Thấy Hàn Vận đồng ý Lưu Hùng vui như được mùa, tự động theo sau làm người phục vụ, xu nịnh tốt đến không thể chê.
“Hàn công tử xem, phía trước chính là đình Mẫu Đơn.”
Lưu Hùng chỉ phía trước. Hàn Vận gật đầu.
Xa xa là từng khóm từng khóm mẫu đơn đập vào mắt, đúng là rực rỡ cả một khoảng trời. Nhưng khi ở hiện đại Hàn Vận thấy mấy vườn hoa nhiều lắm rồi nên chỉ gật đầu ý bảo biết rồi.
Lưu Hùng cũng không chú ý Hàn Vận đang nhàm chán mà đang nghĩ làm sao mới đè được Hàn Vận dưới thân. Nghĩ tới cái đình có treo rèm lụa xung quanh (cái đình nghỉ mát tứ phía đều được bao bọc bằng lụa mỏng màu vàng để các tiểu thư ngắm hoa không cần lộ mặt), Lưu Hùng đột nhiên có chủ ý.
“Hàn công tử, chúng ta đi cũng đã lâu, tại sao lại không vào đình kia nghỉ một chút?”
Lưu hùng đề nghị, trong mắt lóe lóe tia sáng đắc ý.
“Được, Lưu công tử dẫn đường đi”
Hàn Vận nhướng nhướng mày, trò chơi bắt đầu rồi.
“Các ngươi đi dọn dẹp trước đi”
Lưu hùng sai thuộc hạ đuổi toàn bộ khách trong đình kia rời đi.
“Vâng, thiếu gia.”
Bọn hạ nhân lập tức đi ngay.
Ở cổ đại quả nhiên rất bất công, nhìn người dân dù hận cũng không dám dây vào nhà quan.
“Chúng ta đi vào đi.”
Lưu Hùng giơ cái tay lên chuẩn bị bắt lấy tay Hàn Vận. Hàn Vận làm bộ lơ đãng tránh đi, lên tiếng:
“Được ”
Lưu Hùng cũng không sốt ruột, chỗ này hoang vu hẻo lánh, xung quanh cũng toàn người của hắn. Hắn không tin Hàn Vận còn chạy được, để hắn vui vẻ một chút thì có hại gì.
Hai người tiến vào đình Mẫu Đơn, bốn phía là rèm lụa rũ xuống làm người ở bên trong trở nên mơ mơ hồ hồ. Không cần Lưu Hùng mở miệng thì bọn thủ hạ cũng chuẩn bị sẵn rượu cùng thức ăn.
“Lưu công tử, bọn họ đều ở đây cùng chúng ta sao?”
Hàn Vận nhìn mấy tên tùy tùng sau lưng Lưu Hùng. Có những kẻ này ở đây thì làm sao ta tác nghiệp được.
Lưu Hùng mắt sáng rỡ, hắn tưởng Hàn công tử này cũng có ý giống hắn liền sai hạ nhân rời đi.
“Thiếu gia, cái này…”
Mấy tên tùy tùng không nghĩ tới Hàn Vận lại muốn họ đi, hơi hơi chần chờ vì dù sao lão gia cũng phân phó bọn họ phải chiếu cố thiếu gia cho tốt.
“Làm sao? Lời ta nói các ngươi dám không nghe à!”
Lưu Hùng cao giọng, bọn họ dám làm hắn mất mặt trước mỹ nhân.
“Không dám ạ, xin theo thiếu gia căn dặn.”
Ngay khi bọn họ rời khỏi đình thì nghe bên trong Lưu Hùng kêu lớn:
“Đều cút xa một chút cho ta, nếu ai dám quấy rầy ta liền phế chân của hắn!”
Hạ nhân lập tức lui về phía sau mấy bước, đứng xung quanh đình canh gác nghiêm ngặt.
“Mời Hàn công tử dùng.”
Lưu Hùng tự mình rót rượu cho Hàn Vận.
“Không dám nhận.”
Hàn Vận giành rót rượu với Lưu Hùng.
“Ha ha, mỹ nhân quả nhiên biết săn sóc.”
Lưu Hùng lộ vẻ mặt háo sắc bắt lấy tay Hàn Vận không chịu buông.
