Lục Ngạc mỉm cười, thời khắc mấu chốt tiểu nha Phấn Mai này sẽ có chỗ dùng.
Hàn Vận ân cần vì đối phương rót trà dâng bánh.
“Đa tạ công tử.”
Văn Nhân Thiển U cắn cắn môi, trong mắt ái mộ thập phần rõ ràng, nước trà nhạt cũng biến thành cam lộ.
Hàn Vận đối với ngoại hình của mình rất tự tin. Cũng không phải lần đầu tiên được nữ nhân ái mộ, bởi vậy cũng không có cái cảm giác gì đặc biệt, chỉ là chứng minh mình có mị lực.
“Không biết Văn Nhân tiểu thư cùng lệnh huynh tới nơi này làm buôn bán gì?”
“Binh khí, từ lần trước Đại Hội Võ Lâm chấm dứt, phụ thân liền không quản lý sơn trang, đại ca chỉ có thể tự mình tới nơi này hiệp đàm.”
Hàn Vận gật gật đầu. Về binh khí của Ngự Kiếm Sơn Trang, Hàn Vận cũng nghe nói qua. Hình như năm trước sơn trang còn tạo ra một binh khí thần kỳ, chỉ là vẫn chưa xuất hiện hiện, cũng không biết là thực sự kì như lời đồn hay không.
Hai người trò chuyện với nhau thật vui. Văn Nhân Thiển U cũng không phải là khuê các tiểu thư bình thường, nói chuyện rất thoải mái không câu nệ. Làm Hàn Vận không thể không nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, thậm chí phần lớn nam tử cũng không thể so sánh với nàng.
Không lâu sau Văn Nhân Thâm Uyên xuất hiện.
“Đại ca.”
Văn Nhân Thâm Uyên ngẩng đầu nhìn hướng tửu lâu, phát hiện muội muội ngồi ở bên cửa sổ, mỉm cười tiến vào tửu lâu.
Hàn Vận đứng dậy đón chào, Văn Nhân Thâm Uyên ôm quyền.
“Hàn công tử.”
Hiển nhiên Văn Nhân Thâm Uyên cũng nhớ rõ Hàn Vận, chỉ là không biết vị này sao xuất hiện ở nơi này.
“Văn Nhân công tử, mời ngồi.”
Văn Nhân Thâm Uyên ngồi vào đối diện Phấn Mai cùng Lục Ngạc, cũng khẽ gật đầu chào hai nàng.
“Đại ca, Hàn công tử cũng là đến đây bàn việc buôn bán.”
Văn Nhân Thiển U chuyên chú nhìn Hàn Vận.
“Vậy sao? Không biết Hàn công tử buôn bán cái gì?”
Văn Nhân Thâm Uyên không hổ là người trong Bát Đại Thiếu Hiệp, vô luận bộ dạng võ công hoặc là hành xử đều toát lên khí chất.
“Bán rượu mà thôi.”
Hàn Vận mỉm cười. Văn Nhân Thâm Uyên tính cách trầm ổn, tuyệt đối không phải một nhân vật dễ đối phó, nhưng cũng khơi dậy tính khiêu chiến.
“Ồ? Thật là nhìn không ra Hàn công tử bán rượu.”
Văn Nhân Thâm Uyên thoáng kinh ngạc. Kỳ thật nhìn vào Hàn Vận nói là thương nhân làm hắn khó có thể tin.
“Đúng vậy mà, công tử nhà ta rất lợi hại nha.”
Phấn Mai dương dương tự đắc nói. Công tử cũng không phải là người buôn rượu bình thường đâu.
Hàn Vận như trước bảo trì mỉm cười.
“Hai vị cô nương là....?”
Văn Nhân Thâm Uyên nhìn về phía hai nàng. Hai người tướng mạo xuất chúng cũng không giống nha hoàn bình thường, nhất là vị nữ tử mặt lạnh, hẳn cũng là cao thủ.
“Phấn Mai, Lục Ngạc, nha hoàn của ta.”
Hàn Vận giới thiệu.
“Xin chào hai vị cô nương.”
Văn Nhân Thâm Uyên chào hai người.
“Hừ.”
Phấn Mai xoay đầu qua một bên. Các ngươi rời đi thì tốt rồi.
Lục Ngạc gật đầu xem như đáp lại.
“Văn Nhân công tử xin thứ lỗi, các nàng đều bị ta chìu hư. Phấn Mai đừng vô lễ, nếu không ta liền nói cho Trương Tuyền.”
Hàn Vận uy hiếp.
Phấn Mai nhăn nhó, bĩu môi kháng nghị.
“Hàn công tử ở đây sao”
Văn Nhân Thâm Uyên tỏ vẻ rộng lượng, cũng không có đi so đo.
“Đúng vậy, hai vị nếu không có chỗ ở có thể tạm ở chỗ ta.”
Hàn Vận thật hiếu kỳ đối với binh khí thần bí của Ngự Kiếm Sơn Trang.
Văn Nhân Thiển U lấy tay kéo vạt áo ca ca, cúi đầu thẹn thùng không nói.
Văn Nhân Thâm Uyên không nghĩ tới muội muội tâm cao khí ngạo thế nhưng coi trọng Hàn Vận.
“Như vậy huynh muội chúng ta liền xin quấy rầy.”
“Văn Nhân công tử khách khí, chúng ta dù sao cũng quen biết, huống chi còn đồng thời đi kiếm tiền.”
Hàn Vận cười như gió mùa xuân.
“Lục Ngạc, trở về thông báo Trương Tuyền thu dọn hai phòng.”
Lục Ngạc ngầm hiểu.
“Dạ.”
Lục Ngạc lập tức đi trước. Xem ra công tử cũng không phải là bị mĩ sắc mê hoặc thần trí.
Bốn người lại ngồi trong chốc lát, Hàn Vận liền mang theo huynh muội Văn Nhân về Hàn Trạch.
“Hàn xá đơn sơ, hai vị xin đừng ghét bỏ.”
Hàn Vận đem hai người mời vào phòng khách.
“Không dám, toàn bộ trấn này cũng không có đình viện nào lộng lẫy như Hàn Trạch ”
Văn Nhân Thâm Uyên cũng không phải là khen tặng, mà thật sự Hàn Trạch bố trí quả thật hiếm thấy.
“Trương Tuyền, Trương Tuyền.”
Hàn Vận thấy Phấn Mai không ở bên cạnh, đã biết lại đi tìm Trương Tuyền liền không giữ hình tượng hô lớn.
“Đến đây.”
Trương Tuyền rất nhanh đi đến trước mặt Hàn Vận. Vị công tử này cái gì cũng tốt, chỉ là hay cằn nhằn.
“Phòng thu dọn tốt chưa?”
Hàn Vận dò hỏi, hoàn toàn không nhìn Phấn Mai đang ai oán.
“Công tử giao phó xuống, Trương Tuyền tất nhiên nhanh chóng hoàn thành.”
Trương Tuyền trả lời, về phần công tử cùng Phấn Mai trừng nhau hắn hoàn toàn vờ không nhìn.
“Văn Nhân công tử, Văn Nhân tiểu thư, hai vị nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị cơm chiều xong, ta sẽ phái người mời hai vị.”
“Đa tạ Hàn công tử.”
Huynh muội Văn Nhân nói lời cảm tạ.
Trương Tuyền tiến lên dẫn đường, Phấn Mai lại đi theo phía sau giống một cái đuôi.
Đợi bốn người đi xa, Hàn Vận gọi Lục Ngạc.
“Này đều thu xếp hết chưa?”
“Dạ rồi, vật phẩm đều thu vào kho hàng.”
Lục Ngạc trả lời. Hàn Vận phái nàng về trước chính là mục đích này.
“Vậy, hiện tại đi giám sát hai người kia. Bọn họ nói gì làm gì tất cả phải nói cho ta.”
Hàn Vận ra lệnh.
“Dạ.”
Lục Ngạc nhíu mày lĩnh lệnh, lập tức có chút nghi hoặc hỏi.
“Nếu không muốn để cho bọn họ phát hiện thân phận và mục đích của chúng ta, vì sao còn muốn cho bọn họ vào?”
