"Hủ, có chuẩn bị thuyền lớn cho ta không?"
Hàn Vận nằm gối đầu lên vai Hiên Viên Hủ, nghịch ngợm nhéo cơ ngực của hắn.
Hiên Viên Hủ cười.
"Không chuẩn bị dám đến sao?"
Sợ là đến đây cũng sẽ bị đuổi đi, người tham tiền này chuyện gì làm không được.
"Hắc hắc, số báu vật này ta nhất định lấy được rồi."
Hàn Vận tự tin cười, có số báu vật này thì có thể không cần phấn đấu hai mươi năm.
Hiên Viên Hủ lại nghĩ khác, tuy rằng tiền tài quan trọng, nhưng tế lễ kia càng đáng quan tâm hơn.
"Tế lễ là làm chuyện gì?"
Mặc dù ở trên đường đi nghe trưởng lão nói một ít, nhưng cụ thể lại không có nói rõ trình tự tế lễ.
Hàn Vận ngáp một cái nói.
"Tế lễ chính là tế lễ."
Kỳ thật Hàn Vận cũng không rõ ràng, nhưng mặc kệ là chuyện gì xảy ra, chỉ cần không mất mạng thì cái gì cũng không sao cả.
"Nói rõ ràng xem."
Hiên Viên Hủ thần sắc ngưng trọng. Xem ra Vận Nhi cũng không biết tế lễ là làm gì. Nếu nguy hiểm đến tính mạng thì dù có nhiều tiền cũng không thể dùng.
"Thôi, ngủ trước, ngày mai gọi Lục Triển Tường tới hỏi chẳng phải sẽ biết sao."
Hiên Viên Hủ thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói:
"Thật không biết nên làm gì?"
"Rau trộn."
Hàn Vận phun ra một câu, liền rụt đầu nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Hiên Viên Hủ cười khổ, nhéo nhéo cặp mông tròn xoe.
"Tiểu Trư này."
Hàn Vận bất mãn vặn người, đã phát hiện hung khí mới yên tĩnh không lâu lại một lần nữa đứng lên.
"Dã thú, đừng tới !"
Hàn Vận đột nhiên mở to hai mắt, lại đến sẽ chết mất.
"Ngủ."
Hiên Viên Hủ vỗ vỗ đầu Hàn Vận, ảo não vì thân thể có phản ứng. Rõ ràng đã làm ba lượt lại không chút thỏa mãn.
Hàn Vận thấy Hiên Viên Hủ không có ý ép buộc mình, nên thở phào nhẹ nhõm, đồng thời có chút bất mãn. Chẳng lẽ mình không có mị lực sao?
Hàn Vận nheo mắt, cố ý dùng đầu gối đụng chạm hung khí kia, cho đến khi nó lớn thêm một vòng mới dừng khiêu khích.
"Vận Nhi, đừng đốt lửa."
Hàn Vận cười hắc hắc.
"Hay là Hủ không được, như vậy để ta đến."
Hiên Viên Hủ nhìn Hàn Vận với vẻ nghi hoặc nói:
"Được không đó?"
Hàn Vận bị châm lửa giận.
"Dám nói ta không được !"
Mạnh mẽ bò lên trên người Hiên Viên Hủ, chỗ vết thương nào đó bị cử động mạnh khiến Hàn Vận đau nhe răng trợn mắt.
Hiên Viên Hủ bất đắc dĩ cười.
"Được rồi, ngủ đi."
Cố ép buộc dục vọng xuống. Nếu không Vận Nhi cũng đừng nghĩ xuống giường.
Bị coi khinh như thế, Hàn Vận nhe răng cắn lên cổ Hiên Viên Hủ một cái.
"Vận Nhi, không có sức sao?"
Hiên Viên Hủ không để ý nói.
Hàn Vận nức nở hai tiếng. Quả thật không có một chút khí lực, cắn không giống cắn, giống cạp cạp hơn. Hàn Vận buồn bực xoay người, đưa lưng về phía Hiên Viên Hủ.
Hiên Viên Hủ đành phải dùng nội lực áp chế dục vọng của mình, ôm lấy đại thúc tham tiền của hắn dần dần đi vào giấc ngủ.
Giữa trưa, rốt cuộc hai người ngủ say trong nhà gỗ nhỏ cũng có động tĩnh.