Gân xanh nổi đầy trên trán Hàn Vận. Mỹ nhân sao? Dùng từ này gọi ta? Lưu công tử, hôm nay ngươi không chạy được đâu.
Tuy Hàn Vận không chống cự nhưng Lưu công tử cũng không quá nôn nóng nên buông lỏng tay Hàn Vận một chút, bưng chén rượu lên. Dù sao trước mặt hắn bây giờ không phải là mỹ nữ nũng nịu mà là nam tử giống hắn, làm sao thì cũng nên đề phòng một chút.
Hàn Vận cũng cầm chén rượu lên ngửi thử hương rượu.
“Đúng là rượu ngon.”
Hàn Vận giả vờ khen ngợi, rượu này đúng thật là hay, ngay cả xuân dược cũng bỏ vào đầy đủ.
Lưu công tử không hề e ngại, một hơi uống cạn chén rượu.
“Hàn công tử sao lại không uống?”
Lưu công tử giơ cái chén rỗng lên.
Hàn Vận mỉm cười, lấy tay áo che miệng uống rượu.
Nhìn thấy hầu kết Hàn Vận lên xuống, Lưu công tử khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng vì thấy một màn này mà miệng khô lưỡi khô, xem ra dược trong rượu đã bắt đầu có tác dụng. Thuốc này hiệu quả cực kỳ nhanh, hắn tin lúc này Hàn Vận cũng nổi lên phản ứng rồi.
Nghĩ đến đây, Lưu Hùng liền lớn gan hẳn lên, đi đến bên người Hàn Vận
“Hàn công tử, mặt của ngươi sao lại đỏ như vậy?”
Hàn Vận thầm nghĩ muốn đánh người, thật ra mặt đỏ không phải là do thuốc, vì mình không uống chén rượu kia, toàn bộ rượu đều bị hất vào khóm hoa mẫu đơn phía sau. Sở dĩ mặt đỏ là bởi vì thấy chỗ kia của Lưu Hùng đang hùng dũng đội tiết khố lên như lều trại kia kìa.
“Bởi vì nóng mà, Lưu công tử không cảm giác nóng sao?”
Hàn Vận nới rộng áo ngoài.
“Nóng chứ, đương nhiên là nóng!”
Lưu Hùng chảy nước miếng ròng ròng, hắn rất muốn cắn lên phần xương quai xanh đang phơi bày ở trước mặt.
“Ha ha, vậy cởi đồ đi.”
Hàn Vận dựa nửa người trên lên bàn đá, thưởng thức trò hề của Lưu Hùng.
“Được, mỹ nhân đừng nóng vội, ta cởi ngay.”
Nói xong Lưu Hùng liền khẩn cấp tháo thắt lưng cởi áo. Thân thể xấu xí xuất hiện ở trước mắt Hàn Vận. Hàn Vận nheo mắt, nếu hắn đã muốn chết thì đừng trách ta bất nhân.
Trong nháy mắt, Hàn Vận vén vạt áo một cước đá con cóc Lưu Hùng ra xa hai thước.
“A!”
Lưu Hùng rơi xuống đất đau đến nỗi hô thành tiếng, nhưng dược tính lại không theo đau đớn giảm đi mà ngược lại càng mạnh thêm.
“Mỹ nhân đánh đau thật nhưng đại gia ta thích!”
“Đúng là thứ hạ lưu dơ bẩn, ta cho ngươi chết có ý nghĩa một chút vậy.”
Hàn Vận né qua một bên, Lưu Hùng lại vồ hụt.
Hàn Vận chính là loại người không thích chịu thiệt, nếu có người muốn chết như vậy thì sẽ tốt bụng tiễn kẻ đó một đoạn đường.
Đôi mắt Hàn Vận vô tình lạnh lẽo liếc nhìn tên hạ lưu kia. Hàn Vận ngắt lấy một cành hoa rồi khi Lưu Hùng một lần nữa nhào đến trong nháy mắt đem cành mẫu đơn đâm vào cổ họng của hắn, đâm đến khi cành hoa xuyên thấu ra phía sau ót.
Một cước đá thi thể chết không kịp nhắm của Lưu Hùng vào trong khóm hoa mẫu đơn. Thật đúng là ứng với câu
" Mẫu đơn hoa hạ tử, Tố quỷ dã phong lưu " (Chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu).