chúng được lọc ra từ rất nhiều xác chết, xếp tới chật cả giá.
Đôi mắt đã quen với bóng tối, Cường có thể thấy cả trên tường treo những bộ da đã thuộc, chất dịch nhầy chảy ra từ đó, tiếng tí tách vang vọng khắp phòng.
Bông đâu?
Con bé không thể chịu nổi bóng tối ở đây, nó sẽ sợ tới khóc thét nên, nhưng tại sao Cương chỉ thấy xung quanh im lặng. Bên cạnh những bộ da đã thuộc là những con búp bê đang được tạo hình, chúng nằm ngồi đầy mặt sàn, con nào gần xong lại được treo trên tường. Vì trong phòng quá tối nên Cường phải lần tìm từng khuôn mặt một, lòng thầm cầu nguyện, con bé không nằm cùng với những bộ da này.
- Bông! - Cường gọi - Bông!
Dù tên đeo mặt nạ có vì tiếng gọi của Cường mà xuất hiện, cậu cũng bất chấp.
- Bông! - Giọng Cường nghẹn lại, vì một lẽ xung quanh vẫn im lặng như tờ, con bé đâu còn chỗ nào để trốn nữa.
- Cậu.
Có tiếng nói vang lên từ trong bóng tối.
- Cậu.
Bông, đúng là Bông đang ở đây, Cường lập tức dừng tay, trước khi tiếng nói kia biến mất, cậu lập tức đáp:
- Cậu đây, Bông, cậu tới đón Bông về đây, đừng sợ.
- Cậu - Giọng nói vẫn vang lên, cùng với đó là tiếng bước chân chạy trên sàn nhà sũng nước.
Lép nhép.
Lép nhép.
TRước mắt Cường xuất hiện một bóng lưng bé gái, hai chân lẫm chẫm chạy phía trước, cậu đuổi theo, bàn tay nhỏ xíu vẫy vẫy cậu, ngay khi gần với tới, Cường bỗng thấy con bé ngoành sang bên trái và biến mất. Nơi đó là góc tường, không có lối đi, con bé đâu rồi? Cường sờ tay lên tường, cảm giác ướt lạnh của nước, không phải, thứ dịch nhầy này đặc như máu. Có cái gì treo ở trên góc tường, ngước nhìn lên, hai mắt cậu nheo lại, rồi bất ngờ mở lớn:
- BÔNG!
Cường hét lên, đúng là con bé, khuôn mặt có lấm bẩn thì cậu vẫn nhận ra, gần như ngay lập tức, Cương ôm con bé từ trên móc xuống. Khi vừa chạm vào đầu óc Cường bỗng trở lên trống rỗng, tất cả suy nghĩ đều tập trung vào đứa bé cậu đang giữ trong tay. Tại sao nó lại nhẹ như vậy?
Cơ thể Bông mềm nhũn, vừa ôm vào lòng đã không thể đỡ thẳng dậy được. Cường nắn thử cảnh tay, không cảm giác, da lạnh ngắt, bên trong cũng không phải xương thịt, có thứ gì đó mềm mềm nhồi vào đó.
Bông không phải như thế này.
Cường quay mặt đứa trẻ ra, mắt này, mũi này, miệng này, đúng là Bông, nhưng thân thể tại sao lại như vậy. Đôi mắt con bé mở tròn, nhìn chỉ thấy vô cảm, không còn vẻ tinh nghịch như trước đây nữa. Hai tay Cường dính đầy thứ dịch đậm đặc kia, từ hoang mang chuyển dần sang chết lặng. Toàn thân cậu đổ nghiêng về một bên tường, rồi lại trượt dần xuống nền đất.
- Aaaaaa!
Cường ôm chặt con bé vào lòng, hét như muốn xe toang cổ họng, nước mắt không ngừng chảy đầy trên mặt. Cảm giác trống rỗng, tất cả đều trở lên vô nghĩa, ngay cả sự tồn tại của cậu cũng hoàn toàn vô nghĩa. Thân xác Bông bây giờ chẳng còn nguyên vẹn, trong đống xương thịt bầy nhầy kia cậu đâu thể biết phần nào thuộc về con bé.
Đáng ra đêm hôm đó, Cường phải nói với chị, để cậu ở lại trông nó, bây giờ có nói gì làm gì cũng không kịp nữa rồi. Mọi thứ đều đã quá muộn.
Có ôm bao lâu thì cơ thể con bé cũng không ấm lên được, mỗi lần buông nó ra, Cường lại tự hỏi, làm thể nào đây, Bông phải làm thế nào mới sống lại được? Nhưng càng hỏi, Cường càng đau khổ, sống lại ư? Con bé chết rồi, thực sự nó không thể đợi được cậu, trước khi chết nó đã chịu bao nhiêu khổ sở, cậu thấu được mấy phần, với một đứa nhỏ như vậy, sẽ không gì có thể đo đếm được.
Là bị xẻ thịt, lột da, Cường không dám tưởng tượng những cảnh đã diễn ra với con bé. Nó sẽ chỉ nghĩ tại sao ba mẹ và cậu không tới cứu nó, tại sao lại bỏ nó một mình ở nơi lạnh lẽo này. Nó đã sợ tới mức nào? Nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng Cường, con bé lập tức quên hết hờn giận, nó gọi, rồi lặng lẽ rời đi, không phải để oán trách mà là để gặp được người nó thương yêu. Tới cùng, vẫn là Bông tìm thấy cậu.