Đây không phải kỳ lạ quá sao?
Hàn Vận giảo hoạt cười, trong mắt lóe sáng.
“Đương nhiên là để thăm dò, ngươi hẳn là nghe nói qua Ngự Kiếm Sơn Trang tạo ra thần khí chứ.”
“Đó chỉ là đồn đãi.”
Lục Ngạc hơi hơi nhíu mày, Hàn Vận buôn bán tìm thần khí làm cái gì?
“Mặc kệ có phải đồn đãi hay không, cũng cần chứng thật, hơn nữa ta muốn đem binh khí thần bí kia đưa cho Hủ.”
Hàn Vận ôn nhu cười, lại nghĩ đến cái nhân vật đang ở kinh thành bận rộn kia.
Lục Ngạc giờ này mới tươi cười.
“Dạ đã biết, Lục Ngạc sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Nàng còn tưởng rằng bắt nàng theo dõi Văn Nhân Thiển U. Nếu thật sự là như vậy nàng tuyệt đối sẽ làm cho Văn Nhân Thiển U biến mất trên thế giới này.
Hàn Vận gật đầu.
“Bọn họ sẽ không ở chỗ này lâu lắm, mấy ngày này ngươi nói cho Phân Mai đừng đi làm chuyện xấu. Ta đối với Văn Nhân Thiển U tuy rằng thưởng thức, nhưng không có ý tứ khác, cũng không cần mọi chuyện đều bẩm báo cho Hiên Viên Hủ. Ta hy vọng thời điểm trở về có thể cho Hủ một kinh hỉ.”
Hủ hẳn là sẽ thật vui. Cũng không biết Hiên Viên Hủ hiện tại có nghĩ tới mình không?
Nghĩ đến kia khuôn mặt tuấn tú kia, Hàn Vận cảm giác tim mình đập gia tốc. Đáng chết, ta thế mà tưởng nhớ người ở kinh thành xa xôi kia, thật sự là rất mất mặt mà!
“Dạ.”
Lục Ngạc lĩnh lệnh, trong lòng lại vì Vương gia cảm thấy vui vẻ.
Trong ba ngày, Hàn Vận đều ở cùng huynh muội Văn Nhân, xưng hô cũng từ ‘Hàn công tử’ sửa thành ‘Hàn đại ca’. Có thể nói, ba người rất thân thiết, nhất là Văn Nhân Thiển U đã hứa với lòng không phải Hàn Vận không lấy chồng.
Dù sao Ngự Kiếm Sơn Trang không thể trường kỳ vô chủ, rốt cục vẫn phải nói lời từ biệt.
Ngày đó Văn Nhân Thiển U khóc lóc thảm thiết, Hàn Vận chỉ có thể đem nàng ôm vào trong ngực trấn an.
“Thiển U, chờ ta nơi này xong xuôi, sẽ đi Ngự Kiếm Sơn Trang tìm muội, chờ ta.”
Hàn Vận trầm giọng nói, lập tức đem Văn Nhân Thiển U dần dần kéo ra.
“Dạ, Hàn đại ca, muội chờ huynh, vô luận bao lâu muội cũng đợi.”
Văn Nhân Thiển U lau nước mắt, nói trong tiếng khóc.
Nhìn xe ngựa đi xa, Hàn Vận vỗ vỗ quần áo. Tuy rằng Hàn Vận song tính luyến ( thích cả nam lẫn nữ ), nhưng chán ghét loại bám dính khóc sướt mướt.
“Phấn Mai, chuẩn bị nước, bản công tử phải tắm rửa.”
“Dạ, công tử.”
Phấn Mai vừa đi, Lục Ngạc lại tới, cười nói:
“Công tử thật đúng là vô tình.”
“Nàng ta tự nguyện.”
Hàn Vận không sao cả. Ở hiện đại, vì công việc đôi khi phải dùng mỹ nam kế một chút cũng không cảm thấy sai trái.
Lục Ngạc mỉm cười. Thật tốt vì Vương gia chiếm được trái tim người này, nếu không thật đúng là đáng thương.