"Người đâu chuẩn bị nước tắm."
Giọng Hiên Viên Hủ vang lên ở ngoài phòng, nhưng trong phòng lại không nghe một tiếng.
Hai thị nữ ngoài cửa biết đối phương chỉ dùng nội lực nhắn mệnh lệnh, nên không có lên tiếng trả lời, mà lẳng lặng đi chuẩn bị.
"Vận Nhi dậy đi, ngủ hai ngày rồi."
Hiên Viên Hủ vỗ vỗ khuôn mặt Hàn Vận.
"Không, để ta ngủ một chút nữa đi."
Hàn Vận hoàn toàn không có ý rời giường.
"Đừng ngủ, dậy tắm rửa ăn cơm, để đói bụng sẽ không tốt."
Hiên Viên Hủ tiếp tục nói.
"Đừng như vậy, đợi mọi thứ chuẩn bị xong ta sẽ dậy."
Hàn Vận vẫn như trước không có mở mắt.
Đúng lúc này cửa mở, bọn thị nữ đem đồ dùng tắm rửa và nước ấm vào.
"Nước đã chuẩn bị xong."
Đợi hai thị nữ rời khỏi, Hiên Viên Hủ ôm Hàn Vận đến phòng tắm.
"Gạt người."
Hàn Vận ở trong lòng Hiên Viên Hủ lại không có nghe tiếng bọn thị nữ kia.
Cho đến khi thân thể chìm trong nước, Hàn Vận rốt cuộc mở to hai mắt.
"Phát ngốc cái gì, tách chân ra một chút."
Hàn Vận đem chân tách ra, tùy ý Hiên Viên Hủ tẩy rửa cho mình, dù sao nên nhìn cũng đã nhìn, cũng chạm qua không ít lần.
"Xong rồi."
Tắm rửa cho Hàn Vận và mình xong, Hiên Viên Hủ ôm Hàn Vận ra.
Khi hai người mặc quần áo xong, bọn thị nữ cũng đã chuẩn bị xong bàn ăn.
"Hai vị công tử mời dùng."
Hiên Viên Hủ nhìn nhìn thức ăn trên bàn, đúng là được chuẩn bị kỹ lưỡng. Hai người đã hai ngày chưa ăn cơm, đồ ăn phần lớn là món dễ tiêu hóa.
Hàn Vận cầm lấy bát đũa, há to miệng bỏ thức ăn vào. Ngủ cũng không thấy đói bụng, lúc này thật đúng là giống quỷ đói.
So với Hàn Vận, động tác ăn cơm của Hiên Viên Hủ rất nhã nhặn, thỉnh thoảng còn chia thức ăn cho Hàn Vận. Đợi Hàn Vận ăn xong, Hiên Viên Hủ ăn hết phần còn thừa lại.
"Ta muốn gặp Lục Triển Tường."
Hiên Viên Hủ nói với bọn thị nữ.
"Dạ, nô tỳ lập tức đi thông báo cho tộc trưởng."
Một trong số thị nữ hành lễ rồi rời đi.
"Gấp cái gì, dù sao đã đồng ý rồi, hiện tại hối hận cũng không còn kịp nữa."
So với Hiên Viên Hủ lo lắng, Hàn Vận có vẻ không để ý.
"Nếu nguy hiểm, ta sẽ không cho Vận Nhi đi làm cái gọi là tế lễ kia."
Hiên Viên Hủ buông bát đũa, nói. Bây giờ đối với hắn, sinh mệnh của Vận Nhi là quan trọng hơn hết thảy.
Hàn Vận mỉm cười, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
"Hủ yên tâm, Lục Triển Tường đã nói là không có nguy hiểm nhiều, nếu vậy ta cũng sẽ không đồng ý."
Hiên Viên Hủ nhướng mày.
"Nói như vậy, vẫn có nguy hiểm?"
Hàn Vận không lưu tâm.
"Muốn phú quý phải mạo hiểm, không làm việc sao nhận được thù lao."
"Thật là....., ai da...."
Hiên Viên Hủ không biết còn có thể nói cái gì.
Từ chỗ cây đại thụ đến nhà gỗ nhỏ cũng không xa, Hiên Viên Hủ buông bát đũa không lâu Lục Triển Tường đã tới.
