Quân tới viện khám qua vết thương, hắn được bác sĩ chẩn đoán là dãn dây chằng, nếu lúc đó mạnh tay hơn một chút, có thể sẽ phải dùng tới phẫu thuật để nối lại. Thời gian nghỉ ngơi hồi phục kéo dài trong nửa tháng, đấy là nếu hắn chịu để cho vết thương ổn định, nhưng chắc chắn sẽ không có chuyện như thế. Quân đã gọi người tới phong tỏa nhà thờ trên đường Nguyễn Trãi, hắn báo với bên cảnh sát rằng trong đó có một tên giết người hàng loạt nguy hiểm.
Nhưng khi cảnh sát tới, nhà thờ đang có rất nhiều công nhân hoạt động, theo như tìm hiểu thì nơi này vừa được một doanh nhân thầu lại cách đây ba ngày. Với lý do nhà thờ đã xuống cấp, tường nứt, bàn ghế gãy mục, người đó đã thuê một đội công nhân tới sửa chữa và thay mới lại. Nghe thì rất hợp lý, thảo nào mà gã khổng lồ ấy có thể bày ra cả một đám tang trong này mà không khiến ai chú ý.
Bên cảnh sát cũng không thấy có ai khả nghi như trong miêu tả của Quân, những công nhân ở đó xác nhận họ đã thi công ở đây từ sáng, và cái người cao trên m, cơ bắp lực lưỡng như vậy chắc chắn không thể trốn ở đây được. Tự nhiên xuất hiện một đội công nhân, còn thi công từ sáng, hiểu rồi, mấy anh cảnh sát chắc không nhìn ra được người thật và Rối quỷ khác nhau ở điểm nào. Hắn nói với bên cảnh sát nếu không có gì khả nghi, vậy bọn họ không cần điều tra nữa, chuyện này là lỗi thông tin từ phía hắn.
Vì vết thương mà Quân không thể tự do kiếm tiền được, hắn chỉ có thể ngồi nhà nhận giấy tuyển dụng, việc đi ra ngoài phụ thuộc vào Cường. Hắn đã dùng tới cả cách chia cho cậu % số tiền công, thay vì không được đồng nào như trước, để ép cậu phải đi làm thay hắn. Đối với Cường thì có tiền hay không không quan trọng, cái cậu quan tâm là làm thế nào để tìm được tên đeo mặt nạ. Nỗi ám ảnh này lớn tới mức, cậu nhận tất cả các giấy tuyển dụng liên quan tới mất tích, bao gồm cả tìm thú lạc.
Còn một điều nữa, Quân vẫn thường xuyên có thông tin về vụ bắt cóc hàng loạt, nếu theo dõi qua hắn, chắc chắn sẽ có ngày cậu lần được ra dấu vết của tên đeo mặt nạ. Nghĩ kỹ thì cậu đã quá hấp tấp, nếu kẻ đó thực sự xuất hiện, liệu với khả năng hiện tại cậu có thể làm được gì, dốc hết sức ra, chắc chẳng kịp dãy chết.
Mãi tới h tối mới xong hết việc, Cường giao lại tài liệu cho Quân, vừa trải qua một ngày rất dài với cậu. Sáng nay bên cảnh sát có thông báo một vụ án mạng xảy ra ở con phố đối diện nhà tập thể. Vì Quân không thể ra khỏi nhà để thu thập thông tin, hắn để Cường đi thay. Vậy là cả ngày cậu lăn lộn ở hiện trường, theo lời hắn nói, thấy bất cứ cái gì cậu cũng phải viết lại, để về hắn tự chọn lọc.
Có vẻ tên kia đang vướng phải một vụ rất hóc búa, một tay hắn cầm tập hồ sơ, tay còn lại vân vê điếu thuốc. Quân cũng có lúc phải dùng tới nicotin để giảm bớt căng thẳng, trông hắn như già đi cả chục tuổi dưới ánh đèn bàn.
- Thời gian gây án là từ h đêm tới h sáng, nạn nhân chết ngay sau khi bị tấn công, hung khí nghi ngờ là búa hoặc vật nặng tương đương. Vừa cách đây chục hôm cũng xảy ra một vụ giết người như thế này ở đầu phố, không thể làm gọn gàng hơn được sao.
