Tại cuộc họp định kỳ của tổ chức
Các thành viên đều đã yên vị, vài tiếng rì rầm thưa thớt phát ra, ai đó hỏi:
– Chó Điên hôm nay lại không đi họp à?
– Nó còn phải ở nhà học bài, mai thi hết học kỳ rồi – một giọng nam chậm dãi đáp lại. Vốn dĩ thằng bé cũng không cần thiết phải tới đây, cuộc sống của nó bây giờ đã ổn định hơn trước, đúng hơn phải nói là bình thường như bao đứa trẻ khác, nếu có thể thì rút được nó ra khỏi tổ chức là tốt nhất.
Mọi người rất nhanh liền lảng sang những vấn đề khác, dạo này không có biến động gì lớn, chủ yếu chỉ xoay quanh chuyện cơm áo gạo tiền, một hai người nói về chính trị, đạo luật cấm tuyên truyền tôn giáo có vẻ đang phát triển mạnh mẽ, khuyến cáo các thành viên hành động cẩn trọng, web của tổ chức đã bị đánh sập ba lần trong tháng, nếu cần thiết phải lui về ở ẩn, đợi sau đợt càn quét này mới cho hoạt động lại. Khi mà ai nấy còn đang trầm ngâm, bỗng một người lại lên tiếng:
– Không ai nghi ngờ sao, việc tổ chức bị nhắm đến không thể nào là ngẫu nhiên được – giọng nói đầy tính ám chỉ, Manocanh Man đưa mắt nhìn một lượt sáu người trong phòng, ngay lập tức một vài người có vẻ đã nhận ra ngụ ý trong lời cô ta, tiếp – e là thông tin về tổ chức đã bị rò rỉ, không biết chừng mạng của chúng ta đang được trả giá rất cao ở đâu đó.
– Cô muốn nói là, có người bán đứng chúng ta? – đánh tan suy nghĩ mơ hồ của đám đông, người đàn ông ngồi phía đầu bàn hỏi lại.
– Không loại trừ khả năng đó – lập tức người khác cướp lời, giọng khàn khàn vì mắc hen suyễn lâu năm – cách để tránh bị truy sát, chính là truy sát ngược lại chúng ta, việc này ngoại trừ một người thì khó có ai đủ đầu óc cũng như năng lực để làm, chưa kể hắn còn ham tiền, bán đứng chúng ta chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, khục khục…
Thức Thần ho tới sụn cả lưng, gã vẫn ghim vụ Quân sơ múi tiền của hắn lần trước, một tờ hai trăm nghìn, món nợ này gã phải bắt hắn trả bằng máu! Đợi gã dứt cơn ho, Manocanh Man lại nói:
– Kể cũng lạ, Quân dù có thần thông thì cũng đâu thể trốn kỹ tới vậy, tai mắt của chúng ta ở khắp nơi nhưng một chút tung tích về hắn lại không có – cô ta vừa nói vừa nhìn về phía Cường, trong lời nói đã có vài phần khẳng định – em đoán hắn vẫn còn tay trong ở tổ chức, ai cố tình bao che cho hắn tức là gián tiếp đối đầu với các thành viên khác, hệ lụy sẽ rất tàn khốc đấy.
Lời này không phải không có căn cứ, tuy rằng Cường nêu lý do tham gia tổ chức là để tìm Quân trả thù, nhưng không ai rõ mối quan hệ của hai người như thế nào, hiện tại Chó Điên đang về phe Quân, Cường nhận nuôi nó, nếu nói đến tay trong của Quân thì chỉ có thể là Chó Điên, giả thiết nó gặp được Quân thì chẳng lẽ Cường lại không biết?
Vả lại Chó Điên không nắm rõ tình hình tổ chức, nhưng Cường thì có, xem xét mọi khả năng thì người khả nghi nhất vẫn là cậu ta. Bất cứ ai cũng dễ dàng nhìn ra điều đó, Cường vẫn giữ im lặng, trong lòng có một dự cảm rất xấu, nếu không phải cậu hay Chó Điên bao che cho hắn, vậy Quân vì sao vẫn bặt vô âm tín, lẽ nào hắn thực sự đã xảy ra chuyện?