- Mày biết được bao nhiêu trong chuyện này? - Cường gằn qua kẽ răng, khi cậu nghe tiếng bước chân của Quân tới gần - Mày nói con bé sẽ được giữ lại chơi, đây là ý của mày phải không?
- Không, tao nhận vụ này cách đây sáu tháng, dù đã đoán được kẻ thủ ác nhưng không hề biết hắn ra tay tàn bạo như thế này - Quân đáp.
- Vậy tại sao mày không bắt hắn? - Cường nói như quát lên.
- Không dễ gì gặp được hắn, muốn bắt phải có tang chứng vật chứng, ở hiện trường những vụ bắt cóc, không phát hiện được bất cứ manh mối nào của hắn. Tao đành phải đợi tới khi tìm tới hang ổ của hắn mới được - Quân từ tốn nói.
- Mày lợi dụng tao.
- Đúng. Tao còn tính nếu mày có thể giết được tên khốn này, tao sẽ không phải nhúng tay vào, đối đầu với hắn chẳng có lợi gì cho tao. Nhưng mày lại quá kém cỏi, may mắn là mày vẫn còn dùng được, dẫn tao tới đây coi như có thể lập công một lần với sếp. Tiền thưởng tao...
- THĂNG CHÓ MÁ!
Cường không để hắn nói hết câu, cậu lao tới nắm chặt đấm tay, muốn làm cho hắn câm miệng. Nhưng vì bóng tối che mắt, cánh tay cậu vung lên trong không khí, cổ hòng lập tức bị khủy tay đối phương chặn lại, hắn đầy Cường đập vào tường, nói:
- Câm đi. Cũng may mắn là mày vẫn còn sống đến giờ. Tên đó hôm nay đi ra ngoài, có thể vài ngày nữa mới về, ngoài cửa hiệu có một tấm biển thông báo. Mày tốt nhất lên cầm cái cần tìm về đi, nơi này để cảnh sát giải quyết.
Cường gạt tay hắn ra, sau một lúc bình tĩnh lại, cậu lên tiếng:
- Có mang theo bật lửa không?
Quân không biết người này định làm gì, hắn cũng chẳng muốn tiếp tục đôi co với cậu, cần bật lửa thì hắn có, thế nên hắn lấy ra ném cho Cường. Có bật lửa, Cường liền ôm Bông bước khỏi xưởng thuộc da, lặng lẽ tiến lên tầng hai, không nói thêm gì khác.
Giờ chỉ còn Quân đứng một mình ở nơi lạnh lẽo này, hắn dùng đèn pin soi quanh phòng. Ở đây có những cái trụ xiên dùng để giữ xác trong khi thuộc da, dụng cụ cắt xẻ cũng rất đa dạng, từ cái nhỏ như dao y tế, tới cỡ lớn như cưa, còn có cả những thứ hắn chưa từng nhìn thấy. Có chút ghê rợn khi phải nhìn nó từ trong bóng tối thế này. Đất thì máu và nước chảy lên láng, trên những thanh kim loại móc đầy da đã thuộc, mặt trong máu vẫn còn tươi, có thể thấy thỉnh thoảng nó nhỏ thành giọt trên sàn nhà.
Đang quan sát, bỗng Quân ngửi thấy mùi khét khét như có ai đốt tóc hay móng tay gần đó. Bắt đầu thấy khói tràn xuống tầng một, lửa xuất phát từ tầng hai, trên đó, chẳng phải là Cường đang ở trên đó sao? Quân hốt hoảng lao lên tầng hai, lửa cháy từ trong căn phòng búp bê, ánh sáng bập bùng trong biển khói, có vẻ như cháy to lắm rồi, bên trong toàn đổ bắt lửa, cháy như vậy sao dập được. Quân đạp cửa xông vào, trước mắt hắn là những con búp bê chìm trong màn lửa đỏ rực, khói bốc lên cay mắt, Cường đứng ngay cạnh cửa, thấy cậu hắn quán lên:
- Mày điên hay sao mà đốt chúng đi?
- Hắn sẽ phải tìm tao, có chết tao cũng phải tự tay lột da hắn - Cường nghiêng đầu sang chỗ Quân, sát khí ngùn ngụt như ngọn lửa trước mặt, bao phủ tròng mắt cậu là những tơ máu chằng chịt, nước mắt từ khi nào đã thành vệt máu dài trên má.
Sẽ ra sao nếu những gia đình ở đây nhận lại con của họ trong hình dạng này, cha mẹ nào chịu được khi nghĩ tới cảnh con mình bị tróc thịt lột da, không, không ai chịu được. Đứa con mất tích, đối với họ chưa tìm được nghĩa là còn hy vọng, nếu bắt buộc phải nghĩ là chúng đã chết, cũng không bao giờ họ dám nghĩ tới cảnh tượng này.
Ngay sau đó Cường liền rời đi, nếu như tên đeo mặt nạ trở về, biết được ai đã phóng hỏa biến nhà hắn thành một nấm mộ búp bê, vậy chắc chắn hắn sẽ tới tìm cậu. Đấy là trong trường hợp hắn không bị cảnh sát bắt. Hành động của Cường khiến Quân không kịp trở tay, chẳng thể nghĩ được làm gì tiếp theo, hắn vội gọi cho bên cảnh sát xuống xử lý hiện trường. Thông báo đã phát hiện nghi phạm bắt cóc trẻ em, do hiện trường xảy ra hỏa hoạn nên yêu cầu người tới tiếp ứng.