Quân thở dài, hắn nhìn tập hồ sơ đầy ngao ngán, chẳng là mấy cái ảnh chụp hiện trường này rõ nét quá. Nạn nhân nằm trong tư thế úp sấp, đầu nghiên về bên trái, từ gáy tới đầu đều bị dập nát, những mảnh da đầu dính vào với xương sọ bắn rải rác trong bán kính cm quanh cơ thể, máu và não nát bấy hòa vào nhau thành một chất dịch lỏng màu đỏ nhạt, chảy lênh láng trên mặt đất. Cảm giác được cả thứ chất lỏng đó vẫn đang tràn ra, mùi của nó sẽ như thế nào nếu còn để tới bây giờ? Gương mặt nạn nhân cũng bị lực va đập làm cho biến dạng, trán và bên má trái có một vết trầy lớn, từ các hốc mắt, mũi, miệng đều chảy máu, khả năng là do đứt động mạch chủ nên xảy ra hiện tượng trào ngược như vậy.
Bên pháp y đã mất tiếng liên tục để gắp hết được những mảnh vụn từ đầu nạn nhân, họ cho chúng vào hai cái túi kéo, Quân không rõ là họ đem về để ghép lại hay để làm gì. Hắn ghét nhất là làm những vụ thế này, công việc tiếp theo sẽ là phân tích từng cm hiện trường để tìm ra dấu vết hung thủ, hắn còn phải nghiên cứu xem động cơ và hành vi của kẻ đó như thế nào. Xung quanh hiện trường không có bất kỳ manh mối nào, trừ một dấu giày giẫm trên lưng áo và mấy dấu giày in máu gần nạn nhân, chúng đều là cùng một loại nên chắc chắn đó là của hung thủ.
Quân nhìn dấu giày đó rất lâu, đế giày này là dạng vân chéo như mũi tên, gót giày hình vuông, bên trong rỗng. Kiểu thiết kế này thường dành cho ủng, vì nó được dùng trong môi trường nước để tránh bị trơn trượt, người ta sẽ gia tăng những rãnh khí nhằm tạo lực ma sát. Cỡ giày khá lớn, so với cỡ to nhất thì còn rộng hơn, bàn chân thường tỷ lệ thuận với cơ thể để có thể giữ được thăng bằng, bàn chân to như vậy, chắc hung thủ cũng tương đối cao.
Dấu giày in rất đậm, từ dấu thứ ba là đã thấy máu chỉ còn là những nét đứt, nếu không phải đang chạy nhảy, vậy chắc chắn là do trọng lượng cơ thể, cơ thể càng nặng thì áp lực dồn xuống bàn chân càng nhiều. Hung thủ tạm thời là một người có thân hình to cao.
Về phương thức gây án, có thể thấy nạn nhân không hề có dấu hiệu chống trả, hung thủ ra tay bất ngờ, vì thời gian hoạt động từ đêm trở về gần sáng, nên hiệu suất thành công rất cao. Như trong vụ này, từ những dấu vết còn lại có thể thấy, nạn nhân đột ngột bị đẩy ngã sấp xuống đất khiến cho trán và má trái bị trầy xước, sau đó hung thủ chỉ cần giẫm lên lưng nạn nhân, dùng vũ khí đập nát đầu người bên dưới là xong.
Chỉ một nhát đập khiến cho đầu nạn nhân thành một đống bầy nhầy, vũ khí hung thủ sử dụng có thể là búa tạ, lực đập xuống cũng phải rất mạnh, chứng minh thể lực hung thủ không phải tầm thường. Quân nghĩ, có phải hung thủ này cố tình để nạn nhân còn nguyên mặt, vì trong tất cả các vụ án liên quan, mặt nạn nhân đều không bị đập nát. Hoặc hắn khéo léo đến mức chỉ đập mỗi phần sọ não, giống như một kiểu giết người nghệ thuật vậy.
- Nạn nhân tập trung vào nam giới, còn trẻ, đáng ngại nhất là phạm vi gây án đang càng lúc càng thu hẹp quanh khu vực này. Từ đầu tháng đến nay đã có ba vụ án mạng rồi, thêm ba tháng trước, tổng cộng cũng là vụ. Mày nghe hiểu không đấy? – Quân gõ điếu thuốc xuống gạt tàn, hắn liếc mắt nhìn Cường đang đứng trước cửa.