Có một người cùng tâm trạng với Cường lúc này, Thiện vốn dĩ là tay trong của hắn, tuy không bị nghi ngờ những khả năng cao là từ bây giờ mọi người sẽ âm thầm theo dõi lẫn nhau, Quân lại sống quá gần với cậu và Đại Ca, xác suất bị phát hiện gần như là chắc chắn! Phần lớn những người ở đây đều có hứng thú với cái mạng của hắn, mấy lời kia không chỉ muốn cảnh cáo Cường, mà còn là để đánh động những người khác, nhắm giết được hắn thì hãy bon chen, còn không thì ngoan ngoãn giao nộp thông tin, tránh việc vì một con mồi mà phải chia rẽ nội bộ.
Chả thế mà nghe xong mặt ai cũng đổi sắc, hẳn là mỗi người đã có toan tính riêng, qua ánh mắt không thể đoán được ai đang nghĩ gì. Diễn biến bắt đầu trở lên khó lường, Thiện muốn ngay lập tức báo tin cho Quân, để hắn cao chạy xa bay càng nhanh càng tốt, rất có thể sau khi rời khỏi cuộc họp này, cậu sẽ không có cơ hội gặp hắn nữa!
– Quân sẽ không như vậy – người ngồi đầu bàn rất lâu sau mới lên tiếng, chất giọng âm trầm khiến người nghe có phần áp lực – việc gì hắn cũng có thể làm, nhưng không phải là bán đứng tổ chức.
Đại Ca là một trong những người không truy sát Quân, trước đó anh cũng nghi ngờ việc hắn bỏ trốn khỏi tổ chức, thậm chí còn cho hắn cơ hội quay lại giải thích, trong suy nghĩ của anh, Quân là một người làm việc có mục đích, hắn rời khỏi tổ chức chắc chắn có nguyên do, trước khi mọi thứ rõ ràng, anh vẫn sẽ áng binh bất động. Hơn ai hết Đại Ca biết tổ chức có một vị trí rất quan trọng trong lòng Quân, hắn cũng biết tự ý rút lui sẽ đồng nghĩa với cái chết, nếu chỉ vì muốn bán đứng tổ chức mà phải mạo hiểm như vậy, trừ khi Quân điên rồi! Khai trừ khỏi tổ chức thì sẽ bị truy sát, đó là luật, nhưng luật không ép các thành viên phải truy sát nếu không muốn, Đại Ca chính là không muốn truy sát hắn nên khi nghe mấy lời bàn tán vừa rồi cảm giác có chút động tâm.
– Đại Ca à, anh nghĩ quá đơn giản rồi, giờ là lúc nào mà anh còn tin hắn… – Manocanh Man giở giọng trách cứ Đại Ca, nói được nửa chừng thì nghe thấy có tiếng động lạ phát ra phía sau.
Rầm!
Ngay lập tức có vật gì rơi từ trên cao xuống giữa bàn, tiếng nổ đinh tai khiến mọi người hú hồn, còn chưa kịp định thần đã nghe kình phong ập đến. Ai nấy thủ thế dạt ra, trước mặt chỉ thấy một bóng đen rất lớn nhằm vào người vẫn ngồi nguyên ở đầu bàn nãy giờ đánh xuống, chớp mắt liền nghe “Rắc” một tiếng khô khốc, bóng đen nhanh như chớp liền bị đánh văng ra xa. Diễn biến nhanh đến mức mắt thường không thể theo kịp, nhìn lại vẫn thấy Đại Ca ngồi lặng yên trên ghế, phía trước là Cường vừa thu quyền, chiếc bàn đã gãy làm đôi đổ nghiên đổ ngả, xung quanh bụi vẩn thành một làn khói mỏng, trong mắt ai nấy đều mờ mịt.
Bóng đen bên kia vừa đứng dậy, đó là một người đàn ông cao lớn, da trắng ởn, mặt vô hồn, nơi vừa rồi trúng một đòn của Cường, xương sườn đã gãy tới lõm cả vào, nhìn qua cũng biết là lục phủ ngũ tạng đã thương tổn nghiêm trọng.