"Hai vị rốt cuộc đã chịu dậy?"
Lục Triển Tường hiên ngang tiến vào.
"Thế nào, ganh tị sao?"
Hàn Vận như người không có xương tựa vào Hiên Viên Hủ, đắc ý nói. Hàn Vận đã nghe nói trên Hải Tâm Đại Lục mỗi tộc trưởng cả đời chỉ có thể có một bạn đời, hơn nữa phải được cây đại thụ chấp nhận. Cho nên đến nay Lục Triển Tường vẫn cô đơn một mình.
"Là ngưỡng mộ."
Lục Triển Tường không cần mời tự ngồi xuống.
" Vương gia tìm ta đến có chuyện gì ? Công tác chuẩn bị đã sắp xong, mấy ngày này Hàn công tử tốt nhất là theo sự phân phó của ta. Đợi sau khi tế lễ lại triền miên cũng không muộn."
"Cái tế lễ kia rốt cuộc là làm chuyện gì?"
Lục Triển Tường nâng chung trà lên, nhẹ nhàng hớp một ngụm nước trà.
"Chuyện này phải bắt đầu từ khi Hải Tâm Đại Lục mới bị phát hiện."
Ngàn năm trước, Hải Tâm Đại Lục vốn là một hòn đảo đơn độc. Trên đảo có một cây sinh mệnh, cũng chính là cây đại thụ kỳ dị ở trung tâm Hải Tâm Đại Lục kia.
Mọi người đều biết cây sinh mệnh thần kỳ, nghe nói ăn lá của cây sinh mệnh là có thể giữ tuổi trẻ, ăn một lá cây sinh mệnh từ dáng vẻ năm mươi tuổi khôi phục còn dưới ba mươi tuổi. Cứ như vậy, mọi người từ bốn phương tám hướng bắt đầu tìm đến đảo này.
Đảo vốn không lớn nên không chứa được nhiều người, mà người đến lại nối tiếp không dứt.
Con người vốn tham lam. Thứ tốt ai cũng muốn lấy làm của riêng. Lúc ấy có một vị quốc vương tìm đến, hắn phong tỏa cả đảo, lập nên những bậc thang, từ đó về sau đem cây sinh mệnh làm của riêng.
Tuy rằng đảo bị phong tỏa, nhưng ý định muốn đến chỗ cây sinh mệnh của mọi người lại chưa bao giờ dứt. Cứ như vậy một năm qua năm, đảo không ngừng bị gây rối, cây sinh mệnh cũng dần dần điêu linh do bị mọi người tham lam tàn phá.
Một trăm qua đi, cây sinh mệnh rốt cuộc khô kiệt.
Mà vị quốc vương kia cũng không muốn chết, vì thế hắn mời Vu sư tới hạ chú để khôi phục cây sinh mệnh. Cây sinh mệnh không héo rũ, đồng thời cũng không sinh trưởng.
Vị quốc vương có hành vi nghịch thiên, rốt cục khiến cho trời nổi giận, toàn bộ đảo bị sét đánh trong một ngày. Số người có mặt trên đảo chết vô số. Quốc vương may mắn đến chỗ cây sinh mệnh nên không chết, còn Vu sư kia dám nghịch thiên sửa mệnh đã bị sét bổ trúng hóa thành tro bụi.
Quốc vương biết sai thì đã muộn, hối hận cũng vô dụng. Khi đó toàn bộ trên đảo còn không tới một trăm người. Quốc vương đem tiểu hoàng tử phó thác cho một thị vệ, rồi dùng thân thể mình để dâng lên cho cây sinh mệnh, trở thành bộ hài cốt đầu tiên trên cây. Nhờ đó sự phẫn nộ cũng biến mất, mà những người trên đảo may mắn còn sống cũng là những người thân tín của quốc vương, thề vĩnh không rời khỏi đảo.
Từ đó về sau đảo lại bị phong bế, cũng không có người ngoài dám lên đảo. Thời gian trôi qua đảo bắt đầu di động, người ngoài muốn lên đảo cũng không có khả năng.
Cây sinh mệnh đã biến thành cây tử vong. Truyền thuyết nói chỉ có Dương Chi sứ giả với đôi mắt đỏ mới có khả năng cởi bỏ chú ngữ làm cây sinh mệnh khôi phục.