Cường không đáp, chuyện này khiến tâm lý cậu bị ảnh hưởng rất nhiều. Lần đầu thấy một cái chết thê thảm như vậy, kẻ thủ ác vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, hắn thậm chí còn có chiều hướng gia tăng số lần phạm tội, chẳng lẽ không có cách nào ngăn hắn lại? Vì những người đang ngồi điều tra sau bàn giấy như tên kia, nếu như hắn chịu làm việc nghiêm túc, có lẽ hung thủ đã sớm bị bắt và lĩnh án tử hình rồi.
Bước khỏi phòng, Cường được cái lạnh đêm đông thổi cho nguội đầu óc, tự nhiên cảm giác mọi thứ đều đơn giản, chết, thực ra cũng rất đơn giản. Cậu đi vào trong con ngách, nghĩ lại cảnh xác người vỡ nát sáng nay, thời điểm gây án là từ h, vậy trước khi gây án, hung thủ sẽ làm gì?
Bịch… Bịch…
Đúng lúc Cường nhìn về phía trước con ngách, có một người chầm chậm đi qua, đã hơn h đêm, thẳng hướng từ trong ngách đi ra, chỉ có duy nhất một ngọn đèn đường vẫn sáng. Cảm giác tiếng bước chân nặng nề vọng từ ngoài đường vào, luẩn quẩn trong các bức tường xung quanh cậu, khiến trực giác cậu phải chú ý.
Trước khi gây án, có phải hung thủ sẽ đi săn mồi?
Bịch… Bịch…
Từ ngách đi ra sẽ tới một con ngõ dài, nhà ở hai bên đều đã khép chặt, thưa thớt lắm mới thấy ánh sáng từ một cửa sổ cao tầng hắt xuống, gió thổi hun hút, đêm tĩnh mịch. Không phải vô tình mà Cường lại nhìn người đang bước qua cửa ngách kia, thời tiết hôm nay khô ráo, người kia lại mặc một chiếc áo mưa, chân đi ủng. Bước từng bước rất chậm, người đó lặng lẽ đi qua như một con thú lớn, với cái đầu giấu trong mũ áo mưa phì phò thở ra khói, tấm lưng rộng khum khum, trong tay ôm một bọc vải bố dài hơn một sải tay.
Bịch.
Tiếng bước chân dừng lại.
Cùng lúc Cường bước ra khỏi ngách, dưới mặt đất có một bóng đen đổ dài tới chân cậu.
Vụt!
Bóng đen chợt động, Cường chỉ kịp nhìn thấy nó vung lên, chân cậu tự động phản xạ lại, ngay lập tức cậu tung người né sang trái ba bước. Nhưng không kịp.
Bốp!
Toàn thân cậu chấn động, có một lực đẩy khủng khiếp ập tới, tốc độ còn nhanh hơn cả cái liếc mắt của cậu, đây là sức mạnh gì vậy? Chân và tay Cường chới với trong không trung, một tích tắc sau lưng cậu lập tức đập xuống đường, cả khuôn mặt bị một bàn tay chộp lấy, sau giây phút bàng hoàng đó, cơ thể cậu gần như tê liệt. Chính cú đẩy đã khiến đầu cậu bị va xuống nền gạch, choáng váng tới không còn tri giác, Cường đã mất trí nhớ tạm thời vào lúc đó.
Rắc!
Dường như có tiếng xương sọ rạn nứt.
Hai mắt cậu lờ mờ thấy được một bóng đen ló ra, che đi tia sáng chói lóa từ ánh đèn cao áp. Bóng đen ghé dần vào mặt cậu, vẫn không nhìn ra đó là ai, hai mắt cố nhấp nháy mấy lần, hình ảnh nhòe đi như có ai đổ nước lên mặt cậu. Cố nghiêng đầu sang hai bên, đau quá, chẳng cảm thấy gì nữa rồi, tới ngón tay cũng không nhấc lên được, trước khi Cường kịp nhận ra người vừa tấn công mình, cậu đã ngất lịm đi.
- Còn tươi, thịt còn tươi… khà khà….