Lúc đó Cường không nghĩ được nhiều, mắt thấy nguy hiểm ập xuống nên lập tức tung chiêu phòng ngự, kết quả năm phần sức lực của cậu đã khiến đối phương lõm ngực, phen này mà chết người thì cậu cũng tù mọt gông. Nhưng vấn đề người kia vẫn đứng vững, không hề hộc máu hay tỏ ra đau đớn, thêm cả biểu cảm trời-sập-cũng-không-liên-quan của người đó, nhìn vào cảm giác rất ngứa ngáy. Chuyện này là sao? Ở đây ngoài những thành viên trong tổ chức thì không người lạ nào được phép ra vào, địa điểm diễn ra cuộc họp cũng luôn luôn thay đổi để tránh bị theo dõi, từ đâu ra một người tấn công bọn họ, thoạt nhìn cũng không biết có phải là kẻ thù không? Vài người nhíu mày nhìn nhau, bỗng mặt ai nấy lập tức giãn ra.
Không phải chỉ có một người, xung quanh căn phòng từ khi nào đã xuất hiện rất nhiều bóng đen nhấp nhô, ánh sáng chỉ chiếu ra vỏn vẹn đường kính một cái bàn, mọi người bị bao vây trong khoảng sáng đó, bọn họ đang bị tập kích! Cảm giác nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống, hơi lạnh bất thường này không phải âm khí, còn chưa ai nghĩ ra đây là hoàn cảnh gì, bên cạnh liền có động tĩnh. Manocanh Man hít một hơi rùng mình, cô ta liếm môi, đám lạ mặt tuy không được thiện cảm nhưng bù lại vài người có thân hình rất ưng ý cô ta, ngay lập tức cô ta áp sát một người, cơ mà chưa kịp động thủ thì bên tai đã vút lên tiếng đòn đánh tới. Manocanh Man vội lùi lại hai bước, phía sau liền bị người khác túm được, một trước một sau cứ thế giã những đòn như trời giáng xuống người cô ta, ban đầu thì có vẻ còn xoay sở được, nhưng chỉ giây lát số người nhân lên hai ba lần, thành thử bên ngoài chỉ nghe ú ớ không rõ là kêu cứu hay chửi rủa gì.
– Rút lui! – Đại Ca nói lớn, gần như khiến cho mọi người bừng tỉnh, bọn họ đang mải nhìn đám đông xúm vào chỗ Manocanh Man, cảnh tượng có chút náo nhiệt nên quên mất tình hình – đây là cái bẫy, tản ra, Thiện!
Dứt lời Đại Ca quăng cái ghế vừa ngồi về phía đám đông, nghe ầm một tiếng, chiếc ghế liền gãy nát, rất nhiều người đổ rạp ra đất, anh lập tức kéo Thiện chạy qua khoảng trống ra ngoài. Đám đông sau đó ồ ạt tràn lên, cứ hễ quây được một người thì cả bọn lại dồn vào đánh chỗ đó, chiến thuật úp sọt tuy đơn giản nhưng trong không gian nhỏ hẹp như căn phòng này lại phát huy hiệu quả rất cao. Bất kể là mấy người thoái lui kiểu gì cũng sẽ chạm trán đối phương, Cường vô thức cầm tay Yêu Nữ tả xung hữu đột mở đường máu bỏ chạy, những người còn lại đều tỏa ra các hướng khác nhau để thoát thân. Một đường đánh ngã vài người, giẫm lên vài người khác, cuối cùng cũng ra tới cửa an toàn, cơ bản là kỹ năng chiến đấu của đám đông kia không có gì đặc sắc, chỉ có điều đánh rất dai sức, bọn họ thậm chí không thở dốc một lần nào.
Người cuối cùng chưa thoát được là Manocanh Man, nhưng không ai có ý định quay lại giúp, ít lâu sau bên trong liền phát ra những tiếng ào ào dữ dội, không nghĩ tới là có vài người bị ném bay ngược ra ngoài, rơi thành tiếng bịch bịch xuống đất. Cơn thịnh nộ của rối quỷ đã bộc phát, tiếng động huyên náo bên trong sẽ thu hút sự chú ý của người dân, chỗ này không thể ở lại lâu, trước mắt phải giải tán khỏi đây ổn thỏa rồi sẽ tính tiếp. Những người khác tiếp tục tản ra các hướng, rất nhanh liền mất hút trong màn đêm, địa điểm họp định kỳ lần này là ở tòa nhà cũ phía sau một khu dân cư, từ cửa rẽ tay phải một đoạn sẽ ra tới đường lớn, Đại Ca và Thiện nhanh chóng di chuyển ra đó, ngoài đường lớn đông người qua lại cũng xem như là an toàn.
– Tại sao không ở lại giải quyết đám đông kia? – Thiện vừa đi vừa hỏi – bọn chúng đã phát hiện ra chúng ta, anh không sợ thân phận bại lộ sao?
– Thứ nhất, đó là người, không phải ma quỷ, cậu không thể giết bừa bãi – Đại Ca cảnh giác nói – thứ hai, chúng ta vốn dĩ đã bị bại lộ rồi, địa điểm và thời gian đều chỉ có người trong tổ chức biết được, bị phục kích tức là có người đã bán thông tin ra ngoài, muốn bắt gọn một mẻ, ở lại sợ là sẽ dính dáng đến pháp luật nữa.
– Là công an sao? – Thiện kinh ngạc hỏi.
Đoàng!
Bỗng có tiếng nổ lớn phát ra phía sau hai người, Đại Ca lập tức quay lại, cách đó rất xa, trong bóng tối có một cột khói trắng mỏng tang bay lên, mùi thuốc súng phảng phất, tiếp theo là Thiện gục xuống. Đại Ca bàng hoàng đỡ lấy cậu, bên mạng sườn máu bắt đầu thấm từ trong ra ngoài áo, lòng bàn tay rất nhanh liền ướt đẫm, nhịp tim tăng cao đột ngột khiến cậu choáng váng, tai cũng ù đi, không nghe được tiếng gì nữa. Cảm giác viên đạn xoáy vào da thịt, đốt cháy từng tế báo trên người rất rõ ràng, Thiện đau tới mất cả tri giác, trong mắt mơ hồ thấy có người đang chạy đến, là bọn môn đồ của hội phản thánh trả thù phải không? Ngay lập tức Thiện quay ra nói trong tiếng thở đứt quãng:
– Chạy… chạy… đi… anh chạy… đi….
Dứt lời thì không còn biết gì nữa. Tít. Tít. Tít.
– Hắn muốn đánh gọn một mẻ, anh hiểu không, cách nhanh nhất để diệt tận gốc chỉ có như vậy thôi, anh không thấy cảnh sát đến ngay sau khi tiếng súng nổ ra đấy à? – giọng ai đó gay gắt len lỏi vào suy nghĩ khiến Thiện chập chờn tỉnh dậy.
– Chẳng lẽ anh không biết công việc của hắn có liên quan đến cảnh sát? – một người khác ngắt lời, Thiện tự hỏi họ đang nói về ai vậy? – hắn dùng đám người kia để làm mồi nhử, báo cảnh sát đến bắt chúng ta vì tội giết người, cái bẫy này nếu thành công thì người duy nhất được lợi là hắn!
– Nhưng Quân đâu thể biết được thời gian và địa điểm của cuộc họp, hắn làm sao bố trí được người chứ? – một giọng bình tĩnh hơn vang lên.
– Là thằng Chó Điên đã báo cho hắn! Chẳng phải thằng Chó Điên đang tìm thằng Quân sao?
“Anh Quân…”
– Có thể kẻ đó đã bắn nhầm Thiện, nếu không người nằm đây đêm này phải là anh rồi, Đại Ca! Tại sao những người khác thì không vấn đề gì, chỉ có Thiện là bị bắn? Anh hiểu không?
“Không phải thế….”
– Người hắn muốn giết nhất lúc này, chính là anh đấy, Đại Ca.
Thiện chật vật mở mắt, cái gì cũng không thấy rõ, hít thở vô cùng khó khăn, cậu nặng nề nhấc một bên tay lên, tới lúc đó mới có người nhận ra là cậu đã tỉnh. Đại Ca vẫn đứng quay lưng lại phía Thiện, cậu muốn gọi anh, muốn nói rằng không phải Quân làm vậy, nhưng cổ họng đã nghẹn cứng, trong lòng càng thêm cuống, thế này thì không kịp mất!
– Bằng mọi cách phải đem thủ cấp của Quân về đây, càng sớm càng tốt, người nào làm được, vị trí thủ lĩnh tổ chức sẽ do người đó đảm nhiệm – Đại Ca tuyên bố, giọng điệu âm lạnh đượm mùi sát khí.
“Anh Quân…chạy ngay đi… “
Títttttt!